Chiếc Vòng Kỳ Diệu

Chương 9

Tùng vừa cúi xuống, một mùi thơm bốc lên tờ l*и của Trần Hoàng hậu, một mùi gì đó rất nồng nàn nhưng lại thoang thoảng như lúc nào cũng chực bay đi. Mãi về sau Tùng mới biết đó là tinh dầu hoa nhài, phải tốn gần năm trăm cân hoa nhài mới ra được một lọ, hết sức trân quí và đắt tiền nên hầu như chỉ có Hoàng gia và các quí tộc phu nhân mới dùng được.

Còn bây giờ, mùi thơm ấy đang xộc vào mũi nó, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó. Nó liền lè lưỡi, liếʍ một đường dài từ âʍ ѵậŧ của Hoàng hậu xuống tận c̠úc̠ Ꮒσα nàng… Thật là kí©ɧ ŧɧí©ɧ, người đàn bà quyền lực nhất Đại Việt đang banh háng ra cho nó bú l*и, miệng không ngừng rêи ɾỉ, tay nàng thậm chí còn xoa xoa trên ngực.

– l*и nàng thơm quá – Tùng mở miệng khen.

– Hỗn láo! Ngươi dám buông lời bất kính với bổn cung sao?

– Ta đang khen nàng chứ bất kính hồi nào?

– Ngươi chỉ là tên nô tài, chỉ được im miệng mà phục vụ ta, dám cả gan trả treo nữa à… Người đâu, mang tên này ra chém….

Bất quá Trần hoàng hậu quên mất một chuyện, tất cả thái giám và cung nữ thân tín bên cạnh nàng, đã bị Trần Cối đánh cho bất tỉnh nhân sự, đang nằm la liệt trong Phụng Nghi Cung.

Tùng cười cười, nó nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Hoàng hậu khi nhận ra bà không có ai hộ vệ cho cả. Bà ta khép háng lại, hai tay che ngực. Bà ta đã bắt đầu ý thức được ý tà da^ʍ của Tùng….

– La nữa đi, nàng la nữa đi, đồ Hoàng hậu ti tiện. Ta vừa cứu nàng, mà nàng định chém ta sao? Đồ tiện nhân vô ơn!

– Ngươi… một tên thái giám ngông cuồng – Trần hoàng hậu vẫn còn nói cứng.

– Ai nói ngươi ta là thái giám? – Tùng gằn giọng.

Nó lột quần áo ra, lập tức dươиɠ ѵậŧ nó bung ra như một cánh cung, nhô cao ngạo nghễ, chĩa thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Trần hoàng hậu.

– Thế nào, nàng thấy tên thái giám nào có dươиɠ ѵậŧ như ta chưa? Hoàng đế có khi còn nhỏ hơn ta….

Tùng nói đúng. Trước kia dươиɠ ѵậŧ nó chỉ hơi to một chút, nhưng không hiểu vì sao dạo này nó to lên rất nhiều, xù xì và gai góc hơn. Cái dươиɠ ѵậŧ thô dài ấy đang chĩa thẳng vào mặt hoàng hậu như uy bức nàng ta. Trần Hoàng hậu như cảm thấy hơi ngộp thở trước cái dươиɠ ѵậŧ này. Đây là dươиɠ ѵậŧ thứ nhì trong đời nàng thấy, sau của hoàng đế… Nhưng quả thật nó dữ tợn hơn nhiều.

Tùng mỉm cười dâʍ đãиɠ, cầm c̠ôи ŧɧịt̠ tiến dần về phía Trần hoàng hậu. Nàng ta bất giác lùi lại. Nàng quay lưng định bỏ chạy thì Tùng nhảy tới, đè nàng ta xuống phụng sàn. Rất nhanh chóng hai háng nàng ta lại bị banh ra. Với thần lực của mình, Tùng chỉ cần dùng một tay để banh hán nàng, còn tay kia thì vuốt ve bộ ngực to bự của nàng.

Nó cầm ©ôи ŧɧịt̠ to dài của mình, rề rà trước âʍ đa͙σ của hoàng hậu. Nàng ta ra sức chống cự, nhưng tất cả là vô nghĩa trước sức mạnh của Tùng. Nó chỉ cần đè mạnh một cái, nàng như muốn ngộp thở, không còn hơi sức gì đấm vào người nó nữa.

Rồi như đã tìm được lối vào, Tùng lại cười tà ác. Nó thì thầm vào tai Trần hoàng hậu:

– Vẫn còn nước nhờn do khi nãy ta bú này, nàng da^ʍ quá.

Không để Trần hoàng hậu trả lời, nó ưỡn mạnh thân dưới. Lập tức, dươиɠ ѵậŧ nó xé hai mép l*и của Hoàng hậu mà đi vào trong âʍ đa͙σ. Thế là nó đã đυ. được nàng Hoàng hậu.

Cái l*и của Trần hoàng hậu bót quá, thật là khít, hơn rất nhiều so với Loan – dù Loan là gái trinh. Có lẽ việc sức tinh dầu hoa nhài hằng ngày vào lỗ l*и làm nó bót hơn chăng? Nếu thế thì ta phải kiếm vài chai về cho Loan sức vào l*и mới được – Tùng nghĩ.

Còn Hoàng hậu? Nàng đang bị một tên thái giám có…cu đè ra, và nhét c̠ôи ŧɧịt̠ ấy vào âʍ đa͙σ của nàng. Trời ơi, thật là kinh khủng nhưng cũng quá sướиɠ khoái. Từ nhỏ nàng đã là quận chúa, cha nàng là vương gia hoàng triều. Thế rồi nàng được gả cho anh họ – cũng là thái tử. Thái tử vốn chả yêu gì nàng, chỉ cưới theo lệnh của người lớn nên sau khi cưới, chỉ qua quít với nàng vài lần.

Rồi thái tử nối ngôi, nàng đương nhiên lên làm Hoàng hậu. Nhưng sau khi lên ngôi Hoàng đế thì anh họ nàng lại càng bỏ bê nàng. Hắn ngang nhiên lập người hắn yêu từ bé lên làm Lan phi, lại còn sinh con với Lan phi.

Trần Hoàng hậu chỉ biết cay đắng nhìn hoàng đế bỏ bê mình. Nhưng dù sao nàng cũng là người quyền lực nhất hậu cung. Thế là nàng tìm cách hãm hại những mĩ nữ trong cung, ngoài ra nàng còn thường xuyên tìm bọn thái giám đến liếʍ l*и hoặc thọc tay vào l*и nàng mà ngoáy để thỏa cơn da^ʍ.

Đôi khi nàng nghĩ đến việc nɠɵạı ŧìиɧ với vị đại thần nào đó, nhưng quả thực nàng không đủ gan làm chuyện đó.

Và đêm nay nàng đang bị một tên ác tặc đè ra, nhét cái dươиɠ ѵậŧ thô dài của hắn vào l*и, nhấp liên hồi. Thật là ê chề, mẫu nghi thiên hạ như nàng cũng có ngày bị vạch l*и ra cho bọn hạ nhân đυ. vào. Nhưng đâu đó có chút sung sướиɠ, vì đã mấy năm nay, nàng có được cái dươиɠ ѵậŧ nào của nam nhân đút vào đâu.

Một chút ấy lan tỏa rất nhanh ở l*и nàng. Từ một điểm, cơn sướиɠ nhanh chóng lan ra cả cái âʍ đa͙σ thơm tho và nhẩy nhụa. Dâʍ ŧᏂủy̠ tiết ra liên hồi, bao bọc lấy dươиɠ ѵậŧ của Tùng.

Trần hoàng hậu là người biết co biết duỗi, lúc nãy nàng còn chủ động mê hoặc Trần Cối để được sống cơ mà. Quả thật cuộc sống khắc nghiệt ở hậu cung đã làm nàng thành một nữ nhân tàn ác và cơ hội, sẵn sàng đánh đổi.

Nàng hẫy hẫy lên như một con cɧó ©áϊ, để dươиɠ ѵậŧ Tùng đi sâu vào âʍ đa͙σ nàng hơn. Đây là động tác nàng hay thực hiện để lưỡi và ngón tay của bọn thái giám thọc sâu vào âʍ đa͙σ nàng hơn. Theo thói quen nên nàng cũng hẫy khi đang bị Tùng đè ra nhét ©ôи ŧɧịt̠ vào đυ.. Những cái hẫy của nàng làm ©ôи ŧɧịt̠ Tùng chạm đến tận tử ©υиɠ nàng, khiến nàng sướиɠ đến lẩy bẩy. Nàng chỉ biết giơ cái l*и của mình ra cho nó đυ., dang càng rộng càng tốt để hút lấy ©ôи ŧɧịt̠ của Tùng.

Còn Tùng? Nó cảm giác thật tự mãn khi đè được Hoàng hậu ra mà chơi, mà đút ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и nàng để nhấp. Nó đóng vào l*и nàng thật mạnh, phát nào ra phát đó. Tiếng bạch bạch vang lên khắp Phụng Nghi Cung.

Có điều l*и Trần hoàng hậu nhiều lông quá, lớp lông dày làm nó hơi khó chịu mỗi khi thúc ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и nàng và va phải chúng. Bực quá, nó liền vận kình ở bàn tay lên. Lập tức tay nó phát ra sức ép mà ngay cả Trần Hoàng hậu cũng cảm nhận được. Nàng nhìn vào tay nó.

– Ngươi…làm gì đấy. Ta đã cho ngươi làm rồi mà. Đường gϊếŧ ta…..

– Ta sẽ cắt… – Tùng làm ra vẻ hung tợn.

– Xin đừng, người muốn làm gì ta cũng chiều. Đừng nói cho ngươi đυ., mà làm trâu làm ngựa ta cũng làm. Xin hãy tha cho ta…

Trần hoàng hậu vừa nói vừa run, nhưng ©ôи ŧɧịt̠ của Tùng vẫn đang nhét trong lỗ l*и nàng, nên khi nàng run rẩy, lỗ l*и nàng co bóp cực kì dữ dội, mang lại những cảm giác thần tiên cho Tùng. Nó tiếp tục giả vờ hăm dọa Trần hoàng hậu:

– Ngươi chắc chứ?

– Thật, ta làm trâu làm ngựa cho ngươi… xin đừng gϊếŧ ta….

– Được. Vậy ta cắt đây.

Nói rồi nó vung tay lên, chém một đường. Kình khí từ tay nó bắn ra, bén còn hơn lưỡi kiếm, phóng thẳng vào hạ thân của Trần Hoàng hậu.

– Á, xin đừng…..

Trần Hoàng hậu nhắm mắt, hét lên. Nàng cảm nhận cái chết đang gần kề. Nhưng cùng lúc ấy dươиɠ ѵậŧ của Tùng vẫn đang nhấp trong l*и nàng. Nãy giờ nó vừa đe dọa nàng nhưng cũng vừa nhấp. Toàn thân nàng bỗng co rút, âʍ đa͙σ nàng bóp lấy dươиɠ ѵậŧ Tùng mà hút hút. Rồi một làn nước ấm nóng bắn ra từ trong tử ©υиɠ, nóng và nhớt.

Cùng lúc ấy, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào âʍ đa͙σ nàng. Nó như một vòi nước, bắn vào mọi ngóc ngách sâu thẳm trong l*и nàng. Thậm chí nó mạnh và nhiều tới mức đã phun thẳng vào tử ©υиɠ nàng, nàng có thể cảm nhận được….

Nàng đạt cực khoái rồi. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng đạt cực khoái. Nàng đã nghe mẫu thân nàng kể về nó trước khi xuất giá, nhưng đây là lần đầu nàng được hưởng thụ nó. Tiếc rằng tên thái giám này đã phóng kình phong về phía nàng. Nàng đã chấp nhận làm trâu ngựa cho hắn mà, tại sao hắn vẫn gϊếŧ nàng?

Nhưng thôi, chết khi đang đạt cực khoái, cũng đã là an ủi. Nàng chấp nhận cái chết, và thả lỏng người. Rất lâu sâu, nàng mở mắt ra. Nàng đã chết rồi sao?

Nhìn lại, xung quanh vẫn là Phụng Nghi Cung tráng lệ của nàng, vẫn là phụng sản của nàng với những tấm màn lụa bọc lên. Nàng vẫn còn sống sao? Tạ ơn trời….

Nàng ngồi dậy, nước nhờn từ l*и nàng túa ra làm nàng khó chịu. Nhưng nó nhắc nhở rằng nàng vừa trải qua một cuộc làʍ t̠ìиɦ đầy lạc thú, khiến nàng lên bờ xuống ruộng. Nàng đưa tay lấy khăn lau lỗ l*и. Nhưng nàng nhận ra một người đang ngồi ở bàn, nhấp từng chén trà…

– Ngươi….Ngươi vẫn chưa đi?

– Ta là thái giám, sao dám tự tiện rời cung?

– Ngươi mà là thái giám, nói bậy?

– Ngươi mới là nói bậy. Ta bây giờ là chủ nhân của ngươi, ta nói một với một là ba, ngươi cũng phải nói theo.

– Ngươi….

– Đừng quên đó là do chính ngươi xin ta để được tha mạng. Nếu ngươi không nghe lời ta, thì số phận của ngươi sẽ như đám lông bên dưới của ngươi vậy.

Trần hoàng hậu nhìn xuống. Đám lông l*и dày rậm của nàng đã được cắt phăng đi. “Hóa ra lúc nãy hắn chém đứt lông l*и mình chứ không phải gϊếŧ mình” – hoàng hậu nghĩ. Lớp lông l*и dày làm nàng rất khó chịu. Đã đôi lần nàng muốn cắt phăng đi, nhưng mẫu thân nàng nói nam nhân sẽ khinh thường ai có lông l*и mỏng, nên nàng đành giữ lại.

– Sao, nhìn lạ quá hả?

– Ngươi…vô sỉ – Nàng chửi Tùng.

– Lại chửi nữa, cần thận ta cắt lưỡi ngươi.

Nàng tin Tùng nói thật nên im bặt. Cuối cùng lau xong cái l*и nhớp nhúa, nàng hỏi:

– Ta đã ngủ đi bao lâu rồi?

– Một canh giờ. Ta truyền công lực cho ngươi nên ngươi mới mau tỉnh dậy.

Tùng bỗng quay lại, nó nhìn vào mắt Trần hoàng hậu

– Chơi ngươi sướиɠ lắm, sướиɠ nhất trong đám đàn bà của ta.

Trần hoàng hậu định chửi nhưng lại thôi, nàng không dám chọc giận hắn. Cuối cùng nàng đành nịnh hắn.

– Chàng cũng làm ta….sướиɠ

Tùng thấy tự hào khi làm nữ nhân sướиɠ, nhưng nó vẫn làm mặt nghiêm, nói với Trần Hoàng hậu:

– Ta cần làm chức tổng quản thái giám ở Phụng Nghi Cung, ngươi mau sắp xếp đi.

– Chàng….chi vậy?

– Để bảo vệ ngươi.

– Bảo vệ ta… bằng cách cưỡиɠ ɖâʍ ta?

– Là do nàng bắt ta bú l*и nàng trước nên ta mới nổi thú tính lên. Hơn nữa cũng là hϊếp nhưng nếu để tên Trần Cối hϊếp thì giờ này xác nàng đang bị treo ở cổng Hoàng cung rồi. Và cuối cùng, ta là người cứu mạng nàng thoát khỏi Trần Cối tối nay.

Trần Hoàng hậu tin nó nói là sự thật.

– Nhưng tại sao ngươi lại bảo vệ ta.

– Chúng ta nhận được tin có người muốn gϊếŧ ngươi để làm rối loạn nội bộ Đại Việt, nhằm làm thất bại cuộc kháng chiến chống quân Nguyên Mông, nên phải tới bảo vệ ngươi.

– Tên phản quốc ấy là Trần Cối?

– Không, hắn nhất định không yếu đuối như Trần Cối. Còn Trần Cối chỉ đơn thuần định báo thù việc năm xưa mẹ và chị hắn bị cha người hϊếp đến chết mà thôi.

– Sao ngươi biết?

– Đương nhiên là ta…đoán. Người yếu đuối như hắn, muốn phản quốc cũng chả có khả năng.

Một thoáng im lặng trong phòng, Trần Hoàng hậu cảm nhận được Tùng đã nói đúng, hắn đến để bảo vệ nàng.

Nàng cất tiếng:

– Sáng mai ta sẽ cho người sang phòng Tân thái giám, giả vờ tuyển thêm thái giám. Sau đó sẽ chọn chàng và mang về Phụng Nghi Cung. Rồi từ từ để chàng lên làm tổng quản, chứ một người mới lên làm tổng quản sợ bọn hạ nhân không phục.

– Cũng được. Thôi ta đi đây. Lát nữa bọn cung nữ tỉnh dậy ngươi dặn chúng sửa lại bức tường sập, đừng cho ai biết việc đêm nay.

Nói rồi Tùng ôm xác Trần Cối, đạp lên cửa sổ rồi phóng ra ngoài. Hắn tìm chỗ kín, trực tiếp dùng tay cắt xác Trần Cối ra như cám, rồi vứt xuống Long Trì trong cung. Xong việc hắn về lại chỗ ngủ, kéo chăn lại. Hắn ngủ ngon lành, chờ sáng mai sẽ được gọi vào Phụng Nghi Cung.

Còn Trần Hoàng hậu? Nàng bần thần nghĩ ngợi. Khi đám thái giám và cung nữ lần lượt bò dậy thì nàng sai chúng xây lại bức tường. Rồi nàng cấm chúng bép xép về việc tại sao tất cả thái giám và cung nữ Phụng Nghi cung đều té xỉu, và tại sao tường phòng ngủ của Hoàng hậu lại bị sập.

Chắc chắn chúng sẽ không dám, vì những người dám nhiều chuyện đã bị vị Hoàng hậu tàn nhẫn này lăng trì cả rồi…

Mặt trời lại lên, rọi vào hoàng cung. Đám nô tì lại dậy để chuẩn bị hầu hạ chủ nhân. Một ngày mới lại bắt đầu…