Cơ thể trắng nõn và mềm mại giống như miếng đậu hũ.
Nguyễn Kim xấu hổ kéo lại áo choàng tắm, sau đó cúi người nhặt lên chiếc đai lưng đã phản bội mình.
Ảnh ngược trong mắt của Hình Chi Việt phản chiếu đôi chân trắng nõn của cô.
Dáng người nhỏ nhắn, ngay cả bàn chân cũng nhỏ xinh trắng nõn, xương quai xanh mảnh khảnh hơi ửng hồng. Ngoại hình như vậy rất phù hợp với vai diễn tiểu bạch thỏ.
Tuy nhiên, mèo hoang nhỏ trong hình dạng của tiểu bạch thỏ thì lại càng thú vị hơn.
Móng vuốt sắc nhọn giấu sau lưng, kiềm chế không duỗi ra cào vào tim người, vừa mềm vừa ngứa.
Hình Chi Việt đứng dậy, vạt áo sơ mi đen rũ xuống vừa vặn che đi phần đũng quần hơi nhô lên.
Tuy nhiên, người vừa trải qua một đợt sóng lớn như Nguyễn Kim đã hoàn toàn không còn hứng thú, chỉ có một suy nghĩ trong đầu. Phải chạy ngay thôi.
Vì vậy, khi người đàn ông đứng dậy, cô lựa chọn trốn vào phòng tắm, thay quần áo rồi rời đi mà không quay đầu lại, "Tôi đã thuê phòng rồi, khi anh rời đi, chỉ cần nói với lễ tân trả phòng là được."
Cánh cửa bị đóng sầm lại.
Hình Chi Việt xỏ đôi giày da sáng bóng của mình vào và chậm rãi đi quanh phòng.
Căn phòng này rất đầy đủ tiện nghi, phòng tắm, nhà bếp, bàn trà… đều có đủ. Có vẻ như kế hoạch ban đầu của cô là có một đêm dã chiến dữ dội với bạn tình như bình thường, nhưng cô đã tạm thời thay đổi quyết định khi nhìn thấy anh, sắm vai thành một tiểu bạch thỏ chưa trải sự đời.
Thật không may, lại bị anh chọc thủng.
Hình Chi Việt cũng cảm thấy tiếc hận.
Anh giống như một tác phẩm nghệ thuật cao quý, từ vầng trán đầy đặn đến sống mũi cao thẳng, lại đến đôi môi mỏng màu hồng nhạt, tất cả đường nét đều tuyệt mỹ, không quá lạnh lùng cũng không quá mềm mại, giống như được thượng đế đắp nặn ra vậy.
Người đàn ông mặc áo vest vào, trở lại bộ dạng ăn mặc chỉnh tề khi vào cửa, trông vô cùng cấm dục.
Phóng tầm mắt ra xa, có thể nhìn thấy những chiếc lá khô đang rơi rụng bên ngoài. Hình Chi Việt dùng tay kéo mở rèm cửa, cửa sổ sát đất xuất hiện trước mặt anh.
Bầu trời bên ngoài u ám đến khó tin, mây đen giăng kín, giông bão sẽ ập đến bất cứ lúc nào.
Tầng lầu không quá cao, trong bóng tối, anh đã tìm thấy bóng dáng mình mong muốn.
Chiếc áo gió màu đen che đi tất cả sự gợi cảm của cô, khi cúi đầu xuống, cô lại trở thành một cô gái ngoan ngoãn xinh đẹp.
Nguyễn Kim đi ra khỏi khách sạn, cúi đầu tìm điện thoại trong túi xách. Hết pin.
Xung quanh là non xanh nước biếc… Chắc cũng chỉ có cô mới hẹn làm ở khách sạn nghỉ dưỡng.
"Ngài có cần giúp gì không?" Người phục vụ khách sạn tiến lại gần hỏi.
Cô gái trước mặt không nói lời nào, người phục vụ liền cho rằng rằng cô không phải người Trung Quốc, dùng tiếng Anh hỏi lại.
Nguyễn Kim trực tiếp hỏi cậu ta khách sạn có xe để chở khách không.
Người phục vụ sực tỉnh, có chút xin lỗi nói sắp có mưa bão, để cho an toàn, cậu ta đề nghị cô ở lại một đêm rồi hãy tính tiếp.
Bầu trời đã thay đổi, những đám mây đen dường như nhấn chìm cả thành phố. Khách sạn cách thành phố ngàn dặm, cho dù cô nhất quyết muốn quay về cũng phải đi một quãng đường dài, nhìn thời tiết như thế này cũng chưa chắc đã đi được nên cô chỉ có thể ở lại đây.
Thấy cô đồng ý, người phục vụ mời cô vào trong khách sạn.
"Chờ đã." Nếu cô đi vào lần nữa, có thể sẽ gặp người đàn ông kia, "Khách sạn của anh lớn như vậy, trừ khu vực này ra, còn có chỗ nào khác để ở không?"
Người phục vụ bảo cô đi qua khách sạn, gần đó có khu danh lam thắng cảnh phía sau nối liền với một khu du lịch nghỉ dưỡng khác, nơi đó lớn hơn, không có giám sát, có bể bơi, có suối nước nóng, hoa…
Không chần chừ thêm nữa, Nguyễn Kim lập tức đặt một phòng khác.
Người phục vụ đề nghị tự mình đưa cô qua đó.
Nguyễn Kim từ chối, ánh mắt non nớt quá tha thiết này khiến cô rất khó chịu, hơn nữa gió càng lúc càng lớn, nếu chẳng may bị cậu ta phát hiện cô không mặc nội y cũng khó đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra. Vì vậy, cô đi bộ một mình qua khách sạn và bước vào khu danh lam thắng cảnh ở giữa hồ.
Sau khi đi bộ vài phút, biển hoa mênh mông bất tận hiện ra trước mắt, khu nghỉ dưỡng nằm trong biển hoa này.
Ngoài biển hoa còn có một hồ nước trong vắt.
Cơn gió lạnh thổi tới, chui vào cổ chiếc áo gió của cô như một con thú săn mồi, hất tung vạt áo một cách bá đạo. May mắn thay, cô đã không để người phục vụ đi theo. Bây giờ cô không khác gì không mặc quần áo, hai chân lộ ra ngoài không khí, hơi lạnh lọt vào hoa huyệt, du͙© vọиɠ thầm kín của cô thực sự bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Ngay từ khi ngâm mình trong bồn tắm, cô đã nảy sinh ham muốn tìиɧ ɖu͙©, muốn được vui vẻ với bạn tình của mình nhưng không ngờ không những không được thỏa mãn mà còn bị lật xe. Hiện tại nơi riêng tư của cô lộ ra bên ngoài, chỉ cần đứng đối diện là có thể nhìn thấy nửa thân dưới của cô gần như trần như nhộng, cổ áo ngày càng mở rộng...
Nguyễn Kim vẫn đi về phía trước, hai đùi không ngừng ma sát vào nhau, lôиɠ ʍυ đen bị gió lạnh cuốn lấy. Những ảo tưởng bất tận đã khơi dậy du͙© vọиɠ của cô, và nó vượt khỏi tầm kiểm soát, lỗ hoa dần trở nên ẩm ướt và tiết ra chất lỏng trong suốt.
Cô cởi một chiếc cúc áo.
Cổ áo càng lúc càng mở rộng, bộ ngực trắng như tuyết được lớp vải ren bao lấy, một nửa như sắp tràn ra ngoài.
Gió to vẫn liên tục thổi đến, khiến mái tóc dài của mỹ nhân trở nên rối tung.
Du͙© vọиɠ ngày càng mãnh liệt như sắp trào ra ngoài, cấp bách muốn tìm cái gì đó để phát tiết.
Nguyễn Kim lựa chọn dừng lại trước chiếc ghế dài giữa hồ.
Có mái tóc dài và chiếc áo gió màu đen che đậy, động tác thọc vào rút ra của cô đã được che giấu.
Ở bên ngoài làm chuyện này sinh ra kɧoáı ©ảʍ khác hẳn so với ở trong nhà, phóng đãng, điên cuồng cùng cảm giác xấu hổ khiến toàn thân cô nóng lên, tốc độ càng lúc càng nhanh, cả tay dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠.
Khuôn mặt cô đỏ bừng, những tiếng rêи ɾỉ không thể kiểm soát rải rác trong gió.
Cuối cùng, đến cao trào, lỗ nhỏ phun nước tí tách xuyên qua các khe hở trên ghế rơi xuống mặt đất, tạo thành một vũng nước đáng ngờ ở đó.
Gió dần lắng xuống, hai chân cô vẫn mở rộng, hoa tâm hướng về phía xa không một bóng người, lôиɠ ʍυ đen nhánh cùng làn da trắng như tuyết tạo thành một sự tương phản rõ rệt, gợϊ ȶìиᏂ và dâʍ đãиɠ.
Khi bầu trời trở nên tối hơn, Nguyễn Kim mặc áo gió vào, từ khóe mắt, nhìn thấy một bóng người đang đến gần.
Điều đáng ngạc nhiên là khi cô nhìn thấy đối phương là Hình Chi Việt, cô thế nhưng không hề cảm thấy xấu hổ hay sợ hãi mà ngược lại... Còn muốn quàng tay qua cổ anh và cùng anh lên đến đỉnh cao của du͙© vọиɠ.
Trong tầm mắt của Hình Chi Việt, anh nhìn thấy Nguyễn Kim xoay người, cơn gió mạnh thổi tung chiếc áo gió màu đen, để lộ ra lỗ nhỏ sưng đỏ. Quyến rũ đến động lòng người, ánh mắt thèm khát đang mời gọi anh.
Lần này không còn là tiểu bạch thỏ vô hại nữa, mà là một con mèo hoang nhỏ quyến rũ.
Cô rất bình tĩnh, rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn sàng.
Cả hai người đều không lên tiếng, chỉ có cơ thể là dính chặt vào nhau.
Lúc này, Hình Chi Việt mới nhận ra tiếng kêu của mèo hoang nhỏ rất dễ nghe. Cào vào lòng người.
Dươиɠ ѵậŧ bên dưới quần dần sưng lên và chạm vào đùi cô. Hai mắt Nguyễn Kim mông lung mơ hồ, đôi môi hồng hết lần này đến lần khác cọ cọ vào cằm anh, cô giống như người đẹp ngủ trong rừng, cũng giống như người tình có đôi mắt quyến rũ, hết thảy đều gãi đúng chỗ ngứa.
"Ưm a — —"
Mèo hoang nhỏ đã bị anh ăn thịt. Người đàn ông vừa ôm lấy chiếc eo mềm mại của cô, vừa khéo léo xoa bóp viên đậu đỏ, đồng thời không quên đùa bỡn hai cánh hoa đỏ tươi.
Bốn bề vắng lặng, Nguyễn Kim rêи ɾỉ một cách thoải mái. Người đàn ông này thật hiểu tâm tư của cô.