Dịch Dập phát hiện một chuyện rất kỳ quái, gần đây mỗi ngày tan tầm về nhà, trong nhà đều phảng phất như được người cẩn thận quét dọn, trên bàn lúc nào cũng đặt sẵn cơm chiều, nhưng tất cả đồ vật quý giá trong nhà đều không có dấu vết bị đυ.ng đến.
“Không phải là cô tiên Ốc đấy chứ”. Dịch tiên sinh tự mình cười nhạo lắc lắc đầu, nhưng lại phảng phất như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhìn về phía bể cá trong nhà.
Bên trong ngoại trừ mấy cây rong nhỏ nhỏ ra thì còn nuôi một con ốc biển mấy hôm trước đi biển bắt về, vỏ ốc hơi lóe sáng óng ánh.
Ma xui quỷ khiến, Dịch tiên sinh đi tới trước bể cá, duỗi tay đem ốc biển vớt ra. Đúng lúc này, ốc biển phát ra một trận ánh sáng lóa mắt, cánh tay Dịch tiên sinh trầm xuống, một thiếu nữ xinh đẹp mềm mại nháy mắt ngã ngồi ở trong lòng ngực hắn.
Thiếu nữ đỏ mặt, ôm cổ Dịch Dập, nói lắp nói: “Chủ…… Chủ nhân, chào ngài, em tên là Kha Khanh Khanh, là một con ốc biển nhỏ màu sắc rực rỡ. Cảm ơn gài đã đem em mang về nhà, nuôi sống em, tộc ốc biển chúng em có một quy củ, sau khi bị phát hiện thân phận thật sự sẽ phải nhận người kia làm chủ nhân, hơn nữa sẽ thỏa mãn hết thảy yêu cầu của chủ nhân.”
Lý trí của Dịch Dập làm hắn cảm thấy hoài nghi hết thảy mọi điều trước mắt nhưng vẫn ôn nhu đem Kha Khanh Khanh đặt ở trên mặt đất, thử nói: “Nếu em kêu tôi là chủ nhân, cậy được, em biến thành bộ dáng hầu gái cho tôi xem.”
Kha Khanh Khanh lên tiếng “Vâng, chủ nhân.” Ánh sáng trên người hiện ra, biến ra một thân hầu gái.
Dịch Dập rốt cuộc tin tưởng những thứ như cổ tích này phát sinh trên người mình, nhìn thiếu nữ mặc đồ hầu gái: “Tất cả mọi yêu cầu?” Khanh Khanh yếu ớt đáp “Đúng vậy.”
Dịch Dập ngồi ở trên sô pha, cười nhìn về phía cô gái nhỏ, “Vậy đút no tôi đi.” Nói xong liền vươn tay, điểm điểm bộ ngực căng đầy của Kha Khanh Khanh.
Kha Khanh Khanh mặt đỏ, “Vâng, chủ nhân.” Nói xong tách chân ra, khóa ngồi ở trên đùi Dịch Dập, đem đồ hầu gái kéo chỗ bả vai xuống, ngực trắng mềm theo quần áo kéo xuống dần dần bại lộ trong không khí, đầṳ ѵú đỏ bừng bởi vì ngượng ngùng mà run nhè nhẹ.
Khanh Khanh thẹn thùng nhắm hai mắt, tự mình dùng tay nâng bộ ngực sữa, hướng bên miệng Dịch tiên sinh, thẹn thùng nói: “Chủ…… Chủ nhân, mời há mồm”. Dịch Dập hơi hơi hé miệng, đem đầṳ ѵú ngậm vào, cùng sử dụng đầu lưỡi và hàm răng cùng nhau châm ngòi.
Kha Khanh Khanh cảm thụ cảm giác tê dại chưa bao giờ được cảm nhận này, trong miệng không kìm được tràn ra rêи ɾỉ rất nhỏ, “A…… Chủ nhân, nhẹ…… Nhẹ một chút, thật kỳ quái.” Dịch Dập nghe thấy lời nói hơi mang kɧıêυ ҡɧí©ɧ, một phen ôm eo Kha Khanh Khanh, miệng mở lớn dùng sức cắn một ngụm lên bộ ngực sữa của Khanh Khanh, không màng cô gái kinh hô ra tiếng, giả vờ trách nói: “Vυ' lớn như vậy, cũng không có sữa sao, như vậy làm thế nào đút no ta.”
Kha Khanh Khanh tự mình xoa xoa ngực, căn bản không biết bộ dáng mình hiện tại có bao nhiêu dâʍ đãиɠ, nghe thấy chủ nhân muốn uống sữa, lại ngoan ngoãn lên tiếng “Vâng”, tiếp tục nâng bộ ngực sữa của mình, cùng sử dụng đầu ngón tay xoa nắn núʍ ѵú đỏ bừng.
Không quá một lát, một cổ sữa thơm ngọt từ đầṳ ѵú phun ra, Dịch Dập bị phun lên mặt, hắn nghe mùi sữa thoảng qua mũi, duỗi lưỡi liếʍ sạch sẽ sữa bên môi mình, nói một câu “Thơm quá” sau liền nhịn không được, đem Kha Khanh Khanh ôm tới trên giường.