Kiểm Soát Tuyệt Đối

Chương 7: Xin anh, đừng làm ở đây…

Chương 7: Xin anh, đừng làm ở đây…

Editor: citrus

***

Thấy người đàn ông đang đi về phía mình, tiếng chuông cảnh báo trong lòng Mộc Nhu vang lên mạnh mẽ, ngón tay dùng sức, đầu ngón tay bị đâm vào gai trên rễ hoa hồng chảy ra chút máu.

Cô đau đớn bỏ vết thương đang chảy một chút máu vào miệng hút máu, vội vàng bỏ chạy.

Mộc Phong nhíu nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia nham hiểm không nhìn thấy được, vòng qua một bước vẫn bắt được cô ở sân sau.

Không ngờ anh lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, đầu Mộc Nhu đυ.ng vào trong ngực anh, phản xạ nhanh chóng định xoay người, lại bị anh ôm vào lòng.

“Chạy cái gì? Sợ anh ăn thịt em?” Cánh tay của Mộc Phong ôm lấy eo nhỏ của cô, thấp giọng thì thầm bên tai cô.

Nơi này không có người, nhưng người giúp việc trong nhà đều đang bận rộn ở sảnh trước, Mộc Nhu càng thêm luống cuống, “Anh hai… Không được...”

“Không được cái gì?” Mộc Phong cười khẽ ngậm vành tai nhạy cảm của cô dùng đầu lưỡi liếʍ láp cẩn thận, bàn tay thon dài men theo đôi chân trắng nõn trơn bóng sờ vào trong váy cô, “Ai cho phép em mặc váy ngắn như vậy?”

Bên trong cô chỉ mặc qυầи ɭóŧ, bàn tay của người đàn ông không kiêng nể gì luồng vào nơi riêng tư của cô, trừng phạt dùng đầu ngón tay đè vào u cốc của cô vừa trải qua trận làʍ t̠ìиɦ kịch liệt nên đặc biệt nhạy cảm.

“Thật đúng là không nghe lời, lại muốn bị anh trai làm sao? Có tin lần này anh làm đến nỗi em không thể xuống giường được nữa không?”

Giọng điệu âm cuối vang lên cực kỳ mềm mại, tuy rằng giọng điệu của anh nhìn như ôn nhu, nhưng lại làm cho trong lòng Mộc Nhu sợ hãi một trận.

Thực tế váy của cô không tính là ngắn, làn váy có tua rua chỉ dài đến đầu gối và dưới đùi, nhưng du͙© vọиɠ chiếm hữu của Mộc Phong thật sự quá mạnh, cô chỉ có thể cúi đầu trả lời: “Anh, anh tư...”

Khóe miệng Mộc Phong tràn ra một tiếng hừ lạnh, đầu ngón tay mở mép qυầи ɭóŧ của cô ra, cảm nhận được sự ẩm ướt của cô, cổ họng thắt chặt, tiếng thở trở nên nặng nề hơn, sau khi phát hiện hai chân cô gắt gao khép lại, giọng anh trầm xuống, “Dang ra.”

Mộc Nhu không dám không nghe theo, hơi tách hai chân ra, đầu ngón tay thon dài của anh nán lại ở lối vào ướŧ áŧ một lúc, sau đó đi theo khe nhỏ kia đâm vào.

Toàn thân Mộc Nhu run rẩy, nắm chặt lấy cổ tay anh, “Anh hai... Xin anh mà, đừng làm ở đây…”

Tuy rằng mọi người đều đang tập trung ở sảnh trước, nhưng vẫn có rất nhiều người hầu bận rộn ra vào trong sân sau, nếu bị nhìn thấy...