- Mời rồi nhưng người ta bảo không rảnh.
- Không rảnh á?
Lục Phù Tang nhíu mày:
- Anh ta thì bận gì chứ! Làm gì đến mức không có thời gian ăn một bữa cơm vậy?
Lục Ngạn Diễm chỉ lắc đầu:
- Ba nghe cậu ta nói chuyện thì có vẻ bận chỉ là cái cớ thôi, căn bản là người ta không muốn ăn bữa cơm này.
- ...Là sao ạ?
- Cậu ta nói bảo vệ con là trách nhiệm, nhà mình cũng không cần cố ý cảm ơn làm gì.
- ...Dạ!
Lục Phù Tang cười đáp, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Dù không cần cảm ơn nhưng chẳng lẽ chỉ đến nhà mình ăn bữa cơm mà y cũng không thèm sao? Hai người đã lâu không gặp rồi, chẳng lẽ y chưa từng nghĩ tới chuyện thăm cô, hoặc là nói gì đó với cô ư? Hay là sau khi thoát ra khỏi đó thì y tính cả đời không liên hệ với nhau nữa?
Cũng đúng! Khi đó cả hai là bất đắc dĩ mới phải ở cùng nhau, giờ ra khỏi đó thì sao y còn việc gì mà phải quan tâm cô nữa chứ!
Nghĩ thế lòng Lục Phù Tang lại thấy khó chịu, cô ném bánh trên tay xuống đĩa rồi nói:
- Con no rồi, không ăn nữa đâu!
- Con chưa ăn gì mà! Ăn miếng bánh mì đi!
- Nuốt không được ạ!
Cô đáp gọn lỏn rồi lại chạy lên gác, về phòng mình.
- Có đến nhà họ Lâu nữa không?
Lục Ngạn Diễm lên lầu hỏi con gái.
- Có ạ! Đương nhiên phải đi rồi! Đợi chút con xuống ngay!
Dù tâm trạng rất tệ nhưng cũng chẳng ảnh hưởng việc cô ra ngoài chơi bời được.
Mấy hôm nay cô sắp lên mốc rồi, nếu còn không ra ngoài đổi không khí chắc cô điên mất!
...
Một tiếng sau, trong phòng riêng của Lâu Thần Hi ở nhà họ Lâu.
Hai cô nhóc ngồi ngoài ban công, bốn chân thò ra qua song sắt, lắc qua lắc lại một cách nhàn nhã, trên tay mỗi người còn cầm một cốc nước chanh đã uống được một nửa.
- Wow! Thế nghĩa là cái người tên Hoắc Thận kia chính là hộ hoa sứ giả cấp bậc hoàng tử trong phim truyền hình sao?
Nghe Lục Phù Tang kể những chuyện trải qua trong Bách Hội Môn xong thì Lâu Thần Hi lập tức trợn tròn mắt cảm thán.
Lục Phù Tang lườm bạn:
- Sao cậu có vẻ hâm mộ thế?
- Có một anh đẹp trai bảo vệ cậu chẳng lẽ không phải là chuyện đáng hâm mộ à? Nhưng cậu có Hoắc Thận rồi thì nam thần của cậu làm sao đây?
Đương nhiên Lục Phù Tang biết nam thần trong miệng Lâu Thần Hi là chỉ ai.
Cô còn viết một bức thư cho nam thần của mình nữa đấy! Nhưng không ngờ đến hôm sau thì bị bắt vào Bách Hội Môn mất rồi.
- Phù Tang này, mình thấy nam thần của cậu có vẻ cũng thích cậu đấy. Mấy hôm cậu không đi học ngày nào cậu ta cũng tới hỏi thăm, có vẻ lo lắng lắm.
- Thật à?
Trong lòng Lục Phù Tang khó nén vui sướиɠ:
- Du Thần lo cho mình á?
- Thật mà! Còn tới hỏi mình vài lần đấy. Sao? Cậu còn thích cậu ta à? Thế Hoắc Thận thì sao? Không phải cậu thích Hoắc Thận rồi à?
- Ai thích Hoắc Thận chứ? Anh ta lớn hơn mình chín tuổi lận đó! Sao mình phải thích anh ta chứ!
Vừa nghĩ tới chuyện y còn chẳng muốn đến nhà mình dùng một bữa cơm thì cô đã giận điên lên rồi.
Hừ! Y không đến cô cũng chả thèm! Ai thích y thì cứ thích đi! Dù sao Lục Phù Tang cô không thích!
- Hoắc Thận...
Lâu Thần Hi lặp lại cái tên này mấy lần, rồi nói vẻ nghi hoặc:
- Mà sao mình thấy cái tên này quen lắm cơ? Có phải trước đây nghe thấy ở đâu rồi không nhỉ?
Lục Phù Tang xuyên qua rào chắn nhìn biệt thự nhà họ Cố ở đối diện một lúc mới đáp:
- Anh ta bạn của chị Diên Vĩ.
- À...! Nhớ rồi!!
Lâu Thần Hi vỗ đùi đánh tét một cái:
- Đúng rồi! Anh ta là bạn của chị mình! Bảo sao lại thấy cái tên này quen thế!
Nhắc tới chuyện này là Lục Phù Tang lại ủ rũ:
- Anh ta nể mặt chị Diên Vĩ mới chịu bảo vệ mình như thế.
- Thật á? Sao cậu biết chuyện đó thế?
- Anh ta rất thích chị Diên Vĩ đấy!
- Hả?
Lâu Thần Hi kinh ngạc trợn trừng mắt:
- Nhưng chị mình lấy chồng rồi mà? Cậu có nhầm không vậy?
Lục Phù Tang không muốn nói trong nhà y gần như ngóc ngách nào cũng trang trí bằng hình hoa diên vĩ, thậm chí chính miệng y cũng từng thừa nhận trong lòng mình có một cô gái, chỉ là giờ cô đã kết hôn rồi!
Lục Phù Tang lắc đầu:
- Thôi, anh ta thích ai hay không thích ai cũng đều là chuyện của người khác, chúng ta nói nhiều làm gì.
Hai người đang nói chuyện thì có một chiếc xe màu đen dừng trước sân biệt thự đối diện.
- Ai thế nhỉ?
Lâu Thần Hi theo bản năng nghển cổ nhìn sang.
Lục Phù Tang không có hứng thú với khách nhà họ Cố nên chỉ cúi đầu uống nước chanh trên tay.
- Wow! Là một anh đẹp trai không tả được kìa!
Lâu Thần Hi kích động hô lên rồi còn vỗ bồm bộp lưng cô bạn bên cạnh:
- Tang Nhi, cậu nhìn kìa!! Đúng là quá đẹp trai! So với nam thần của cậu còn đẹp hơn nhiều! Ơ? Nhưng sao nhìn quen thế nhỉ? Không biết mình gặp anh ta ở đâu nữa?
Người đẹp trai Lục Phù Tang đã gặp không ít thế nên tạm thời không có hứng nhìn.
- Bạn ơi, bạn đừng vỗ nữa có được không? Tay mình còn cầm cốc đấy! Nước đổ hết rồi này!
- Hoắc Thận!
Lâu Thần Hi bất ngờ hét to lên.
- Hả?
Lục Phù Tang vội ngẩng lên xem:
- Cậu bảo ai cơ?
Thế nhưng bên dưới đâu có bóng dáng Hoắc Thận?
- Tang Nhi, đúng là Hoắc Thận của cậu đấy! Cái anh đẹp trai vừa rồi ý! Mình nhớ rồi, trong tiệc của cháu mình có gặp anh ta một lần rồi!
- Thật hay đùa thế? Người đâu rồi?
Lục Phù Tang vội vàng đứng dậy rồi chống người lên lan can, nhìn về phía biệt thự nhà họ Cố, nhưng lại chẳng thấy bóng một ai hết.
- Người ta vào nhà rồi.
Lâu Thần Hi nhìn bạn, cười gian:
- Còn bảo không thích nữa đi, cậu nhìn xem, mình vừa nói tên anh ta là cậu đã hồi sinh rồi này!
Lục Phù Tang như bừng tỉnh, cô lườm bạn một cái sắc lẻm:
- Lừa mình hả? Đã bảo mà, sao có thể là anh ta được chứ?
Mắt cô lóe lên sắc buồn bã.
- Mình không lừa cậu mà! Lừa cậu làm gì chứ? Có thịt ăn đấy chắc? Đúng là anh ta đó, không lừa cậu đâu! Không thì chúng ta sang nhà anh rể mình xem đi! Nhanh nào!
Lâu Thần Hi còn thật sự kéo cô bạn chạy xuống nhà.
- Đừng mà! Cậu đừng làm bừa chứ Lâu Thần Hi! Cậu kéo mình sang nhà người ta làm gì hả!
- Ôi! Đang ngại sao? Mình sang nhà anh rể thì có gì phải ngại? Đi thôi!
Lục Phù Tang bị cô bạn kéo đi nên cũng ậm ừ ra khỏi nhà, đi sang phía nhà họ Cố đối diện.
Chẳng ngờ vừa tới cửa, còn chưa kịp vào trong đã thấy Hoắc Thận đang ra ngoài.