Sau khi cùng Johan vào phòng khách sạn, đây hẳn không phải là buổi hẹn đầu tiên của anh ta, cửa phòng khách sạn vừa đóng lại, anh ta liền ngựa quen đường cũ đem cô để trên cửa phòng, muốn hôn cô môi, cho dù tối hôm qua đã xây dựng làm đủ tâm lý, cũng rất muốn hôn môi cùng người xa lạ, nhưng cô vẫn rất kháng cự, vội quay mặt đi.
Johan hiểu ý cô, có rất nhiều bạn tình không muốn hôn môi, vậy trực tiếp chiếm đánh, Johan trực tiếp bế cô lên, đặt lên giường, lúc này Đàm Hạ mới cảm nhận rõ ràng, cô sắp phải bị thao phá thân, cô nhịn không được liền khẩn trương, thân mình cứng đờ không thôi.
Johan vừa muốn ép người xuống, đôi tay Đàm Hạ liền vội chống đẩy ngực anh ta, đỏ mặt ậm ừ nói: “Trong phòng anh có rượu không? Chúng ta uống chút rượu trợ hứng.”
Kỳ thật cô cũng không biết uống rượu, nhưng lúc này cô đã khẩn trương đến sắp phát run, nếu không uống chút rượu, mang chút men say, cô sợ chính mình căn bản không phối hợp được.
Johan tuy có chút không kiên nhẫn, nhưng buổi tối thật vất vả mới tìm được con mồi hợp ý, anh ta cũng thật sự không muốn buông tay, chỉ đành đứng dậy đi lấy rượu.
Đàm Hạ không biết cũng không thích uống rượu, cho dù rượu ngon hay đắt tiền, trong miệng cô đều là một hương vị đó, chính là vừa nồng lại cay, trong tiệc rượu của công ty Cố Hằng cô với tư cách nữ chủ nhân sẽ phải uống chút champagne, nhưng uống nhiều Whiskey như vậy cô vẫn là lần đầu tiên.
Sau khi uống một ly rượu, hai má cô bắt đầu nóng lên, đầu có chút choáng váng, mà sự nhẫn nại của Johan đã tới cực hạn, cô mới vừa lung lay đỡ bàn ghế đứng lên, Johan liền trực tiếp bế cô lên áp đến trên giường, vật dưới háng anh ta kia đã cứng rắn như sắt, khi đè trên người cô, mặc dù Đàm Hạ đã có chút hơi say, vẫn cảm nhận được rõ ràng kích cỡ kia của Johan làm cho người ta sợ hãi, cô cảm giác so với cổ tay mình còn thô hơn.
Cô không phải chưa từng tự an ủi, có lần không nhịn được dùng ngón tay duỗi tới đường đi phía dưới, cô đã cảm thấy có chút đau, huống chi là dươиɠ ѵậŧ thô dài này của Johan, cô đã nghĩ tới người nước ngoài sẽ rất lớn, nhưng tự mình cảm nhận được càng thêm khủng bố, cô bị dọa lập tức đẩy Johan ra.
Trong miệng nỉ non không rõ hô: “Tôi từ bỏ ~~ quá lớn ~~ anh mau đứng lên ~~”
Johan sớm đã bất mãn, cả giận nói: “Tôi hẹn hò với phụ nữ, chưa từng gặp người nào ngượng ngùng như vậy, hay là cô thích chơi trò cưỡиɠ ɠiαи?!”
Cố Hằng đứng ở ngoài cửa, bởi vì cửa phòng cách âm quá tốt, cả người dán ở trên cửa, cũng chỉ có thể nghe được thanh âm mỏng manh, nghe được duy nhất hai từ đó là quá lớn cùng cưỡиɠ ɠiαи.
Anh chỉ cảm thấy máu chảy cuồn cuộn, phảng phất mất đi lý trí điên cuồng gõ cửa ấn chuông cửa, Johan kia nghe được tiếng đập cửa, cả người cơ hồ muốn hỏng mất, thật sự là quá tệ, Johan đứng dậy mở cửa ra, Cố Hằng giơ nắm đấm vừa định đập nát cửa, liền thấy dưới cánh tay Johan chui ra một thân ảnh nhỏ xinh.
Hai má cô đỏ bừng, mắt say lờ đờ mê ly, xách theo giày chân trần lướt qua anh, lung lay đi về phòng mình, mắt thấy sắp té ngã, Cố Hằng đã không có tâm tư quản Johan, mà Johan càng bực bội đến mất đi hứng thú, phanh một tiếng đóng mạnh cửa lại.
“Di? Phòng tôi ở nơi nào... Sao cánh cửa đó lại di chuyển a?” Đàm Hạ tự mình lẩm bẩm.
Giờ phút này Đàm Hạ đã say khướt đi đường đều lảo đảo, suýt nữa thì vấp ngã, cũng may Cố Hằng đi theo phía sau tay mắt lanh lẹ đem cô đỡ đến trong lòng ngực.
Ngã vào trong lòng Cố Hằng, Đàm Hạ dùng mắt say lờ đờ nhập nhèm sau khi thấy rõ người ôm cô là Cố Hằng, ngây thơ cười cười, chỉ vào Cố Hằng nói: “Là anh a...”
Cố Hằng vừa muốn gật đầu nói là toi, liền nghe cô nói tiếp: “Cố tra nam...”
“Sao tôi lại là tra nam? Trước tiên cô nói cho tôi biết phòng cô ở chỗ nào?”
“Anh sao lại không phải tra nam... Ô ô ô... Nếu không phải anh.... Sao bây giờ tôi vẫn còn là xử nữ!” Nói đến đây, Đàm Hạ càng khổ sở, khóc hô: “Tôi còn chưa được làʍ t̠ìиɦ... Tôi còn không biết làʍ t̠ìиɦ có bao nhiêu sướиɠ.... A a... Tôi muốn làʍ t̠ìиɦ... Tôi không muốn làm lão xử nữ...”
Nhìn Đàm Hạ sau khi say rượu nói ra những lời trong lòng, Cố Hằng kinh ngạc cằm muốn rớt ra, vội che miệng Đàm Hạ lại, trấn an nói: “Được rồi, tôi đã biết, không phải phá thân sao? Tôi có thể giúp cô, cô đừng hét.”
Đàm Hạ nghe xong mở to đôi mắt ngập nước xuân, vội gật gật đầu: “Cố tra nam, anh nói rồi đó, không được đổi ý.”