Tháng 8 năm 1993.
Nhà máy dầu mỏ phía Bắc ở thành phố Y.
“Núi non hùng vĩ đẹp như tranh vẽ, cưỡi ngựa xây dựng tổ quốc cùng quê hương. Tôi rất vinh dự khi được làm công nhân dầu mỏ, đầu đội mũ sắt đi khắp thế gian...”
Tiền Tình nghe được bài hát “Tôi hiến dầu mỏ cho tổ quốc” này mà rùng mình một cái.
Chu Hạo- người vốn đang cùng cô làm thủ tục ở phòng đăng kí hộ khẩu thấy vậy liền quay sang hỏi: “Em sao vậy? Bị cảm hả, hay là trong người không thoải mái?”
Tiền Tình ngơ ngác nhìn anh rồi khẽ liếc, cô có thoải mái hay không chả lẽ trong lòng anh không biết hay sao?
Hôm qua hai người bọn họ vừa mới kết hôn, tuy đám cưới tập thể được tổ chức trong đơn vị nhưng cũng rất náo nhiệt. Ban đầu cô tưởng Chu Hạo bận rộn cả ngày trời, còn uống rượu mừng với các đồng nghiệp, trở về chắc chắn sẽ nằm bẹp giường rồi ngủ mất.
Ai ngờ cô đã đánh giá thấp người này rồi, tối hôm qua hai người lăn lộn một phen đến tận nửa đêm mới ngủ.
Hôm nay còn phải tới đây để nộp đơn xin chuyển hộ khẩu.
Mấy bữa trước hai người đã nhận được giấy đăng kí kết hôn, nay lại đến đây để xác nhận chuyển hộ khẩu tới đơn vị, phải như vậy thì mỗi tháng mới nhận được phần phiếu chứng của mình.
Dù đã trải qua mấy năm rồi, đời sống của nhân dân cũng khá hơn trước, nhưng các loại tem phiếu vẫn chưa bị hủy bỏ, mấy món nhỏ thì không sao, nhưng mấy món lớn như Tivi thì vẫn phải có phiếu mới mua được. Thậm chí cả mấy loại thực thẩm phụ cũng cần phiếu, bởi vì chủng loại và số lượng còn chưa phổ biến nên rất khan hiếm.
Tiền Tình ngước mắt lên nhìn Chu Hạo, anh có vẻ ngoài của một người đàn ông dịu dàng tri thức với đôi lông mày sắc nét, cặp mắt như chứa đầy sao và hốc mắt sâu thẳm. Cặp kính treo trên sống mũi hoàn toàn che đi cặp lông mày và đôi mắt có chút khó gần của anh.
Vóc dáng của anh vừa cao lại vừa gầy, cơ thể cũng thẳng tắp cứng rắn.
Chỉ nhìn vẻ bề ngoài, chắc chắn không ai tin anh là một công nhân bảo trì trong nhà máy sản xuất dầu, bởi vì Chu Hạo cho người ta ấn tượng là anh giống một thư sinh bẩm sinh đã ham đọc sách.
Cả hai yêu nhau từ khi còn học chung trường, hiện tại bọn họ cũng đã kết hôn.
Tiền Tình biết Chu Hạo có tố chất của một học bá chính hiệu, hai người đã biết nhau từ thời trung học.
Sau đó Chu Hạo vào một trường trung học chuyên dạy nghề, còn cô vào trung học phổ thông, về sau cũng không thi đậu đại học.
Một năm sau, hai người vẫn giữ liên lạc rồi qua lại, bởi vì cũng hiểu tường tận gốc rễ của nhau nên lúc công việc của Chu Hạo ổn định và được chia nhà thì liền kết hôn.
Công việc của Chu Hạo rất tốt, lương mỗi tháng được hơn 60 đồng, còn được chia nhà ở, tương lai đầy hứa hẹn. Tiền Tình cũng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình.
Nếu hôm qua không có giấc mơ kia thì mọi thứ đều tốt rồi.
Đêm tân hôn, Tiền Tình khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ, nhưng trong đầu lại mơ mơ màng màng.
Trong giấc mơ, cũng giống như hôm nay, cô cùng Chu Hạo đến đơn vị để xin chuyển hộ khẩu, tình cờ gặp được Vạn Chân Chân cũng đến đây với mục đích tương tự.
Chỉ khác ở chỗ cô ta tới một mình.
Vừa tới là Vạn Chân Chân đã lôi kéo Tiền Tình nói chuyện, Chu Hạo là một người đàn ông đứng ở giữa thì có hơi ngại, vì vậy anh liền đi tới Cung Tiêu Xã mua đồ trước, nhường chỗ cho bọn họ nói chuyện.