Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 338

Mộ Sở đáp một tiếng, định rút tay ra tiếp tục lau người cho hắn, nhưng ai ngờ, tay vừa cử động, đã được bàn tay to của Lâu Tư Trầm nắm chặt.

Mộ Sở ngẩn người.

Ánh mắt Lâu Tư Trầm nhìn cô khẩn trương, Mộ Sở hiểu ánh mắt hắn có ý gì, cô dùng vài phần sức lực, mới có thể rút bàn tay cô ra khỏi bàn tay to ấy:

- Hiện tại em nhất định phải lau người cho anh, chúng ta sẽ sớm hồi phục nhanh thôi.

Mộ Sở nói xong, quay người đi vò khăn lông rồi.

Ánh mắt buồn rầu của Lâu Tư Trầm dõi theo bóng dáng Mộ Sở, nhìn thấy đôi tay bỏng rát sưng phù của Mộ Sở lần này hết lần khác đưa vào nước thảo dược nóng, đôi mắt đen càng trầm thẳm hơn nữa, chân mày chau lại sâu hơn, muốn ngăn cản, nhưng không tài nào nói nên lời, càng khỏi nói là dùng sức đi ngăn cản cô.

Hắn ta chỉ có thể lẳng lặng chịu đựng sự hi sinh của cô ấy dành cho hắn.

Khăn lông ấm nóng sưởi ấm từng thớ da cho hắn, men theo mỗi tế báo trong cơ thể, lan thẳng đến máu, xương tủy...

Mộ Sở không ngại vất vả, hết lần này đến lần khác, lặp đi lặp lại lau người cho hắn, hạt mồ hôi to, từng giọt nhỏ ra từ trán cô, rơi trên da của Lâu Tư Trầm, mồ hôi cô tựa có sức mạnh thiêu cháy vậy, chỉ một giọt thôi, dường như khiến da hắn bị cháy bỏng, đeến thẳng tâm can hắn.

Ánh mắt Lâu Tư Trầm, chăm chăm dõi theo cô, không rời mắt, dường như muốn đem khuôn mặt động người của cô, khắc sâu vào trong tâm trí hắn.

Cứ như thế, ba người lo trước lo sau, cứ tiếp tục như thế cho đến khi ngoài cửa sổ hiện lên ánh mặt trời he hé.

Cảm giác ý thức Lâu Tư Trầm đang dần minh mẫn hơn, ông lão mới thở dài nhẹ nhõm, lại bắt mạch cho hắn lần nữa, cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi:

- Cũng may, lần nay xem như vượt qua được rồi.

Mộ Sở nghe vậy, cô cười, khóe mắt vẫn còn rưng rưng nước mắt.

- Sở Sở, xử lý vết bỏng trên tay con đi!

Ông lão đi lấy thảo dược từ phòng thuốc ra, đắp lên vết bỏng trên tay Mộ Sở:

- Hôm nay thật sự vất vả cho con rồi.

- Lời này phải do con nói với ông mới đúng

Mộ Sở nhìn sang Lư Viễn:

- Anh Viễn, anh đỡ ông vào phòng nghỉ ngơi đi! Ở đây để cho em lo là được!

- Một mình con ổn không?

Ông lão có chút không yên tâm.

- Yên tâm ạ, có vấn đề gì con sẽ gọi ông ngay, ông đừng than con phiền là được!

- Thôi được!

Ông lão lom khom đứng dậy từ trên ghế:

- Có bất kỳ động tĩnh gì là báo ông ngay nhé!

- Dạ!

Mộ Sỡ gật đầu đồng ý.

Lư Viễn đỡ ông lão bước ra khỏi phòng của họ.

Mộ Sở chưa ngủ.

Lúc này cô nào có tâm tư đi ngủ chứ? Cho dù bắt cô ngủ thì chắc chắn cô cũng không tài nào ngủ được.

Mộ Sở kéo một chiếc ghế, ngồi xuống bên cạnh giường của Lâu Tư Trầm.

Đôi tay đặt lên cạnh giường, chống mà nhìn hắn.

Ý thức của hắn cứ mơ mơ màng màng ấy, lúc tỉnh lúc mơ, nhưng mỗi khi tỉnh giấc, ánh mắt hắn ta luôn đọng lại trên khuôn mặt của Mộ Sở.

Trên mặt Mộ Sở lem luốc, bám đầy tro, cộng thêm nước mắt và mổ hôi hòa lẫn nữa, lúc này y hệt con mèo hoa, đầu tóc rối bù xõa trên vai, không có kiểu cọ gì nữa ráo.

Lâu Tư Trầm cố gắng mở to mắt nhìn cô, cổ họng khô rát lướt xuống khó khăn, giọng khàn khàn:

- Ngủ một chút.

Ánh mắt hắn nhìn sang vị trí bên cạnh, ý chỉ Mộ Sở nằm xuống.

- Em không ngủ, ngủ không được.

Mộ Sở lắc đầu, thương xót hỏi hắn:

- Thế nào? Hiện tại cảm giác đỡ hơn chưa?

Lâu Tư Trầm gật gật đầu:

- Tôi rất tốt.

Giọng nói của hắn cực kỳ khàn, cổ họng cứ như có người dùng dao cứa vậy, mỗi nói một từ cũng cảm thấy thật tốn sức:

- Ngủ cùng tôi một lúc.

Mộ Sở vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Lâu Tư Trầm, lời từ chối, cô không nói ra được:

- Vậy anh chờ em chút, em đi thay bộ quần áo sạch đã.

Lúc này, quần áo trên người cồ ướt đẫm vì mồ hôi.

Mộ Sở cũng không dám rời khỏi phòng đi tắm, chỉ cầm lấy khăn lông vừa lau cho hắn lau cho người, rồi thay bộ quần áo sạch, mới leo lên giường nằm cạnh Lâu Tư Trầm.

Cô nằm nghiêng người, ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt.

Lâu Tư Trầm cũng xoay đầu nhìn cô.

- Nhắm mắt lại.

Hắn trầm giọng ra lệnh.

Mộ Sở lắc đầu:

- Em muốn cứ nhìn anh như thế...

Cô sợ khi cô nhắm mắt, bản thân sẽ ngủ quên mất.

- Nhắm lại.

Lâu Tư Trầm kiên trì.

Mộ Sở mở to mắt nhìn hắn, sau cùng, cô cũng không địch lại được ánh mắt đầy áp lực của Lâu Tư Trầm, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhưng vẫn lén lén mở hé mắt nhìn hắn:

- Em nhắm mắt rồi...

- Ngủ cùng tôi một lúc.

Lâu Tư Trầm di chuyển đầu hắn một cách khó khăn, đặt nhẹ môi lên trán Mộ Sở, hôn một cái:

- Yên tâm, tôi ở đây, tôi vốn không dám để tôi có chuyện gì cả, ngoan ngoãn nhắm mắt nào, ngủ nào!

Giọng nói của hắn, dường như tràn đầy ma lực vậy, phút chốc đã khiến trái tim không yên của Mộ Sở thấy yên lòng.

Nghe mùi hương quen thuộc trên người hắn, Mộ Sở chỉ thấy da mắt cô càng ngày càng nặng, sau đó, tựa vào lòng hắn, ngủ thϊếp đi.

Mộ Sở bị một luồng ấm áp ma sát vào gò má làm cho thức tỉnh.

Cô vừa mở mắt, đã thấy người đàn ông bên cạnh tay cầm khăn lông, nhẹ nhàng và cẩn thận lau trên mặt cô.

Bộ dạng như sợ kinh động đến cô vậy.

Nhưng, hắn vẫn làm cô thức tỉnh.

- Làm em thức rồi hả?

Lâu Tư trầm rút tay lại, thấy có lỗi.

Mộ Sở chớp chớp đôi mắt buồn ngủ, lắc lắc đầu:

- Không có, em ngủ không sâu. Xem ra anh đã khỏe lên nhiều.

- Đúng là khỏe nhiều rồi.

Lâu Tư Trầm nghiêng người đựa vào đầu giường, tiếp tục lau mặt cho cô:

- Khuôn mặt lem luốc như con mèo hoa vậy....

- Thật sao?

Mộ Sở đưa tay rờ lên mặt, cười khà khà:

- Chắc là hôm qua ném củi nấu nước gây ra. Bây giờ anh cảm thấy thế nào? Còn chỗ nào không khỏe nữa không? Nếu anh thấy không khỏe thì phải nói ra nha, không được giấu giếm, biết không?

- Biết, tôi đâu phải là trẻ con! Bây giờ tôi cảm thấy rất tốt, chí ít là mạnh hơn hôm qua rồi.

Trong lúc Lâu Tư Trầm nói chuyện, nhẹ nhàng đưa bàn tay của Mộ Sở ra.

Đôi mắt sâu thẳm, đột nhiên trầm lại.

Mộ Sở biết hắn thấy gì, liền vũng vẫy chút, có ý rút bàn tay khỏi tay to của hắn ra:

- Em đi làm bửa sáng cho anh, anh muốn ăn gì?

Lâu Tư Trầm không buông tay Mộ Sở, mà con dủng cánh tay khác kéo Mộ Sở vào lòng ôm chặt, hắn cúi đầu, ánh mắt trầm trầm nhìn cô:

- Hiện tại tôi không muốn ăn gì cả, tôi chỉ muốn kiểm tra bàn tay của em thôi!

Mộ Sở có chút đầu hàng, biết cô dù có chống cự cũng vô ích, chỉ biết ngoan ngoãn đưa tay đến trước mặt hắn, đưa hằn kiểm tra:

- Thực ra vẫn ổn, ông Lư đã bôi thuốc cho em rồi, chốc nữa sẽ đỡ thôi.

- Chốc nữa sẽ khỏi ư? Em tưởng là muỗi chích hay côn trùng cắn hả?

Lâu Tư Trầm nhìn bàn tay nhỏ bị sưng phù của Mộ Sở, chân mày chau lại thật sâu, muốn sờ vào bàn tay bị thương này nhưng lại không dám, hắn sợ làm cô đau:

- Ngay cả bao tay cũng không có...

Hắn cúi đầu, không ngừng thôi hơi lên mu bàn tay cô, có ý dùng cách này giúp cô giảm đau:

- Thật may là trong 6 năm đó đã không để em ở cạnh tôi, nếu không không biết sẽ dày vò em đến mức độ nào? Có đau không?

Lâu Tư Trầm ý hỏi vết bỏng của Mộ Sở có đau không.

- Không đau.

Mộ Sở lắc đầu.

- Trả lời thành thật.

- ... một chút thôi, nhưng chắc chắn không đau như anh nghĩ, thật đó, lúc đấy đắp thuốc rồi nên sớm không đau nữa, chốc nữa em xin thêm thuốc của ông Lư vậy, anh yên tâm nhé!

Nhìn Lâu Tư Trầm có tinh thần hơn, toàn thân Mộ Sở cũng theo đó có tinh thần hơn, không còn cơn buồn ngủ nào, cô ngồi nhổm dậy:

- Để em làm bửa sáng cho anh.

Lâu Tư Trầm cũng ngồi dậy theo cô, cánh tay vẫn ồm chằm lấy eo cô, đầu tựa vào gò má ấm áp của cô:

- Có muốn ngủ thêm chút nữa không?

Mộ Sở nghiêng đầu nhìn hắn:

- Em đã không ngủ được nữa rồi, hình như anh khỏe lên nhiều rồi đó.

- Ừm. Vậy tôi cùng em làm bửa sáng, tay em còn đang bị thương, không thể chạm nước được.

- Vậy anh càng không thể, anh là bệnh nhân đấy!

- Đừng tranh với tôi!

Lâu Tư Trầm vẫn bá đạo như ngày nào, không cho phép Mộ Sở có chút trái ý hắn.

Mộ Sở thấy tình trạng hắn thực sự tốt hơn rồi, đành đồng ý với hắn.

Sau khi hai người tắm rửa xong, đã hơn chín giờ rồi, lúc này Lư Viễn và ông Lư đã thức giấc, ông Lư nhìn thấy Lâu Tư Trầm đứng cạnh bàn đá rửa rau, liền vậy tay gọi hắn:

- Nào nào nào, lại đây ông xem tình trạng thế nào rồi!

Lâu Tư Trầm đành đặt rau trên tay xuống, ngồi trên ghế đá.

Mộ Sở trong bếp nghe tiếng ông Lư, cũng vội vàng đặt công việc trên tay xuống, chạy ra ngoài.

Lư Viễn cũng hiếu kỳ ngồi một bên lắng tai nghe.

Ông Lư bắt đầu bắt mạch cho Lâu Tư Trầm, Mộ Sở nín thở, ánh mắt nhìn chăm chăm vào ông lão không rời, quan sát nhất cử nhất động của ông, cho dù chỉ là một ánh mắt, cô cũng không bỏ qua.

Ông lão buông cổ tay Lâu Tư Trầm ra.

- Ông Lư, Tư Trầm thế nào rồi?

Mộ Sở hồi hộp hỏi ông.

- Ông nội, tình trạng thế nào rồi? Thuốc đó uống vào có hiệu quả không?

Lư Viễn cũng không kiềm được hỏi ông Lư.

Ông Lư gật đầu, nở nụ cười nhẹ nhõm:

- Tình trạng tốt hơn ông dự định! Cơ địa con không tệ, cộng thêm tính độc của loài thảo hoa này rất mạnh, độc tố trong người muốn trị khỏi, chắc không khó khăn mấy đâu, quả là công phu không phụ lòng người mà.

- Thật tuyệt vời!!

Mộ Sở hưng phấn chạy loanh quanh Lâu Tư Trầm:

- Tư Trầm, chúng ta được cứu rồi, được cứu rồi!!

Lâu Tư Trầm cuối cùng nở nụ cười vui mừng, nắm lấy tay Mộ Sở, lần đầu cảm thấy hạnh phúc của hắn cuối cùng đã chắc chắn rồi.

Cặp mắt xinh đẹp của Mộ Sở cong như ánh trăng khuyết, ánh mắt chứa nụ cười tựa như ngôi sao sáng lấp lánh, sau đó, không màng đến sự có mặt của Lư Viễn và ông Lư, cô vui mừng hôn lên môi Lâu Tư Trầm.

Khuôn mặt Lâu Tư Trầm ửng đỏ, nhưng vẫn đỡ lấy khuôn mặt cô, hôn lại cô nồng nhiệt!