Chương 20: Hư... Sắp bắn rồi…
Editor: citrus
***
Mộc Thâm ngậm hai đóa mai đỏ trước ngực cô, dùng hàm răng dịu dàng gặm cắn mú.t mát, sau một phen chà đạp xong, phần đỉnh quyến rũ xinh đẹp kia đã sưng đỏ lên, một bầu vυ' khác cũng bị anh vuốt ve bóp nắm tùy thích.
Bờ mông rắn chắc căng cứng của người đàn ông không ngừng đưa đẩy giữa hai chân cô gái, dươиɠ ѵậŧ to dài mỗi lần đi vào đều dùng sức mở căng hai bên thịt non ở âʍ đa͙σ, gắt gao kề sát vào mật huyệt của cô, lấp đầy cả bức tường bên trong của cô.
Làm sao một cô gái như cô có thể chịu được những cú thọc vào rút ra mạnh bạo của anh như vậy chứ, mỗi lần bị anh hung hăng đâm vào, cô đều cảm giác hoa huyệt của mình đang run run không ngừng, dịch yêu trong âʍ đa͙σ lại tiết ra càng nhiều hơn.
“Không được nữa rồi... Á... A.…” Mộc Nhu bị thao khóc chống tay lên bờ vai của anh, vừa vỗ vừa cắn, mười ngón tay điên cuồng cào cấu sau lưng anh.
Đau quá, không thoải mái chút nào cả, rõ ràng anh năm là người tao nhã lịch sự nhất, về phương diện tìиɧ ɖu͙© lại mang dáng vẻ như hai người khác nhau vậy.
“Hư... Sắp bắn rồi.” Mộc Thâm thở hổn hển, không vì sự kháng cự của cô gái mà thả chậm động tác của mình lại.
Anh cố ý phả hơi thở nóng ấm lên đôi tai nhạy cảm của Mộc Nhu, há miệng cắn lỗ tai cô, khơi dậy sự run rẩy trên cơ thể cô.
Cuối cùng anh hôn lên cái miệng nhỏ nhắn không ngừng tràn ra những tiếng rêи ɾỉ dịu dàng, phóng thích tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng vào vách trong của cô, lại hung hăng di chuyển vài cái để kéo dài dư vị cao trào của Mộc Nhu.
Cả người cô khẽ run rẩy, hiện lên màu hồng phấn mê người, quá nhiều cơn kɧoáı ©ảʍ chồng chất lên nhau cùng vọt tới khiến cho cô suýt chút nữa đã hôn mê bất tỉnh, đầu óc trống rỗng không suy nghĩ được gì.
Mộc Thâm rút dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn ra khỏi hoa huyệt của cô, mang theo một vũng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙, ôm cô gái không còn sức lực nào đi vào bồn tắm rộng rãi, để cô ngồi trên đùi mình, lại vùi đầu hôn lên trước ngực cô.
Mộc Nhu cực kỳ mệt mỏi, huyệt nhỏ lầy lội không chịu nổi dán sát vào dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông mới vừa phóng thích xong, ý thức dần dần trở lại khi anh nhẹ nhàng cắn núʍ ѵú của mình.
“Không muốn…” Cô cầu xin một cách đáng thương.
Ba ngày không gặp, Mộc Thâm làm sao có thể đơn giản làm một lần rồi buông tha cho cô, Mộc Nhu chống cự bất lực chỉ có thể tùy ý để anh cắm dươиɠ ѵậŧ tráng kiện vào huyệt nhỏ của mình một lần nữa.