Theo Đuổi Lại Vợ

Chương 18: Khôi phục vô cùng tốt​

Nụ cười trên mặt Trương Uyển Giao nhanh chóng tan biến, giọng nói nhẹ nhàng của cô mang theo một chút lễ phép khách sáo: “Sao anh lại đến đây?”

Hoàng Lập Thành trả lời: “Đến bệnh viện thăm ông nội, biết em vừa chuyển đến phòng bệnh thường nên thuận tiện đến xem thử.”

Trương Uyển Giao “à” một tiếng.

Không khí trong phòng ngột ngạt đến mức khó thở.

Hoàng Lập Thành không phải là một người giỏi tìm kiếm đề tài trò chuyện, sau khi im lặng một lúc lâu thì anh mới mở miệng hỏi: “Sức khỏe em sao rồi? Ở đây có chỗ nào không thích ứng được không?”

“Khôi phục vô cùng tốt, bác sĩ nói tôi phát hiện ra sớm nên trị liệu sớm, sau khi uống thuốc bình ổn là được rồi. Còn về việc có tái phát hay không thì xem vận may vậy.”

Chữa trị bệnh máu trắng là một quá trình rất dài, hóa chất trị liệu sẽ làm giảm sức miễn dịch kèm theo nhiều tác dụng phụ khác, không ai có thể dám chắc được sau khi ghép tủy thì có thể hoàn toàn bình phục trở lại.

Dù sao thì tỷ số bình phục chỉ có năm mươi phần trăm mà thôi.

Có thể là nghe thấy hai chữ “tái phát” nên huyệt thái dương Hoàng Lập Thành khẽ giật giật: “Không đâu, sau khi phẫu thuật thì em chú ý nghỉ ngơi và điều dưỡng lại. Trước kia em thích ăn những thức ăn sống nguội thì bây giờ cai đi, sức khỏe quan trọng hơn mà.”

“Vâng, cảm ơn anh.”

Vốn dĩ Hoàng Lập Thành còn có rất nhiều điều muốn dặn dò nhưng lại bị hai chữ “cảm ơn” của cô chặn họng lại.

Ngồi một lát, Trương Uyển Giao lại nhắc đến một hạng mục gần đây của công ty.

“Chuyện này không vội, em nghỉ ngơi trước đi. Buổi chiều còn một cuộc họp nữa, anh đi trước nhé.”

Trương Uyển Giao “ừm” một tiếng, thấy anh sắp đi đến cửa thì bỗng nhiên nói một câu: “Anh Lập Thành, cảm ơn anh đã mang thức ăn đến cho tôi, tôi rất thích.”

Bàn tay đang nắm lấy khóa cửa của Hoàng Lập Thành khẽ dừng lại, vào lúc anh muốn xoay người lại thì nghe cô nói tiếp: “Nhưng mà tay nghề của Dì Bảy cũng rất tốt nên sau này không cần làm phiền anh nữa.”

Không khí trong phòng như ngừng lại mấy giây, Hoàng Lập Thành nói: “Trợ lý Lưu uổng công vô ích rồi, anh sẽ nói với cậu ta rằng sau này đừng làm mấy chuyện thế này nữa.”

Âm thanh đóng cửa vang lên vọng lại như một cú dội mạnh ngược vào căn phòng bệnh to lớn, một lúc lâu sau mới khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.

Trương Uyển Giao nhìn về cánh cửa một lúc lâu, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Sau khi Trương Uyển Giao ra khỏi buồng vô trùng thì mấy ngày sau đó đều dùng thức ăn “của Dì Bảy nấu”, mỗi khi đến bữa lại có y tá mang vào cho cô.

Nhưng cô nhớ với tay nghề của Dì Bảy thì thức ăn luôn thiên về vị ngọt nhiều hơn bởi vì bà ấy là người miền nam, trước nay không hề sửa được thói quen này. Thế nhưng khoảng thời gian này, những thức ăn mà cô ăn lại không hề có một chút vị ngọt nào cả, nhất là món cháo kia, cô ăn rất lâu mới nhớ đến dường như hương vị này giống như đã từng ăn ở một nhà hàng trước đây.

May mắn thay, miệng của Dì Bảy lại không mấy kín kẽ, vừa mới ba câu đã có thể hỏi ra chuyện.

Thức ăn mấy ngày nay đều là do trợ lý Lưu đưa đến, cô còn tưởng rằng do Hoàng Lập Thành cố ý căn dặn nhưng xem xét thái độ của cậu ta thì có lẽ chỉ là cô tự mình đa tình mà thôi.

Anh rất bận rộn, những chuyện lặt vặt này đương nhiên sẽ giao cho trợ lý xử lý. Ngay cả quà tặng vào ngày kỷ niệm kết hôn thì tất cả đều là trợ lý chọn trước, sau đó anh lại mua rồi mang về.

Những chuyện này, trước nay cô đều luôn biết rất rõ.

Trên đường trở về từ bệnh viện, sắc mặt Hoàng Lập Thành vẫn vô cùng khó nhìn.

Trợ lý Lưu cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, suy đoán rằng tám chín phần có liên quan đến Trương Uyển Giao nên cậu ta cũng không dám mở miệng hỏi.

Dọc theo đường đi, bầu không khí bên trong xe vô cùng nặng nề.

“Đưa giấy ly hôn cho cô ấy chưa?”

Trong lòng trợ lý Lưu thấp thỏm, hoảng loạn trả lời: “Khoảng thời gian này tôi bận quá nên... đã quên mất rồi, còn chưa đưa ạ.”

Hoàng Lập Thành đã ký đơn ly hôn rồi đưa cho cậu ta, quả thật ngay hôm sau cậu ta đã đi tìm Trương Uyển Giao nhưng lúc đó nghe nói Trương Uyển Giao muốn nhanh chóng phẫu thuật, vì thế cậu ta vẫn chưa kịp mở miệng nói chuyện này được, nghĩ thầm sẽ chờ một khoảng thời gian nữa.

“Buổi chiều đến bệnh viện đưa cho cô ấy đi.”

“Vâng ạ?” Trợ lý Lưu nhắm mắt lại: “tổng giám đốc Thành, anh có muốn suy nghĩ lại một chút không?”

Phó tổng giám đốc Lâm là một người phụ nữ ưu tú, tính tình lại dịu dàng như vậy, nếu như bỏ lỡ thì không chừng kiếm cả trăm con phố cũng không tìm thấy được người thứ hai.

Đương nhiên, điều này cậu ta không dám nói ra.

Hoàng Lập Thành liếc mắt nhìn cậu ta, sắc mặt vô cùng khó coi: “Bắt đầu từ khi nào thì chuyện riêng của tôi mà cậu đã nhúng tay vào làm loạn vậy?”

Ánh mắt trầm lắng của anh khiến trợ lý Lưu khẽ giật mình, vội vàng sửa lời nói: “Không, tôi không phải có ý đó. Buổi chiều tôi sẽ lập tức đem đến... đưa cho phó tổng giám đốc Lâm liền.”

Thấy dáng vẻ quyết liệt của tổng giám đốc Thành, sợ rằng sau này xưng hô cũng phải đổi.

tổng giám đốc Thành, anh thật sự là mù rồi đấy!

“Còn nữa, sau này không cần đến bệnh viện đưa thức ăn nữa.” Những lời này được anh nói ra một cách vô cùng hời hợt.

Trợ lý Lưu gật đầu nghe theo, trong lúc nhất thời không nghĩ ra tình huống của Hoàng Lập Thành là như thế nào. Rốt cuộc là bởi vì chắc chắn sẽ ly hôn nên không bảo cậu ta đưa thức ăn nữa, hay là bởi vì không cần đưa thức ăn nữa nên chắc chắn sẽ ly hôn.

Sau khi chuyển vào phòng bệnh thường.

Trương Uyển Giao sắp xếp lại những công việc còn chất đống trước đây, cô cũng không gấp gáp mà chỉ làm từ từ trong tình trạng sức khỏe cho phép mà thôi.

Chỉ cần không để bác sĩ Chu chủ trị cho cô nhìn thấy là được, nếu không sẽ phải bị mắng cho một trận. Vì thế mỗi ngày cô đều ở đây đấu trí so tài với các bác sĩ y tá, thời gian lâu dài thì càng ngày càng vui vẻ.

Hôm nay, Tiểu Vũ Tử và Lâm Kiến Đông đều không có ở đây, không có ai giúp cô trông chừng nhưng trợ lý vừa gọi một cuộc điện thoại đến muốn cô xử lý một chút vấn đề, cô không thể không móc chiếc máy tính dưới giường ra để làm việc được.

Sau khi quá nhập tâm lại không hề chú ý đến cửa phòng bệnh được mở ra, khóe mắt liếc thấy một chiếc áo khoác dài màu trắng nên cô lập tức đóng máy tính xách tay lại: “Bác sĩ Chu đừng hiểu lầm, tôi chỉ là nhàm chán quá nên muốn tìm một bộ phim...”

Lý Mạn Trương đứng ở cuối giường, cả người mặc áo khoác dài màu trắng, mái tóc dài được cột ở sau ót, trên tay đang ôm hồ sơ bệnh lý khẽ mỉm cười nhìn cô giống như một vị thiên sứ áo trắng đến cứu rỗi thế giới này vậy.

Trương Uyển Giao nuốt lại tất cả những lời còn chưa nói xong, sắc mặt lập tức trùng xuống.

Tiếp xúc mấy lần nên cô biết rõ Lý Mạn Trương không ôn thuận nhã nhặn như vẻ bề ngoại, hoặc có lẽ do cô có thành kiến với cô ta nên mới nghĩ cô ta như vậy.

Lý Mạn Trương nói: “Vừa rồi tôi qua phòng bên cạnh thăm bệnh nhân nên thuận tiện đến thăm cô một chút, xem ra cô khôi phục không tệ nhỉ.”

“Ừ, tôi vô cùng tốt.”

“Vậy thì được rồi, à còn nữa, buổi sáng Anh Thành đến thăm ông nội, anh ấy có đến đây thăm cô không?”

Trương Uyển Giao siết chặt nắm đấm, cô biết Lý Mạn Trương muốn nói gì. Có lẽ cô ta muốn nói Hoàng Lập Thành đến bệnh viện nhưng không hề đến thăm cô mà đã rời khỏi rồi.

“Anh ấy có đến thăm tôi hay không, chẳng phải cô đi hỏi anh ấy là sẽ biết sao? Cần gì phải “thuận tiện” đến đây để hỏi thăm tôi chứ?”

“Tôi chỉ thuận miệng nhắc tới như vậy thôi, cô Uyển Giao không cần phải phản ứng mạnh như thế. Nếu như hai người đã ly hôn thì thật ra cô cũng không để ý đến việc anh ấy có đến hay không đúng không? Dưỡng bệnh cho tốt đi, tôi chúc cô sớm ngày xuất viện, thật lòng đấy!”

Nói xong, cô ta lập tức xoay người rời đi.

Từ trước đến nay, tính tình của Trương Uyển Giao rất tốt nhưng cũng không phải mặc cho người khác bắt nạt mình. Cô nhìn vào bóng lưng của cô ta rồi nói: “Cô Mạn Trương, mặc dù Hoàng Lập Thành đến bệnh viện mà không đến thăm tôi nhưng cũng chưa chắc anh ấy đến đây để thăm cô đâu. Nếu như cô không phải là bác sĩ chủ trị của ông nội thì tỷ lệ mà anh ấy đến đây là bao nhiêu, cô có biết không?”

Vẻ mặt Lý Mạn Trương hơi thay đổi.

“Là không phần trăm đấy.”

Trương Uyển Giao nhìn cô ta rồi ung dung nói tiếp: “Còn nữa, ở trước mặt tôi mà thân mật gọi ông nội như thế không có tác dụng gì đâu, cô phải có bản lãnh gọi trước mặt ông ấy như vậy mới được. Nếu như cô chúc tôi sớm ngày xuất viện thì tôi cũng chúc cô sớm ngày có thể người nhà họ Hoàng nhìn nhận, thật lòng đấy!”

Cô tự nguyện buông tay nhưng không có nghĩa là chắp tay nhường vị trí này cho người khác, Lý Mạn Trương muốn vào cửa nhà họ Hoàng thì không dễ dàng như vậy đâu. Thế mà lại dám chạy tới đây để kɧıêυ ҡɧí©ɧ người vợ trước như cô, đúng là một hành động ngu xuẩn mà.

Từng câu từng chữ trong lời nói của Trương Uyển Giao đều giống như một cây kim đâm vào màng nhĩ của Lý Mạn Trương vậy, rất nhói tai.

Sắc mặt của cô ta lập tức trở nên khó coi.

Trương Uyển Giao nói: “Tôi phải nghỉ ngơi rồi, bác sĩ Lý cứ tự nhiên nhé.”

Cánh cửa phòng bệnh được đóng lại, bên trong căn phòng có mùi nước hoa nồng nặc đọng lại rất lâu mà chẳng thể tiêu tan được. Trương Uyển Giao nằm trên giường bệnh một lúc rồi vẫn xuống giường đi mở cửa sổ ra cho thông gió.

Cô thật sự rất ghét mùi hương nước hoa này.

Buổi tối, Dì Bảy đến đưa cơm tối còn dắt theo Tiểu Vũ Tử đến cùng.

Khoảng thời gian gần đây, Tiểu Vũ Tử ở cùng với Lâm Kiến Đông nên được nuôi cho béo tốt trắng trẻo hẳn ra, tính cách cũng hoạt bát hơn rất nhiều so với lúc mới đến.

Bên phía cảnh sát vẫn chưa có bất kỳ tin tức nào liên quan đến bố mẹ của Tiểu Vũ Tử. Thế nhưng, thời gian trôi qua lâu, Trương Uyển Giao cũng đã quen với việc thằng bé ở bên cạnh mình, cô không còn gấp gáp đi nghe ngóng nữa.

Trên bàn ăn của phòng bệnh được bày ra những món ăn mà Dì Bảy đã mang tới. Tiểu Vũ Tử ngồi trên ghế trẻ em ở bên cạnh ăn cơm cùng với Trương Uyển Giao.

Nhìn thấy thằng bé ăn rất vui vẻ, khẩu vị của Trương Uyển Giao cũng tốt hơn rất nhiều so với thường ngày: “Viên thịt này có ngon không?”

“Vâng.”

“Vậy thì ăn nhiều một chút.”

Dì Bảy ở một bên thu dọn quần áo bẩn để đi giặt. Thấy cửa sổ mở ra, bà cằn nhằn rồi đi đóng cửa sổ: “Ai mở cửa sổ ra thế này, lỡ như bị trúng gió thì phải làm sao chứ?”

Trương Uyển Giao: “Cháu mở đấy, để thông gió chút xíu.”

Dì Bảy đóng cửa sổ lại, thuận tay kéo luôn rèm cửa rồi càm ràm nhấn mạnh: “Cô chủ, cô đừng trách tôi lắm chuyện nhé. Thân thể của cô vẫn chưa khỏi hoàn toàn, sức đề kháng vẫn còn rất yếu. Không thể tuỳ tiện mở cửa sổ được.”

Trương Uyển Giao chỉ “ừm” một tiếng rồi chẳng giải thích gì cả.

Trước đây Tiểu Vũ Tử ăn cơm thường thích nhét đầy đồ ăn vào trong miệng, cái miệng phồng lên hệt như một chú chuột hamster, sau đó bắt đầu nhai thì sẽ hơi phí sức.

Trương Uyển Giao đã sửa đổi rất nhiều lần. Bây giờ khó khăn lắm cậu bé mới thay đổi được một chút nhưng đôi khi gặp trúng món thích ăn thì cũng sẽ quên mất.

Lần này nhìn thấy món thịt viên mà cậu bé thích ăn nên lại nhét hết nguyên một viên vào trong miệng, căng phồng đến nỗi sắp không nhai nổi nữa.

Trương Uyển Giao lấy thùng rác rồi kêu thằng bé nhổ ra, gắp lại một nửa miếng thịt viên khác vào trong bát của thẳng bé: “Ăn chậm nhai kĩ, lần này có nhớ chưa?”

Tiểu Vũ Tử gật gật đầu, âm thanh trong trẻo: “Nhớ rồi ạ.”

Dì Bảy đứng bên cạnh nhìn thấy vậy thì hàng trăm cảm xúc đan xen vào nhau: “Nếu như con của cô chủ và cậu chủ mà có thể giữ được thì tốt biết mấy.”

Nét cười dịu dàng trên khuôn mặt của Trương Uyển Giao khẽ ngưng trệ rồi nhanh chóng khôi phục lại bình thường: “Không có con cũng khá tốt mà, chuyện ly hôn sẽ không nhất thiết phải kéo dài lằng nhằng.”

“Cô chủ, nếu như nói cho cậu chủ biết về chuyện của đứa bé...”

“Dì Bảy.” Trương Uyển Giao cắt ngang câu nói này: “Cháu coi bác như người nhà mình. Trước đây bác đã hứa với cháu là sẽ không nói cho người khác biết về chuyện này mà.”

“Sao cô cứ phải bướng như thế chứ? Có đôi lúc phụ nữ là phải để cho đàn ông thương xót một chút, như vậy thì mới sống yên ổn được.”

Trương Uyển Giao nói: “Không cần thiết nữa, đã bỏ lỡ mất khoảng thời gian tốt nhất rồi.”

Mọi lý lẽ cô đều hiểu cả, chỉ là không đáng để cô phải dùng bất kì thủ đoạn nào để giữ lấy một người đàn ông.

Thấy Trương Uyển Giao như thế, Dì Bảy cũng chỉ đành than ngắn thở dài.

Còn Tiểu Vũ Tử đang âm thầm vùi đầu ăn cơm ở bên cạnh thì nhìn hai người họ, đôi mắt to tròn đen nhánh chuyển động lia lịa. Trong cơn mơ hồ cũng lộ ra vài phần thành thục sớm so với lứa tuổi, những lời nói ấy thằng bé đều nghe hết vào tai.

Trước ngày Tết Trung Thu, bác sĩ Chu cầm kết quả khám tổng quát đến để thông báo cho Trương Uyển Giao rằng chỉ số các mục về sức khỏe đều đã đạt được tiêu chuẩn cơ bản, nếu như bằng lòng thì có thể về nhà tĩnh dưỡng.

Bác sĩ đã lên tiếng rồi nên Dì Bảy cũng không còn lý do nào để ngăn cản Trương Uyển Giao, không cho cô xuất viện nữa.

Buổi chiều ngày hôm đó làm ngay thủ tục xuất viện và về nhà nghỉ ngơi.

Không còn bác sĩ Chu ở bên cạnh càm ràm nữa, cô ở trong nhà làm việc càng thêm không kiêng dè gì. Ngoại trừ ăn cơm đi ngủ ra, dường như cả ngày đều đối diện với máy tính.

Trong phòng sách, Dì Bảy đẩy cửa bước vào: “Cô chủ, ăn chút gì đi.”

Trong tay Dì Bảy đang bưng một bát cháo hạt sen.

“Ừ, Dì Bảy, bác đặt ở bên cạnh đi, lát nữa cháu sẽ ăn.”

Thấy Trương Uyển Giao chẳng hề có chút ý định nghỉ ngơi nào, Dì Bảy chau mày lại: “Cô chủ, cô có làm việc thì cũng phải chăm sóc cho sức khỏe mình một chút chứ, không thể bất chấp như thế được. Buổi sáng thì cứ mãi dán mắt vào máy tính, cơm trưa cũng không ăn uống cho đàng hoàng.”

Thấy Dì Bảy tức giận, Trương Uyển Giao nhanh chóng ngẩng đầu lên, gương mặt cười gượng gạo: “Dì Bảy, cháu chỉ xem tài liệu chút xíu thôi. Xem xong sẽ ăn mà, thật đấy.”

“Cô chủ, tôi biết là cô...”

Lời nói vẫn chưa nói xong, điện thoại của Trương Uyển Giao đã reo lên. Cô ra vẻ áy náy nhìn Dì Bảy một cái rồi ấn nút nghe điện thoại.

Cuộc điện thoại do trợ lí Fiona của Trương Uyển Giao gọi đến. Mấy tháng nay vẫn luôn là cô ấy chạy đi chạy lại giữa công ty và chỗ của cô, bận rộn hết thảy mọi công việc.

“Phó tổng giám đốc Lâm, nội dung cuộc họp buổi sáng tôi đã gửi vào email của cô rồi, chủ yếu vẫn là xoay quanh phương án mở mộng “Điệp Thuý Viên” đợt thứ hai. Miếng đất ở chỗ Thành Tây có tận mấy công ty đang giành giật, cũng khá là khó nhằn đấy.”

“Ngoại trừ Thành Tây ra, mấy mảnh đất khác thì sao?”

“Vậy thì là bên phía Hoàng Liên rồi. Chỉ là nơi đó cách xa thành phố quá, giao thông rất là bất tiện.”

“Điều này chẳng sao cả, tôi có xem tài liệu quy hoạch thành phố dạo gần đây rồi. Trong vòng ba năm chắc là Hoàng Liên sẽ nối thông tuyến tàu ngầm đến thành phố thôi.”

“Nói thì nói vậy nhưng trong cuộc họp thì dường như mọi người vẫn thiên về mảnh đất bên Thành Tây hơn.”

Trương Uyển Giao trầm ngâm hồi lâu: “Vậy thì như vậy đi, tôi sẽ tìm hiểu bên phía Hoàng Liên trước. Nếu như có thể giành lấy được mảnh đất bên phía Thành Tây thì tốt thôi nhưng nếu như không giành lấy được thì có một phương án dự bị cũng sẽ không đến nỗi đến lúc đó không kịp trở tay.”

“Vâng.”

Hiện giờ trên thị trường chính là thời kỳ hưng thịnh nhất của ngành bất động sản. Mấy công ty lớn mạnh trên sàn chứng khoáng không có công ty nào là không chen chân vào ngành bất động sản. Tiền thân của tập đoàn Augustus là một công ty tư vấn nhưng hiện nay cũng có một chỗ đứng trong ngành bất động sản. Sự phát triển này hoàn toàn phải kể đến công lao của Trương Uyển Giao và nhà mẹ đẻ của cô.

Không phải tự phụ, mà là tập đoàn Elmer của nhà Trương Uyển Giao khởi nghiệp bắt nguồn từ ngành bất động sản. Bố cô là thuộc tốp những người đầu tiên nhất của Nhật Minh nhắm chuẩn về ngành bất động sản. Phạm vi nghiệp vụ hiện nay đã vươn ra nước ngoài, thậm chí bởi vì thế mà ông di cư đến nước Anh cư trú thường niên cùng với vợ ông.

Sau khi cúp điện thoại, Trương Uyển Giao mới phát hiện Dì Bảy vẫn chưa đi. Nhìn vẻ mặt không vui của Dì Bảy, cô vội vã chủ động nhận lấy bát cháo: “Bác đừng tức giận nữa, cháu ăn liền đây.”

Lúc này sắc mặt của Dì Bảy mới dịu xuống lại.

Ngày hôm sau, Lâm Kiến Đông đến nhà ăn cơm ké.

Lúc ăn cơm thì nói chuyện phiếm đến dự án mở rộng của Augustus. Biết được Trương Uyển Giao muốn đi xem mảnh đất ở khu Hoàng Liên thì đột nhiên anh ấy sáng cả mắt lên: “Bố của bạn anh làm trong cục quy hoạch của khu Hoàng Liên đấy. Mấy hôm trước anh còn nghe cậu ấy nói bố cậu ấy đang đau đầu về việc quy hoạch khu đó nữa kìa.”

“Sao thế?”

“Người đến bàn chuyện về mảnh đất đó không ít nhưng mà bố cậu ấy làm người thanh liêm chính trực ghê lắm. Nhìn thấy mấy người đó cầm theo mấy món đồ đến thì đều mắng cho chạy hết luôn. Tính tình của ông già cũng nóng nảy thật.”

“Làm người thanh liêm chính trực là chuyện tốt mà.”

“Đúng, đối với em mà nói thì là chuyện tốt rồi.” Lâm Kiến Đông khẽ trầm ngâm: “Như vầy đi, vừa hay đêm trung thu bên phía Hoàng Liên có một bữa tiệc từ thiện để quyên góp thiết bị y tế cho trẻ em ở vùng núi hẻo lánh. Ông ấy cũng có ở đó nữa, em với anh đi làm quen nhé. Nếu như có cơ hội thì biết đâu có thể bàn bạc chuyện này.”

Lâm Kiến Đông làm trong viện kiểm sát, bạn của anh ấy dĩ nhiên cũng đáng tin cậy.

So với những lối đi không chính thống thì Trương Uyển Giao tin tưởng về con đường của anh ấy hơn nên đã nhanh chóng đồng ý: “Được.”

“Nhưng mà.” Lâm Kiến Đông do dự một lát.

Thấy anh ấy muốn nói rồi lại ngưng, Trương Uyển Giao hỏi: “Sao vậy?”

Lâm Kiến Đông nói: “Nếu đã là dự án của Augustus, vậy em có cần phải thông báo cho Hoàng Lập Thành không?”