Rất Khó Để Một Con Mèo Có Thể Báo Ân

Chương 14.1

Đối với sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Tỉnh Diệc, Ô Miên vốn dĩ không để ý tới, thậm chí còn hơi khó hiểu.

Cũng bởi vì nói một câu với Tạ Cửu Triết sao? Vậy cậu còn ngủ trên giường Tạ Cửu Triết.

Ô Miên vô cùng bình tĩnh đi theo Tạ tổng nhà cậu vào phòng họp.

Chuyện bên cạnh Tạ tổng ngoại trừ trợ thủ đắc lực Giang Vân ra còn có thêm một người khiến rất nhiều người bất ngờ, cho nên lúc tiến vào phòng họp, rất nhiều người đều đánh giá Ô Miên.

Ấn tượng đầu tiên chính là đẹp mắt, đến đến cho dù tất cả mọi người đều biết trận hội nghị này rất có thể sẽ có vài người lột da, tại thời khắc khẩn trương này bọn họ cũng nhịn không được nhìn về phía Ô Miên.

Nhất là nhìn thấy Ô Miên gắt gao đi theo phía sau Tạ Cửu Triết, dáng vẻ cao lãnh đối với người bên ngoài không để ý đến, vậy thì càng ngứa ngáy.

Tạ Cửu Triết nhìn lướt qua liền biết người ở đây nghĩ cái gì, cười lạnh một tiếng, ngồi xuống nói: "Nghe nói dự án mới bên Đông Thành bị buộc phải dừng lại? Ai tới giải thích cho tôi việc này?"

Anh nói một câu đã khiến lực chú ý của mọi người quay lại đây, nhất thời có vài người sắc mặt không dễ nhìn lắm.

Không ai nói gì, trong phòng họp vô cùng yên tĩnh, áp lực cường đại của Tạ Cửu Triết khiến tất cả mọi người không dám mở miệng, cho dù người ở đây nghiêm khắc tính ra đều là trưởng bối của anh.

Tạ Cửu Triết cũng không sốt ruột mà yên lặng ngồi ở chỗ đó, như thể các ngươi không mở miệng vậy ngồi với nhau đến chết.

Lúc này mới có một người đàn ông trung niên căng da đầu nói: "Tiểu Cửu à, hạng mục kia là do ba em trai họ của con quản lý, con cũng biết gần đây bến cảng điều tra nghiêm ngặt, vận tải biển có chút chậm, dự án Đông Thành là bởi vì vật liệu cơ sở vật chất tạm thời không đến nơi mới dừng lại, cũng chỉ là tạm dừng, chờ đồ đạc đến nơi sẽ lập tức bắt đầu công trình."

Tạ Cửu Triết nhìn người đàn ông trung niên một cái nói: "Chú hai, là vận lực không đủ hay là không đủ tiền?"

Sắc mặt chú hai Tạ cứng ngắc cười cười: "Sao lại không đủ tiền được."

Tạ Cửu Triết hô một tiếng: "Giang Vân."

Giang Vân lập tức đứng dậy đưa một xấp giấy cho Ô Miên thấp giọng nói: "Đưa mỗi người một tờ."

Ô Miên lập tức hiểu được, đứng dậy phát tờ giấy trong tay xuống, cậu không nhìn kỹ trên đó viết cái gì, chỉ nhìn thấy là một danh sách, trên đó có rất nhiều con số.

Lúc phát giấy này, Ô Miên còn bị một người trang điểm khói xỏ khuyên tai nắm tay.

Ô Miên nhíu mày, tay run lên hất đối phương ra lạnh như băng nói: "Thưa bà, xin hãy tự trọng."

Trên mặt đối phương mang ý cười vừa muốn đùa giỡn hai câu, nghe xong lập tức nổi trận lôi đình: "Cậu bị mù sao? Không phân biệt được nam nữ à?"

Yo, không ngờ lại là một người đàn ông.

Ô Miên lập tức khó hiểu, lúc trước cậu đi vì muốn cậu phân rõ giới tính, thầy cậu đã dặn dò nhìn thấy tóc dài trang điểm còn mặc váy bình thường sẽ là con gái.

Ô Miên cũng nhớ kỹ chặt chẽ, mấy ngày nay nhìn thấy người ngoại trừ Tạ Cửu Triết ra, cậu đều dựa vào cách này để phân biệt người, về phần nhận người... Đó chỉ có thể thông qua mùi.

Nhưng mà người trước mắt này đúng thật là tóc dài, trang điểm còn mặc váy, nhưng anh ta là nam...

Miêu miêu khó hiểu, miêu miêu lâm vào trầm tư, miêu miêu hoảng hốt trở lại phía sau Tạ Cửu Triết.

Tạ Cửu Triết nhìn thanh niên nổi trận lôi đình không mặn không nhạt nói một câu: "Ngồi xuống."

Sợ là trợ lý nhỏ này từ nhỏ đến lớn đều là đứa trẻ ngoan ngoãn cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua người như vậy.

Thanh niên kia lập tức giống như gà trống bị bóp cổ, yên lặng ngồi xuống.

Không ai để ý tới một khúc dạo nhỏ như vậy, tất cả mọi người bị báo cáo trong tay hấp dẫn sự chú ý.

Sau khi báo cáo được phát xuống không đợi Tạ Cửu Triết mở miệng, lập tức có người nhảy dựng lên hô: "Tốt lắm chú hai Tạ, ông và đứa con trai ăn cây táo rào cây sung kia của ông vậy mà dám chiếm đoạt công quỹ!"

Chú hai Tạ có chút chột dạ, ánh mắt né tránh nói: "Cái gì... Chiếm đoạt tiền công cái gì chứ? Anh nói gì tôi không hiểu!"

"Trên này viết rõ ràng rành mạch, ông còn ngụy biện!"

Chú hai Tạ nhìn thoáng qua tờ giấy trong tay, mắt thấy không cách nào chống chế nên trực tiếp ném báo cáo lên bàn nói: "Đây là sản nghiệp của Tạ thị tôi, tôi dùng tiền nhà mình, có liên quan gì đến họ Tằng?"

Một câu này của ông ta có lẽ đã đâm tổ ong vò vẽ, mọi người ở đây lập tức bắt đầu nhao nhao chỉ trích chú hạ Tạ.

Trọng điểm của chuyện này không phải là tham ô công quỹ, mà là chiếm đoạt số tiền lớn, một khi khởi tố thì chính là vào thẳng cục cảnh sát.

Nhưng mà chú hai Tạ lại ỷ vào cậu là người Tạ gia, quay đầu nhìn về phía Tạ Cửu Triết ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tiểu Cửu, chúng ta tốt xấu gì cũng là người một nhà, đánh gãy xương cốt còn dính gân, con sẽ không kiện em trai ruột của con đúng không?"

Ô Miên bình tĩnh nhìn chú hai Tạ trong thời gian ngắn có chút không hiểu người này rốt cuộc là nghiêm túc hay giả ngu.

Trước khi tới báo ân, cậu từng học qua pháp luật của nhân loại, mèo con cũng biết đây là phạm tội, ngay cả chứng cớ Tạ Cửu Triết cũng thu thập được, nếu anh thật sự không muốn kiện vốn dĩ sẽ không đem thứ này ra, mà là lén đưa tiền lấp đầy khoản nợ này.

Không ai tố cáo đương nhiên cũng không có người truy cứu, hiện tại Tạ Cửu Triết bày chứng cớ ở chỗ này rõ ràng là không có ý định tốt, người này sao còn có thể nói ra lời này?

Cậu nhìn Tạ Cửu Triết rồi lại nhìn chú hai Tạ, trong khoảng thời gian ngắn có chút không hiểu.

Tạ gia... Chắc là sẽ không có kẻ ngu ngốc chứ?

Dù sao ân nhân của cậu thông minh như vậy.

Nhưng mà trên thực tế cậu lại không biết, đôi khi kẻ ngu trong gia tộc lớn còn ngu hơn một chút, bởi vì bọn họ trời sinh có tiền có quyền, cho nên điểm mấu chốt cũng thấp hơn người bình thường, người bình thường cảm thấy chuyện không thể làm bọn họ có lẽ sẽ không kiêng nể gì.

Chú hai Tạ còn thật sự đang dùng thân phận trưởng bối ép Tạ Cửu Triết.

Tạ Cửu Triết cũng không tức giận, chỉ cười khẽ một tiếng: "Chú Hai, hiện tại chuyện này không phải cháu có thể quyết định, chú phải nhờ Tạ Hoa giải thích cho các cổ đông."

Các cổ đông vẫn luôn chờ Tạ Cửu Triết bày tỏ thái độ lúc này cũng đánh trống reo hò: "Đúng vậy, phải cho chúng tôi một lời giải thích!"