Đầu Ngón Tay Ấm Áp

Chương 33: Nụ hôn mùa đông

Bên ngoài thật sự quá lạnh, Văn Ý đắp xong một người tuyết thì cô không muốn động đậy nữa. Ngón tay cũng bị đông cứng, ở bên tring còn chưa nói chuyện xong, cô lại lười tìm một tiệm khác, dứt khoát ngồi thẳng xuống đất, cô buồn chán chọc chọc vào quả cầu tuyết.

Ngồi được một lúc, mãi cho đến khi lòng bàn tay ấm áp trở lại, Văn Ý lại tiếp tục đắp một quả cầu tuyết khác nhỏ hơn.

"Lần này mẹ về Mỹ, có lẽ sau này cũng không về nữa." Ninh Uyển nhẹ giọng nói, lông mày và đôi mắt của Thẩm Ôn Đình rất giống bà, nngay cả đường nét cũng vậy. Người ta đều nói rằng con trai thường giống mẹ hơn, cho dù là khí chất hay là vẻ ngoài của Thẩm Ôn Đình, anh quả thật rất giống Ninh Uyển.

Mặc dù bà vẫn luôn thờ ơ với Thẩm Ôn Đình, nhưng bà không thể không thừa nhận, Thẩm Ôn Đình là đứa con mà bà mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, là giọt máu không thể cắt đi được.

Ánh mắt Thẩm Ôn Đình vẫn luôn chăm chú nhìn Văn Ý ở bên ngoài, nghe Ninh Uyển nói vậy, anh hơi trầm ngâm, "Vâng, nếu như có thời gian, con và Văn Ý sẽ đi thăm mẹ."

Ninh Uyển do dự vài giây rồi mới nói, "Nhiều năm như vậy, mẹ cũng hiểu ra được một đạo lý, tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng được, không liên quan đến vấn đề thời gian." Im lặng vài giây, bà lại nói, "Năm đó con dùng nhà họ Văn làm con cờ để cưới Văn Ý, chuyện này, con định khi nào thì nói với con bé?"

Bà và Thẩm Vạn Quân là hôn nhân chính trị, con người Thẩm Vạn Quân không có trái tim, bà cũng không mặn mà gì với chuyện tình cảm. Lúc vừa mới bắt đầu còn khá tốt, lâu dần bắt đầu cãi nhau. Đặc biệt là khi Ninh Uyển đang mang thai, thái độ của Thẩm Vạn Quân không nóng không lạnh, hoàn toàn chọc giận Ninh Uyển. Số lần cãi nhau của bọn họ bắt đầu tăng lên, cuối cùng chỉ có thể tách ra.

Bà có thể nhìn ra được Thẩm Ôn Đình thật lòng thích Văn Ý, vì thế bà cũng hy vọng rằng con trai mình sẽ không giống mình, cuối cùng lại chết trong chuyện tình cảm.

"Cô ấy không biết, con sẽ giấu cả đời." Thẩm Ôn Đình nói.

Cả đời này của anh, sinh ra trong một gia đình thư hương thế gia, từ nhỏ đã được ông nội Thẩm dạy dỗ, làm người làm chuyện phải thẳng thắn vô tư, duy chỉ có chuyện này, anh dùng hết tâm cơ.

Ninh Uyển ngẩn người, sau đó bà cũng hiểu ra. Nhìn Thẩm Ôn Đình trước mặt bất tri bất giác đã trưởng thành, bà nói, "Mẹ rất vui, con không bị ba mẹ ảnh hưởng, cũng biết làm thế nào để yêu một người."

"Thật ra thì con không biết." Thẩm Ôn Đình nói thật.

Anh không biết, Văn Ý cũng không hiểu. Chỉ là như vậy cũng tốt, cả đời dài như vậy, từ từ học cũng được.

Lúc Thẩm Ôn Đình đi ra, Văn Ý còn đang ngồi xổm trong tuyết, cô đang đặt đầu của người tuyết lên trên. Một người tuyết nho nhỏ, cùng lắm là cao đến đầu gối anh mà thôi.

Bên cạnh bỗng nhiên có bóng người mờ mờ, Văn Ý hơi nghiêng đầu nhìn qua, cô vãy vẫy tay với Thẩm Ôn Đình, "Anh giúp em tìm hai cái nhánh cây đến đây đi, cả hai hình tròn nữa."

Bên cạnh có nhánh cây, Thẩm Ôn Đình tiện tay nhặt một nhánh cây trên đất với hai quả trám.

Văn Ý bẻ nhánh cây làm hai, một nửa cắm lên mặt làm lỗ mũi, một nửa còn lại cắm làm tay. Làm xong hết tất cả, Văn Ý đứng dậy, nhưng vì cô ngồi quá lâu nên hơi choáng váng.

Thẩm Ôn Đình kịp thời đỡ lấy cô, bàn tay anh nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Văn Ý.

"Đông chết em rồi." Văn Ý rúc vào trong lòng Thẩm Ôn Đình, bàn tay nhỏ bé lần đến cổ anh. Thẩm Ôn Đình đang mặc một chiếc áo len cao cổ, bị Văn Ý kéo xuống một chút, để lộ ra một phần cổ, sau đó, một bàn tay lạnh như băng dán lên.

Văn Ý ủ ấm một lúc rồi bỏ ra, "Anh không lạnh à?"

"Vẫn ổn." Thẩm Ôn Đình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, "Bây giờ về nhà nhé?"

"Ừ." Văn Ý nặng nề gật đầu, "Lâu rồi không về nhà, về nhà nằm thôi."

Thẩm Ôn Đình: "Được."

Tuyết lại bắt đầu rơi, nhỏ bé mà dày đặc, rơi lên tóc và vai cô, có hạt đã tan, có hạt như bông gòn nhỏ, dính vào quần áo.

Văn Ý ôm lấy cánh tay anh, vừa giậm chân vừa oán trách, "Đông chết em rồi, đi nhanh một chút đi."

Có bông tuyết rơi lên mũi cô, cô vô thức nhìn xem, suýt chút nữa thì lác mắt, cô vuốt vuốt mặt, bông tuyết kia tan trên mũi. Khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm nhẹ có chút bất mãn, cô vội vàng kéo cái mũ của mình lên, khuôn mặt lớn khoảng chừng bàn tay ẩn vào trong chiếc mũ.

Thẩm Ôn Đình bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.

Mùa đông năm nay, có chút đáng yêu.

-

Qua Tết, Thẩm Ôn Đình đi công tác. Bộ phim mới của Tô Vũ Kiều cũng bắt đầu quay, buổi tối, Văn Ý kéo Ngải Tư Ngôn đi thăm đoàn phim.

"Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hài lòng của cậu này, đón Tết cùng chồng không tệ nhỉ?" Ngải Tư Ngôn trêu cô.

Bọn họ đứng trong tuyết, nhân viên công tác đi tới đi lui. Cũng may đây là phim nhà họ Văn đầu tư, là người nhà họ Văn, Văn Ý đương nhiên dễ dàng lấy được giấy thông hành.

"Khá ổn khá ổn." Văn Ý giả vờ dè dặt, nháy mắt với Ngải Tư Ngôn, "Người cô đơn như cậu chắc chắn không hiểu đâu."

Ngải Tư Ngôn bất ngờ bị cho ăn một miệng cơm chó, cô mỉm cười: "Nơi hoang vu hẻo lánh, cậu nói xem tớ vứt xác thì sẽ như thế nào?"

Văn Ý dừng lại một chút, nghiêm túc nói: "Tớ cảm thấy không tốt lắm."

"Không ăn thức ăn cho chó của cậu nữa." Ngải Tư Ngôn hừ một tiếng, ánh mắt rơi trên người Tô Vũ Kiều đang quay phim ở cách đó không xa, "Cậu nói Tô Vũ Kiều Tết này không về nhà, có phải cậu ta sợ bị paparazzi chụp được không? Dù sao thì bây giờ fan cuồng rất đáng sợ."

"Có lẽ vậy." Văn Ý uống trà sữa lạnh, cô có chút không yên lòng. Nhớ đến sức khỏe gần đây của ông nội Thẩm, cô buồn rầu nói, "Trước Tết sức khỏe của ông nội vẫn luôn không tốt, còn ho khan. Tư Ngôn, cậu có biết bác sĩ Trung y nào rất giỏi có thể chữa khỏi bệnh không?"

"Trung y? Về nhà tớ sẽ hỏi ba mẹ, gần đây bọn họ cũng đang điều dưỡng sức khỏe." Ngải Tư Ngôn, biết Văn Ý lo lắng, nhẹ giọng an ủi cô, "Người già đến mùa đông thì không chịu nổi, đợi đến đầu mùa xuân, chắc là sẽ tốt hơn nhiều. Mấy ngày này nhớ giữ ấm, cố gắng không đi ra ngoài thôi."

"Cũng chỉ có thể như vậy." Văn Ý khẽ thở dài.

Điện thoại bỏ trong túi đột nhiên rung lên, hiện cuộc gọi video, Văn Ý nhìn qua rồi vội vàng nhận lấy.

Cô đi ra khỏi nhà không mang theo tai nghe, cũng may chỗ bọn cô đang đứng khá là vắng vẻ, xung quanh không có ai.

Màn hình điện thoạt hiện lên khuôn mặt bình tĩnh của Thẩm Ôn Đình, sau lưng anh là bước tường trắng, nhìn có vẻ như đang ở trong khách sạn.

"Em ở bên ngoài à?"

Thông qua ô nhỏ ở góc dưới bên phải màn hình, Văn Ý nhìn thấy background của mình, là một cái lều, còn có đủ loại đạo cụ khác nhau, "Em và Tư Ngôn đến thăm đoàn phim."

Cô lắc lắc camera, Văn Ý quay về phía Ngải Tư Ngôn, Ngải Tư Ngôn ngơ ngác lên tiếng chào hỏi, "Hi."

Văn Ý nhịn cười, lúc này mới để camera quay lại về phía mình, "Sao đột nhiên lại gọi video vậy?"

Ngải Tư Ngôn đứng ở bên cạnh Văn Ý, hiếm khi nhìn thấy hai người gọi video, không nén được tò mò, cô nhìn sang bên cạnh. Phải nói rằng, giá trị nhan sắc của Thẩm Ôn Đình không thể cưỡng lại được, dù là nhìn thấy ở bên ngoài hay là nhìn thấy trong điện thoại, hoàn hảo đến nỗi không thể bắt bẻ.

Sau đó, cô lại nhìn thấy dáng vẻ vô cùng lạnh lùng và kiêu ngạo của Thẩm Ôn Đình, anh nhìn vào camera, đôi môi mỏng mấp máy, anh nói ra hai chữ.

"Kiểm tra."

Văn Ý: "..."

Ngải Tư Ngôn: "..." Mẹ kiếp, mùi vị tình yêu này thật sự là ngọt ngào chết đi được!

Đoàn phim ở ngoại ô, Văn Ý cũng không có xe về nhà, cô và Ngải Tư Ngôn đặt phòng ở một khách sạn gần đó, cả hai ôm nhau ngủ một đêm.

Ngày hôm sau về thẳng thành phố, ai làm việc thì làm việc, ai rong chơi thì rong chơi.

Lần trước đăng bài lúc Tết, Văn Ý nhận được bài khen một nghìn chữ theo như ý nguyện. Một đoạn dài, không hề lặp lại.

Văn Ý được khen nên rất vui vẻ, cô vội vàng gửi cho Thẩm Ôn Đình để anh học tập một chút. Đầu kia không trả lời ngay, cô đặt điện thoại xuống rồi vẽ tranh.

Qua một lúc lâu, Thẩm Ôn Đình mới trả lời tin nhắn của cô.

Thẩm Ôn Đình: Viết không giống với thực tế.

Văn Ý: "??" Em đơn phương tuyên bố anh bị em chặn rồi nhé.

-

Có điều cô không dám chặn, Văn Ý chỉ có thể không để ý đến Thẩm Ôn Đình. Cô nhắm mắt làm ngơ với tin nhắn của Thẩm Ôn Đình, nhân tiện cô nghĩ đến chuyện tìm luật sư, chuẩn bị chuyển nhượng cổ phần.

Văn Ý không quen thuộc với những chuyện này lắm, hơn nữa chuyện liên quan đến Thẩm thị, cô không dám qua loa. Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn là trực tiếp hẹn Bạch Cảnh ra quán lẩu, vừa ăn vừa nói chuyện.

Lẩu đã lên đủ hết rồi, Văn Ý vừa nhúng thịt bò vừa nói cho Bạch Cảnh nghe dự định của mình.

"Cô Văn quyết định xong rồi sao?" Suy nghĩ một chút, Bạch Cảnh vẫn là nói đúng sự thật, "Cổ phần trước đây của cô ở nhà họ Văn toàn bộ đã đổi thành tiền mặt, hôm nay cổ phần của nhà họ Thẩm lại đưa toàn bộ cho Thẩm tổng, vậy cô..."

Nói không may thì, nếu như Thẩm Ôn Đình muốn ly hôn, Văn Ý sẽ không còn gì cả. Ồ, đương nhiên, còn có năm căn hộ.

Văn Ý thờ ơ chấm sốt, ăn miếng lá sách bò còn nóng hổi, "Không phải cô nên đứng về phía sếp mình sao?"

Bạch Cảnh mỉm cười, cô ôn hòa nói, "Chính là đứng về phía Thẩm tổng, nên tôi mới nhắc nhở phu nhân. Tôi đoán là, Thẩm tổng cũng sẽ không hy vọng cô đưa cổ phần cho anh ấy."

"Vậy nên cô phải giữ bí mật." Văn Ý nghiêm túc nhìn Bạch Cảnh, Thẩm Ôn Đình có ơn với Bạch Cảnh và Bạch Tiêu, ánh mắt nhìn người của Văn Ý xem như không tệ, hai người này, tuyệt đối sẽ không phản bội Thẩm Ôn Đình.

"Tôi muốn giao cho cô toàn quyền phụ trách, nhưng mà tôi có một điều kiện, không cần nói với Thẩm Ôn Đình." Dừng lại một chút, Văn Ý bĩu môi, "Người kia rất là cứng nhắc, đến lúc đó lại dạy dỗ tôi nữa, phiền chết mất."

Bạch Cảnh bật cười, cô hòa nhã nói, "Thẩm tổng cũng là vì tốt cho phu nhân. Tính cách của phu nhân quá hoạt bát, trong lòng Thẩm tổng cũng không biết đã vì chuyện này mà lo lắng bao nhiêu."

"Tôi cũng không phải là trẻ con..." Nói được một nửa, Văn Ý cũng không nói nữa. Thẩm Ôn Đình dường như đã xem cô là trẻ con, lúc nên dạy dỗ thì dạy dỗ, lúc nên dung túng thì dung túng.

Cô ăn lá sách bò với tâm trạng phức tạp, Văn Ý thở dài.

Dựa theo cách nuôi dạy của Thẩm Ôn Đình đối với cô, đến bao nhiêu tuổi mà có thể ra tay với cô chứ. Cô thật sự thèm thuồng cơ thể của Thẩm Ôn Đình!

Ăn được một nửa, điện thoại của Bạch Cảnh sáng lên, cô nhìn rồi mỉm cười với Văn Ý, "Cô Văn, tôi đưa cô về nhà nhé, Thẩm tổng đã xuống máy bay, đang chuẩn bị về khu Thanh Hà."

"Gấp cái gì, chờ tôi ăn xong đã." Đồ ăn ngon ở phía trước, Thẩm Ôn Đình dựa vào cái gì chứ, "Quả thật không được, cô để anh ấy đến ăn chung cũng được."

Bạch Cảnh rất là đau đầu, nếu để cho Thẩm tổng đến, vậy cô có bảo vệ được chén cơm này nữa không?

Vốn dĩ Thẩm tổng đã thông báo, để cho Văn Ý ăn ít đồ cay lại. Cơ thể vẫn đang bồi bổ, ở ngoài ăn nhiều đồ cay như vậy, chẳng phải là phí công sao.

"Vậy cô Văn có thể nhanh lên một chút." Bạch Cảnh vẫn là lựa chọn phương pháp thỏa hiệp, hiện tại là giờ cao điểm, từ sân bay đến đây nhanh nhất cũng phải mất một giờ, cho nên chúng ta vẫn có thể đến kịp.

Đợi Văn Ý ăn uống no say, lúc về đến khu Thanh Hà, đúng lúc Thẩm Ôn Đình về đến nhà, anh đi phía trước Bạch Tiêu, Bạch Tiêu đi phía sau kéo hành lý.

Liếc nhìn thấy bóng người mảnh khảnh, Thẩm Ôn Đình nhìn về phía Văn Ý.

Anh không ở nhà, Văn Ý đã hoàn toàn buông thả bản thân. Cô mặc một chiếc váy ngắn phối với quần legging, bên trên mặc áo len kết hợp với áo khoác. Mái tóc vốn dĩ hơi xoăn nhẹ lúc này đã được duỗi thẳng, tùy ý buộc lại, ánh mắt bình tĩnh. Nhìn như vậy, cô rất giống với sinh viên đại học.

"Hừ." Văn Ý kiêu ngạo nghiêng đầu qua, cô còn nhớ tiên đàn ông chó này nói xấu cô.

"Văn Ý." Thẩm Ôn Đình đi về phía cô, Văn Ý không nhịn được mà nhìn anh một cái, cái đầu nhỏ ngẩng lên, "Bây giờ em đang chiến tranh lạnh với anh!"

Thẩm Ôn Đình nghĩ một chút, anh nghĩ đến chuyện xảy ra hôm đó. Ánh mắt anh nhìn xuống, đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đã một tuần anh không được nhìn thấy, "Ý của anh là, cô ấy khen không tốt, em còn tốt hơn những gì cô ấy nói."

Văn Ý: "??"

Cô không thể tin được mà nhìn qua Thẩm Ôn Đình, đầu óc cô ngưng hoạt động một lúc lâu, "Anh trúng tà à?"

Thẩm Ôn Đình biết nói chuyện như vậy vẫn là tên đàn ông chó khiến cô tức chết sao?

Thẩm Ôn Đình nhìn ra phía sau cô, Bạch Tiêu lập tức hiểu ra, anh xách vali đi lên, Bạch Cảnh cũng theo sát phía sau, không làm kỳ đà cản mũi.

Bạch Tiêu điềm tĩnh hơn Bạch Cảnh, Bạch Cảnh nói nhiều hơn một chút, anh kéo vali, không nhịn được mà nhiều chuyện, "Chị, sao chị và phu nhân về cùng nhau vậy?"

Bạch Cảnh nghĩ một chút, vẫn là quyết định tạm thời giữ bí mật với Bạch Tiêu, "Phu nhân nói muốn mời chị đi ăn."

"Tại sao?" Bạch Tiêu buồn bực, "Em cũng là thư ký của Thẩm tổng, phu nhân chưa từng mời em đi ăn."

Bạch Cảnh không nói gì, cô nhìn cậu em trai nhà mình, "Phu nhân mời em, em dám đi à?"

Bạch Tiêu nghẹn lại, anh vội vàng lắc đầu, "Em thật sự không hâm mộ chị chút nào." Anh vừa nói, không nhịn được mà quay đầu lại nhìn, lúc này khu Thanh Hà khá là yên tĩnh, xung quanh cũng không có ai.

Văn Ý vốn dĩ còn đang giận dỗi, lại ôm lấy Thẩm Ôn Đình, cô mãnh liệt hôn người đàn ông trước mặt, khung cảnh nhìn rất đẹp.

Bạch Tiêu không dám nhìn lâu, vội vàng quay đầu lại. Bạch Cảnh không hoảng không loạn, cô bình tĩnh lấy điện thoại ra chụp hình.

Nhắc tới, Văn Y từ trước đến nay không thích uống trà, chẳng qua là Thẩm Ôn Đình thường xuyên uống, cô cảm thấy mùi vị cũng không tệ.

Ôm lấy eo của Thẩm Ôn Đình, hàng mi của Văn Ý run run, có bông tuyết rơi lên trên đó. Cô cẩn thận liếʍ đôi môi mỏng của Thẩm Ôn Đình, chơi được một lúc lâu, cô mới câu lấy đầu lưỡi của anh.

Tuyết rơi nhiều hơn một chút, Văn Ý cũng cảm thấy môi mình lành lạnh. Cô rùng mình một cái vì lạnh, buồn bực nhìn Thẩm Ôn Đình trước mặt, cô lầm bầm nói, "Anh còn có thể lạnh lùng bình tĩnh hơn được không?"

Thẩm Ôn Đình khẽ thở dài, anh giữ lấy đầu cô, mạnh mẽ hôn trả lại. So với kỹ năng hôn lộn xộn của Văn Ý, Thẩm Ôn Đình đương nhiên là lão luyện hơn một chút. Đầu lưỡi anh không ngừng quét qua răng môi cô, khơi dậy mỗi một điểm mẫn cảm của Văn Ý.

Hôn môi giữa tuyết, cả người đều lạnh. Duy chỉ có giữa răng môi là nóng bỏng, nóng như lửa đốt.

"Không giận nữa à?" Thẩm Ôn Đình nhìn Văn Ý đã mềm nhũn, anh ôm cô đi vào.

Lúc này Bạch Cảnh và Bạch Tiêu đúng lúc đi xuống, vô cùng sáng suốt mà lặng lẽ rút lui, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn bọn họ.

Văn Ý bị hôn đến nỗi cô không thở nỗi, sao mà còn giận được?

"Miễn cưỡng tha thứ cho anh." Văn Ý tiếp tục giữ lấy sự kiêu ngạo của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào l*иg ngực Thẩm Ôn Đình, nghe tiếng tim đập nhè nhẹ của anh.

"Vậy chúng ta tính sổ một chút đi." Thẩm Ôn Đình vỗ eo Văn Ý, anh thấp giọng nói, "Đứng thẳng dậy."

Văn Ý: "??" Anh không cảm thấy anh hơi cặn bã sao! Hôn xong thỏa mãn xong rồi bắt đầu không nhận người quen nữa à?

"Ăn lẩu?" Thẩm Ôn Đình nhìn Văn Ý, cùng cô đi ra thang máy về nhà.

Văn Ý lắc đầu, cô ngồi trên ghế sofa, sống lưng ưỡn thẳng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, "Chưa ăn, anh không thể đổ oan cho người tốt."

"Không mặc quần len." Thẩm Ôn Đình đưa tay sờ lấy quần legging của Văn Ý, chỉ là một lớp mỏng.

Văn Ý bất mãn, cái chân nhỏ đá vào ống quần anh, giống như là đang làm nũng, cũng giống như đang quyến rũ anh. Vẻ mặt Thẩm Ôn Đình tối xuống, nắm lấy cái chân đang làm loạn của cô, "Còn nói dối."

Ba tội nặng.

Cô mà nhận thì xem ra thảm rồi.

Văn Ý rút chân về, cô trực tiếp khoác lên cánh tay anh, cô mạnh miệng nói, "Không có."

Trước đây lá gan của Văn Ý cũng không lớn như vậy, ít nhất cô phạm sai lầm thì sẽ thừa nhận đàng hoàng, hôm nay còn học thói vịt chết còn cứng miệng, cô chắn chắn rằng Thẩm Ôn Đình sẽ không dám làm gì cô.

Thẩm Ôn Đình buông cô ra, đôi môi mỏng mím lại, thanh âm bình tĩnh đi vài phần, "Quả nhiên không thể nuông chiều."

Lúc này thật sự trở nên vô lại rồi.

Buổi tối, nhóc vô lại nhận được quà của Thẩm Ôn Đình sau khi về nhà.

Thuốc bổ.

Thuốc bổ rất đắng.

Khoảng thời gian này cô vẫn đang bồi bổ cơ thể, mặc dù cô cảm thấy đau bụng kinh cũng không có gì, nhưng mà Thẩm Ôn Đình và ông nội Thẩm cực kỳ coi trọng vấn đề này, Văn Ý lập tức không có quyền phát biểu, chỉ có thể ngoan ngoãn uống thuốc bổ mỗi ngày.

Uống được một hớp, Văn Ý suýt chút nữa thì phun ra ngoài. Cũng may nhiều năm bị dạy dỗ như vậy cô cũng nhịn lại được, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đống, vẻ mặt cô thống khổ, nhịn một chút, cuối cùng vẫn là nuốt xuống.

Lau miệng xong, Văn Ý tức giận trợn mắt nhìn Thẩm Ôn Đình trước mặt làm như không có gì xảy ra, "Anh cố ý không cho đuọc!"

Thẩm Ôn Đình học theo giọng điệu của cô, "Không có, em không thể đổ oan cho người tốt."

Văn Ý: "...??" Anh hiếu học như vậy ông nội có biết không!

Cuối cùng, Văn Ý ngoan ngoãn nhận sai, cô nũng nịu chơi xấu khen anh cả nửa ngày, Thẩm Ôn Đình mới đồng ý nấu thuốc như thường ngày.

Năm mới, Văn Ý vẫn chưa thể trở mình làm địa chủ, vẫn là bị người chồng nghiêm khắc kia lấn át.

Cuối tháng hai, là sinh nhật của Tô Vũ Kiều. Văn Ý kéo Ngải Tư Ngôn cùng đến chúc mừng.

Mặc dù tính cách của Tô Vũ Kiều ôn hòa, nhưng bạn bè ở trong giới không nhiều. Hơn nữa cậu ấy cũng không thích trao đổi với những người này nhiều quá, nhắc đến đây, người có thể cùng cậu ấy đón sinh nhật, dường như cũng chỉ có Văn Ý bọn họ.

Thẩm thị.

Thẩm Ôn Đình uống thuốc mà Bạch Cảnh đưa cho, anh ấn lấy huyện thái dương đang đau nhức.

Sức khỏe của anh có tốt như thế nào đi chăng nữa, dù sao thì anh cũng là người bình thường. Liên tục đi công tác lâu như vậy, do mệt mỏi cộng thêm thời tiết mùa đông, không chú ý một chút đã bị sốt cao. Trên khuôn mặt vốn dĩ nhợt nhạt lại ửng đỏ, trong lòng Bạch Cảnh cảm thấy thắt lại, không nhịn được mà khuyên nhủ, "Thẩm tổng, thật sự không cần đến bệnh viện sao?"

"Ừ." Thẩm Ôn Đình lật xem tài liệu, mặc dù nói là kết thúc hợp đồng với nhà họ Văn sẽ giảm bớt tổn thất về sau, nhưng mà đột nhiên không hợp tác nhiều như vậy, Thẩm thị tổn thất cũng không ít.

Bạch Tiêu là người thẳng thắn, anh không nhịn được mà nói thêm một câu, "Thẩm tổng, vậy tôi nói với phu nhân, để cô ấy về nhà?"

Thẩm Ôn Đình nghe vậy thì ngẩng đầu lên, ánh mắt không vui nhìn Bạch Tiêu, "Không cần."

Bạch Tiêu nhanh chóng ngậm miệng lại, ý thức được mình nói sai, nhanh chóng xin lỗi. Trước khi đi, anh lại không yên tâm mà nhìn Thẩm Ôn Đình, lúc này mới đi ra ngoài.

Xử lý xong việc thì đã quá giờ tan làm. Vào mùa đông, buổi tối thường đến sớm, bên ngoài trời đã tối xuống. Thẩm Ôn Đình chịu đựng cơ thể khó chịu, để Bạch Tiêu đưa anh về nhà.

Ăn đơn giản một chút, Thẩm Ôn Đình tắm xong thì lên giường.

Trong lúc anh đang nửa tỉnh nửa mê, có thứ gì đó ấm áp dán lên trán mình, bên cạnh còn có hương thơm nhàn nhạt của riêng Văn Ý. Thẩm Ôn Đình bỗng mở mắt ra, đập vào mắt anh chính là khuôn mặt nhỏ nhắn đang hơi tức giận của Văn Ý.

Anh hơi dịu giọng lại, chẳng qua là đang sốt nên giọng có hơi khàn, "Sao lại về rồi?"

"Anh bị sốt sao không nói!"Khuôn mặt nhỏ nhắn của Văn Ý có vẻ tức giận, trong đôi mắt sáng rực như có ngọn lửa đang cháy.

Thẩm Ôn Đình nhắm hai mắt lại, giống như đang ở trong mơ. Mở mắt ra một lần nữa, trước mắt anh vẫn là cô.

Không phải là mơ, cô thật sự đang ở trước mặt.

"Không phải định tổ chức sinh nhật cho Tô Vũ Kiều sao?" Anh nói.

Anh biết trong lòng Văn Ý vẫn luôn nghĩ rằng mình nợ Tô Vũ Kiều, vì thế anh mới dung túng cho cô đối xử như vậy với Tô Vũ Kiều. Đối với nhà họ Văn, Văn Ý không có lựa chọn nào khác. Nhưng mà Tô Vũ Kiều, đã vì sự lựa chọn của cô mà thay đổi số mệnh của một người.

"Cái này không giống nhau." Giọng nói của Văn Ý có chút buồn buồn không vui, cô tức giận trợn mắt nhìn Thẩm Ôn Đình không hiểu phong tình trước mặt mình, "Cậu ấy là bạn em, anh là chồng em."