Đèn tắt, phòng tối om. Tùng giơ tay, tháo đai lưng của Tuyên Hoàng Hậu. Đúng là hoàng hậu, đến cả y phục cũng rắc rối. Nhưng y phục nàng bằng lụa, Tùng sờ vào mềm mại chẳng kém gì sờ vào nhung, nó thích lắm. Nó tháo được dải thắt lưng của Tuyên hoàng hậu thì nàng đã trở mình. Hóa ra nàng ngủ chưa say lắm.
Nó đánh bạo, vén tiếp hai tà áo nàng ra hai bên, lộ ra một khoảng trắng ở bụng. Trong phòng tối, chiếc eo thon phập phòng trắng ngần lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tùng hơn. Nó đưa tay đặt lên bụng nàng… Cái bụng phẳng lì, phập phồng theo hơi thở của nàng.
Nó xoa bụng, rồi chà chà và tiến xuống vùng đất bí hiểm bên dưới. Nó chạm vào một thứ, kêu lạo xạo. Lông l*и của hoàng hậu! Nó xoa xoa đám lông, rồi lại tiếp tục thọc vào…
Tuyên hoàng hậu vốn chưa ngủ sâu, chỉ mới mơ màng. Nàng bỗng lờ mờ nhận thấy có ai đó đang mò l*и mình. Thật là, hoàng thượng đến sao lại không thông báo. Mà hôm nay sao không đè mình ra đυ. ngay như thường lệ, lại còn mò mẫm – nàng nghĩ.
Nàng sướиɠ quá, vì được mơn trớn bên dưới. Thấy áo mình đã bị banh ra, nên nàng đưa tay cởi nốt cái quần, rồi ưỡn người lên. Toàn thân thể lõα ɭồ của nàng đang áp sát vào Tùng. Còn Tùng thì đã cởi đồ từ trước, nên hai thân thể áp vào nhau, ©ôи ŧɧịt̠ nó lập tức ngỏng lên, chọc vào mu l*и của Tuyên hoàng hậu.
– Hoàng thượng, sao ngài không báo trước cho Tuyên nhi…
– Ừm….ừm…. – Tùng giả vờ ậm ừ rồi lại mò l*и hoàng hậu.
Nó có thể giả giọng người khác, có điều nó chưa gặp Hoàng thượng bao giờ, sao mà giả giọng ông được.
– Ngài… hôm nay sao lại chiều chuộng thϊếp quá…đa tạ long ân của ngài…
Tùng nghe nàng ta cảm ơn vì mình mò l*и nàng, thích quá liền đưa tay thọc vào lỗ l*и nàng một cú.
– A….. thϊếp…sướиɠ…..aaaa
Phải biết là thời phong kiến, nam nhân nào chịu mò l*и hay bú ɭϊếʍ âʍ ɦộ đâu, nữ nhân chỉ là công cụ phát dục của đàn ông, hoàng hậu cũng không ngoại lệ. Thường Tuyên hoàng hậu phải cật lực phục vụ hoàng thượng, nay được mơn trớn vậy, sao chịu nổi.
Nghe thấy một nàng Hoàng hậu phải rêи ɾỉ vì được mình thọc tay vào l*и, Tùng thích thú. Nó lại càng day mạnh hơn… Nước da^ʍ của nàng đã chảy ra, rỉ cả xuống đệm.
Rồi Tùng không ngại ngần cúi người xuống, đưa lưỡi vét một đường dài trên l*и của Tuyên hoàng hậu. Thật thơm, như một đóa hoa ướt đẫm sương đêm. Nếu như l*и của Khâm hoàng hậu thơm mùi hoa nhài, thì cái l*и trước mặt Tùng của Tuyên hoàng hậu lại thoang thoảng mùi hoa sen, kí©ɧ ŧɧí©ɧ dâʍ ɖu͙© cực độ.
Rồi nó vạch hai mép l*и ra, thè lưỡi vào liếʍ sau bên trong hơn, vào vách âʍ đa͙σ.
– Trời ơi…. Thϊếp….chết mất…. Hoàng thương ơi….
Nàng hẫy hẫy, như muốn Tùng liếʍ sâu hơn. Tùng cười thầm, rồi cầm ©ôи ŧɧịt̠ của mình, dí vào l*и nàng…
Tuyên hoàng hậu lúc này đã lơ mơ, cứ hẫy l*и liên tục, làm đầu khấc của Tùng chạm liên hồi vào âʍ ѵậŧ nàng, càng khiến nàng ham muốn. Dâʍ ŧᏂủy̠ túa ra, ướt đẫm đầu ©ôи ŧɧịt̠ của Tùng.
Tùng cũng không chịu được thêm, nó đưa tay banh háng Tuyên hậu ra, rồi đưa một tay vạch mép rồi nàng, day day hạt le nàng. Rồi nó dùng sức, ưỡn hạ thân…
“Phụp”, ©ôи ŧɧịt̠ nó xé hai mép l*и của Tuyên hậu, đi thẳng vào âʍ đa͙σ trơn nhớt của nàng.
– Á, thϊếp….sướиɠ quá…mạnh lên hoàng thượng ơi……chết mất….
Tùng định lên tiếng kí©ɧ ɖụ© nàng thêm, nhưng lại nhớ ra mình không giả giọng hoàng thượng được, đành im lặng và cật lực đυ. nàng. Tiếng phạch phạch vang lên, cùng với đó là tiếng rêи ɾỉ điên cuồng của Tuyên hậu.
Tùng lật ngược người Tuyên hậu lại, áp nàng xuống và chổng mông lên. Nó muốn chơi kiểu doggy với nàng. Mông nàng thật tròn và mịn, lủng lẳng như một trái đào mọng nước chờ người hái.
– Hoàng thượng…ngài…làm gì vậy.
Tùng vẫn im lặng, nó vạch mép l*и nàng ra, rồi đυ. một cút thật mạnh làm Tuyên hậu nhoài người ra phía trước
– Á….. trời ơi…..
Vì quá sướиɠ nên Tuyên hậu chỉ có thể thở dốc, rêи ɾỉ những câu vô nghĩa. Nàng chưa bao giờ được trải qua những cảm giác làʍ t̠ìиɦ ở tư thế này. Trước giờ nàng chì vạch l*и ra cho hoàng đế đυ. rồi thôi…
Tùng đυ. cật lực, rồi nó lại đưa tay vân vê hai bầu vυ' đang trĩu của nàng, to và mềm quá…. Rồi nó đưa tay xuống l*и nàng, vừa đυ. vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ âʍ ѵậŧ của nàng….
Tiếng phạch phạch vang vọng hồi lâu, kèm theo tiếng du͙© vọиɠ, rồi Tuyên hậu gào lên:
– Thϊếp….ư….chịu không được nữa…thϊếp…..aaaaaaaaaa
Rồi nàng lẩy bẩy, mông nàng chìa về phía Tùng, hẩy hẩy. Nàng cực sướиɠ! l*и nàng co bóp dữ dội, tiếp ra chất nhờn bọc lấy ©ôи ŧɧịt̠ Tùng.
Tùng cũng không chịu nổi, nó đυ. một phát cuối cùng lút cán, rồi phun tinh vào lỗ l*и của Tuyên hậu.
– Gừ….a………. – Nó gầm lên, bắn tinh ào ạt vào lỗ l*и Tuyên hậu.
Rồi nằm xuống và kéo Tuyên hậu vào lòng, xoa vυ' nàng. Cả hai cùng tận hưởng dư vị của cuộc làʍ t̠ìиɦ. Tuyên hậu cuộn tròn, nép vào lòng Tùng như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.
– Thϊếp sướиɠ quá. Hôm nay hoàng thượng thật…mạnh mẽ….
– Ừm…
– Đây là lần giao hoan sướиɠ nhất trong đời thϊếp, lại còn có tư thế….lạ nữa, sướиɠ chết thϊếp….
– Ừm…
Tuyên hậu nghe nó “ừm” hoài, thấy lạ lạ. Nàng đưa tay vọc dái nó, rồi lần lần mò xuống bàn chân nó. Khi nó thấy nhột thì nàng ta la lên…
– Aaaa. Ngươi…không phải hoàng thượng
Tùng mất hồn, nó đưa tay bịt miệng nàng. Đó chỉ là do thói quen thôi, chứ nó đã bố trí cấm chế xung quanh căn phòng này. Lúc nãy đυ. nhau tơi bời mà bọn thị vệ bên ngoài còn không hay nữa mà.
Tùng đưa tay phẩy một cái, ngọn nến lại sáng lên thắp sáng căn phòng. Nó nhìn Tuyên hậu, nói:
– Nàng phải im lặng ta mới thả tay ra.
Tuyên hậu gật đầu, nó thả tay ra như đã hứa. Nàng ta rưng rưng nước mắt….
– Ngươi…là tổng quản Phụng Nghi Cung?
– Đúng, là người hồi sáng bị nàng khinh khi.
– Tên thái giám đê tiện…
– Thái giám mà làm nàng sướиɠ, lại còn “sướиɠ nhất từ trước tới giờ” nữa… haha
Tuyên hậu hụt hẫng. Nàng vừa mới lêи đỉиɦ với một tên thái giám giả hiệu thấp hèn sao? Thật không thể tin được. Nàng là con gái yêu của Hưng Đạo Đại Vương, là hoàng hậu đương triều, mẫu nghi thiên hạ… Vậy mà nàng chìa l*и mình ra cho một tên thấp hèn đυ. và còn lêи đỉиɦ với hắn…
Giờ nàng phải làm sao…?