Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang

Chương 15: Cổ ngọc giản truyền thừa

Sương đen như dừng lại hai giây, sau đó, một giọng nói nghèn nghẹn khiến người nghe sởn tóc gáy truyền vào tai Lâm Văn.

“Đến từ Linh Võ tiểu thế giới à? Chưa từng nghe qua, cầm lấy đi.”

Từ trong sương đen bay ra hai khối ngọc giản cùng với một khối lệnh bài, thẳng tắp tay vào trong tay Thanh Y.

“Ngọc giản là những điều cần biết khi bắt đầu, còn lệnh bài là cho người sở hữu được sử dụng quầy hàng miễn phí trong một tháng, dùng lệnh bài này để mở.”

Sau đó, lại một cơn gió phần phật thổi qua, mạnh đến mức khiến người ta lảo đảo, cửa nhỏ kia cũng liền biến mất.

Lâm Văn há hốc mồm, phải để Thanh Y gọi hai tiếng mới phản ứng lại được.

Y vẫn nên đi ra ngoài đã thì hơn, phải tiêu hóa chút đã, không phải còn có cái gì mà những điều cần biết để bắt đầu mình cần phải biết sao.

Khi trở về cũng không khác khi đi, lại phải chịu một phen choáng váng, rồi Lâm Văn lại quay về bên trong không gian của hắc châu, lúc này y mới bay ra khỏi cơ thể của Thanh Y, Thanh Y cũng sững lại trong giây lát, sau đó mới hoạt động trở lại, cứ như máy tính đang phải khởi động lại vậy, sau đó hắn lấy ra hai khối nogcj giản cùng một khố lệnh bài, giao lại cho Lâm Văn, Lâm Văn để lại lệnh bài, còn ngọc giản thì y mang ra ngoài.

Lại là ngọc giản, trước đó y có hai khối, vậy bây giờ trong tay Lâm Văn đã có bốn khối, nhưng hiện tại y không có tu vi cho nên muốn đọc được ngọc giản sẽ có chút khó khăn, hơn nữa, vừa rồi đi vào bên trong không gian khiến y vẫn có chút choáng váng, dựa theo cách nói của Thanh Y thì đó là tại vì bây giờ linh hồn của y quá yếu nên mới như vậy, cho nên, có tu vi tốt là một điều rất quan trọng.

Y mở mắt ra, liền nhìn thấy con rắn nhỏ kia vẫn còn nằm yên không hề nhúc nhích, Lâm Võ vẫn đang còn luyện võ ở bên ngoài.

Lâm Văn nghĩ nghĩ, vẫn cứ làm theo những gì tiểu đồng nói đi đã.

Lấy ra ngọc giản chứa Trường Sinh Quyết đặt lên trán, ngưng thần tĩnh khí, kết quả, một lượng lớn tin tức tràn vào trong đầu khiến cho Lâm Văn suýt chút nữa ngã đập đầu xuống giường, sắc mặt y tái nhợt, ngọc giản nắm trên tay không cầm chắc mà rơi xuống đất, không bao lâu sau, cuối cùng thì Lâm Văn cũng không chịu nổi cơn đau đầu như búa bổ, thành công hôn mê bất tỉnh, mềm oặt ngã trên giường.

Con rắn nhỏ vẫn luôn nằm yên không có động tĩnh gì đột nhiên ngẩng đầu lên, lung lay hai cái như đang do dự gì đó, sau đó chậm rãi bò qua, dừng lại trước ngọc giản bị rơi xuống một hồi, lúc ấy, Lâm đã nhắm mắt lại không phát hiện, cùng một lượng lớn tin tức tràn vào đầu y, còn có một đạo lục quang chợt lóe lên, rồi cùng chui vào trong thân thể y.

“Cổ ngọc giản truyền thừa?!”

Nếu lúc này Lâm Văn tỉnh, sẽ phát hiện con rắn nhỏ này biết nói tiếng người, chắc chắn y sẽ kinh hô ra tiếng cho xem.

Tiểu hắc xà lắc lắc đầu, cố gắng bò lên người của y, thân hình nho nhỏ cố trèo lên đến trước ngực Lâm Văn, phát hiện ra nhịp tim của Lâm Văn vẫn đập bình thường, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Dựng thẳng đuôi nhỏ lên chọc chọc vị trí nơi trái tim của Lâm Văn, mở miệng mắng.

“Ngu xuẩn, không biết đó là ngọc giản gì mà đã tự ý làm bậy, ngươi chết là chuyện nhỏ, bổn… Thật vất vả mới trở lại tu chân giới, sau này làm sao có thể tìm người ký khế ước nữa đây? Còn khí linh trong hắc châu nữa, không biết tiểu tử này chẳng biết gì về tu luyện cả hay sao? Vậy mà thứ gì cũng có thể đưa cho y được!”

Tiểu hắc xà tức giận bất bình mà chọc một hồi lâu, sau khi phát tiết xong sự tức giận của mình mới an tâm mà nằm sấp trên ngực y, tiếp tục cuộn tròn thành một đoàn.

Rắn là động vật máu lạnh, mặc dù Lâm Văn không biết nó thuộc chủng loại nào, nhưng thân rắn đều rất lạnh lẽo, đột nhiên có một thứ mát mát lành lạnh cuộn tròn trên ngực mình, khiến cho Lâm Văn đang đau mà cau chặt lại cũng dễ chịu hơn một chút.

Sau khi Lâm Võ luyện võ xong thì trời cũng khuya rồi, hắn đến trước của phòng ca ca hắn nghe ngóng, bên trong không có động tĩnh gì cả, chắc là đã ngủ rồi, nên Lâm Võ yên tâm mà đi tắm rửa rồi cũng đi ngủ, sáng mai còn phải dậy sớm.

Nghĩ đến chuyện ca ca mình đã thay đổi, Lâm Võ mười bốn tuổi lại bắt đầu tin vào một tương lai tốt đẹp, nhưng chỉ một chút thôi.

Còn đối với Lâm Văn đang hôn mê, lúc thì y cảm thấy mình như đang bị rơi vào trong hầm băng, lúc thì cảm thấy mình nhưng đang bị nướng trên đống lửa, nóng như sắp bị hòa tan ra vậy, cả người đều bị hai cảm giác lúc nóng lạnh tra tấn như muốn nổ tung, không biết qua bao lâu, cuối cùng mới có một cổ hơi thở mát lạnh lưu chuyển trong cơ thể, thoải mái đến mức khiến người ta muốn rêи ɾỉ ra tiếng.