Woa---
Lục Dung Nhan vui mừng la lên, phấn khích báo chho các đồng nghiệp khác nghe:
- Chủ nhiệm Lâu nói, tối nay chúng ta cứ ăn thả ga, ăn cái gì cũng được, anh ấy trả hết!!
- Woa!! Chủ nhiệm Lâu muôn năm!!
- Đi ăn buffet hải sản đi!!
- Đúng đúng đúng! Ăn buffet hải sản đi!!
- ........
Mộ Sở đơ ra.
Đám người này, không biết khách sáo gì hết.
Nhưng, những ân huệ thiếu nợ liệu có tính hết lên người cô không?
Đang suy nghĩm Lục Dung Nhan gọi tên Mộ Sở.
- Sở Sở, chủ nhiệm Lâu kêu cậu nghe điện thoại!
- Hả?
Mộ Sở định thần lại, Lục Dung Nhan đã đưa điện thoại qua cho cô rồi, cô chỉ có thể miễn cưỡng nghe máy.
Xung quanh, các đồng nghiệp đều dùng ánh mắt thăm dò nhìn về hướng cô, Mộ Sở bị mọi người nhìn đến ngượng ngùng, chỉ có thể quay lưng lại, không nhìn bọn họ, nghe máy của Lâu Tư Trầm.
- Chủ nhiệm Lâu.
Cô gọi tên hắn một cách lễ phép.
- Tối nay tôi có cuộc hẹn quan trọng, nên không thể rời đi được.
Hắn giải thích cho cô nghe trong điện thoại.
Mộ Sở có chút bất ngờ, không ngờ hắn kêu mình nghe máy chỉ để giải thích những chuyện này, trong lòng cô bất giác lại loạn nhịp vài cái.
- Nếu kịp, tôi ăn xong sẽ đến rước em, sẵn tiện trả tiền luôn.
- Không, không cần đâu!
Mộ Sở vội vã lắc tay, mới ý thức được hắn đang nói qua điện thoại không thể nào thấy được, mới ngây người buông tay xuống.
- Anh không cần đến rước em đâu, còn chuyện trả tiền...
Buffet hải sản, chắc chắn cô sẽ không mời nổi. Đúng là khó xử mà!
- Quyết định vậy đi, tôi làm việc tiếp, cúp máy đây.
Lâu Tư Trầm nói xong, không đợi Mộ Sở trả lời, liền cúp máy cái rụp.
Mộ Sở trả lại điện thoại cho Lục Dung Nhan.
- Chủ nhiệm Lâu nói gì?
Lục Dung Nhan nhiều chuyện hỏi Mộ Sở.
- Không có gì, chỉ nói anh ấy sẽ cố gắng đến kịp để trả tiền thôi, kêu mọi người, cứ ăn thoải mái!
- Tuyệt quá rồi!! Có người lãnh đạo tốt nhất chủ nhiệm Lâu đúng là phúc phận của chúng ta!
- Đúng đúng đúng! Quyết định vậy đi, đi ăn buffet hải sản đi!
- YES!!
.........
Sau khi tan làm, cả đám thật sự đi đến nhà hàng buffet hải sản để ăn tối.
Kết quả, ăn xong vẫn không thấy bóng dáng của Lâu Tư Trầm đâu.
- Có lẽ chủ nhiệm Lâu bận quá, nhất thời không đến kịp! Đi thôi đi thôi, chúng ta trả tiền trước đi, ngày mai sẽ kêu chủ nhiệm Lâu trả lại cho tôi!
Lục Dung Nhan nói xong, liền đứng dậy ra khỏi bàn trước.
Mộ Sở cũng vội vã đi theo.
- Hay để tôi trả đi!
- Cậu trả gì mà trả! Dù sao tiền tôi xài cũng là tiền của em trai anh ấy, không đứt ruột đâu!
Lục Dung Nhan nói xong, liền đưa thẻ ngân hàng ra cho cô thu ngân ở quầy.
- Bàn 57, 7 người, thanh toán.
- Cô ơi, bàn của cô đã có anh kịp trả dùm rồi.
Cô thu ngân mỉm cười nhìn về phía người đàn ông mắc đồ đen.
- Hả?
Hai người cùng lúc ngây người ra, mới chú ý đến người cách họ không xa.
- Cô Tần, phu nhân Lục.
Người thanh niên trẻ với bộ đồ Tây trên người, đi về phía họ, cung kính chào hỏi Mộ Sở với Lục Dung Nhan một tiếng.
Lục Dung Nhan không hiểu nhìn qua Mộ Sở.
Mộ Sở gặp qua anh ta rồi, lúc ở Dasan.
Anh ta là tài xế thân cận của Lâu Tư Trầm, Tiểu Âu.
- Anh ta tên Tiểu Âu.
Mộ Sở giới thiệu với Lục Dung Nhan.
Tiểu Âu cười lễ phép.
- Tổng Lâu kêu tôi tới đón cô.
- Chủ nhiệm Lâu không đến hả?
Lục Dung Nhan hỏi Tiểu Âu.
- Xin thứ lỗi, bên tổng Lâu có chút việc không thể rời đi được, mong hai cô thông cảm.
- Không sao, không sao!
Mộ Sở lắc lắc tay.
- Thật ra anh cũng không cần cố ý đến rước tôi đâu, tôi có thể ngồi xe về được.
- Cô Tần, mời lên xe!
- ........
Người cũng đến rồi, cô cũng không nỡ kêu anh ta trở về không không như vậy được.
- Vậy Tiểu Âu, anh đưa tôi về bệnh viện đi!
- Được thôi!
Mộ Sở lên xe, đi thẳng về hướng của bệnh viện.
Cô trở lại bệnh viện để rước Đuôi Nhỏ.
Đuôi Nhỏ đã ăn bữa cơm tối đầy đủ dinh dưỡng do phòng trông trẻ cung cấp, bé con đang chơi cầu tuột với các bạn khác rất vui vẻ, cho đến khi Mộ Sở gọi, bé con mới không nỡ rời đi.
Nhìn thấy nụ cười của con gái, trong lòng Mộ Sở có chút đau thương, lại có chú an ủi.
Đứa nhỏ này từ khi phát bệnh đã không còn chơi với những bạn cùng lứa nữa, cũng không còn thấy nụ cười hồn nhiên ngây thơ của bé con nữa, giờ bé con lại có thể chơi đùa với những bạn cùng lứa, như vậy nhìn bé con dường như cũng khỏe mạnh không khác gì những đứa nhỏ khác, nhưng đâu ai biết được 1 giây sau sẽ xảy ra chuyện gì được chứ?
- Con gái cưng, ăn tối no chưa vậy?
Mộ Sở nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đuôi Nhỏ, đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi.
- No rồi! No lắm luôn á!
Bé con nói xong, vỗ vỗ cái bụng bự của mình.
- Ăn đến cái bụng căng trong luôn nè! Mẹ ơi, còn mẹ?
- Mẹ cũng ăn no lắm rồi! Hay là, chúng ta đi dạo đi, đi một trạm rồi mới ngồi xe bus về, được không nè?
- Được đó được đó!
Bé con vui mừng hết sức, y như bà cụ non nói:
- Ăn xong cơm đi dạo, sẽ sống được đến 99 tuổi! Mẹ ơi, Đuôi Nhỏ cũng muốn sống được đến 99 tuổi.
Lời nói vô ý của bé con, khiến cho trái tim của Mộ Sở cho nhói đau.
Cô gật đầu.
- Được! Đi thôi, chúng ta sẽ sống đến 99 tuổi!
Cô nắm tay Đuôi Nhỏ, đi trên lối dành cho người đi bộ, đi về hướng nhà mình, đi chầm chậm từ tốn.
Không biết có phải là khi nắm tay người quan trọng nhất của cuộc đời mình, thì sẽ hi vọng thời gian trôi chậm lại, càng chậm càng tốt, lúc nắm tay Lâu Tư Trầm cô cũng có suy nghĩ như vậy, giờ đây, lúc nắm tay Đuôi Nhỏ, cô cũng có suy nghĩ đó.
Thời gian với mạng sống, cũng là thứ quý báu nhất đối với họ!
- Sở Sở, Đuôi Nhỏ hôm nay quen rất nhiều bạn mới! Con cảm thấy rất vui!
- Còn nữa, cô giáo còn khen con đẹp nữa đó!
- Sở Sở, con rất thích chơi chung với các bạn...
- Sở Sở, bạn béo ngồi kế bên bàn con nói nhỏ cho con biết là ở nhà mẹ của bạn đó cãi nhau với bà nội của bạn đó, bà nội đem quảng luôn cái mền của mẹ bạn đó! Mẹ bạn đó khóc nhiều lắm luôn!
- ........
Tụi nhỏ bây giờ lúc ngồi chung với nhau cũng bắt đầu lôi chuyện gia đình ra nói sao?
Mộ Sở hưởng ứng ngồi nghe con gái mình cứ luyên thuyên kể về những chuyện xảy ra ở phòng trông trẻ, bô lô bô la, như chú chim non líu lo vậy.
- Mẹ ơi, người đó giống chú đẹp trai quá! Có phải là chú ấy không?
Đột nhiên bé con lây lây tay của Mộ Sở, ngước đầu lên hỏi cô.
- Hả?
Mộ Sở nhìn về hướng tay mà bé con đang chỉ, ngẩn người ra.
Đúng là hắn!
Mộ Sở không ngờ bản thân mình và con gái đang đi dạo, lại đi đến trước cửa khách sạn Thuyền Buồm.
Trước cửa khách sạn, Lâu Tư Trầm đang chầm chậm từ trong khách sạn bước ra, còn người đi theo bên cạnh hắn...là Trình Huyên Oánh?
Hai người vừa nói vừa cười, cùng nhau đi lên chiếc xe Bentley màu đen, sau đó, hòa mình vào dòng xe nhộn nhịp phía trước.
Mộ Sở ngẩn người nhìn chiếc xe đi mất dạng, đã dặn lòng không được để ý rồi, nhưng sao bây giờ, trong lòng lại có chút đố kị, lại có một chút nhói đau, chua xót.
Liền nghe thấy giọng nói ngây ngô của bé con, khuôn mặt mơ hồ hỏi Mộ Sở:
- Sở Sở, cái cô lúc nãy là vợ của chú hả?
Vợ?
Mộ Sở đơ người ra.
- Chú nói chú đã có vợ rồi! Là cô ấy sao?
- ...Chắc là cô ấy.
Cho dù không phải là vợ, thì sau này cũng là vợ thôi!
- Vậy à...
Chú chim nhỏ luyên thuyên bỗng chốc ủ rũ hẳn.
- ...Vậy thôi! Vậy chú đó thật sự không phải ba của Đuôi Nhỏ rồi.
Câu nói buồn bã của bé con, hiện lên rất rõ ràng.
Mộ Sở không biết nói gì để an ủi bé con, nhìn thấy bộ dạng ủ rù thất thần của bé con, lúc đó cô có chút manh động, muốn nói toàn bộ sự thật cho bé con nghe, nhưng, người nhát gan như cô, vẫn còn nhiều cái phải lo.
Sau khi về nhà, Mộ Sở vội đưa thuốc chho Đuôi Nhỏ uống, sau đó tắm rửa, dỗ bé con ngủ, kể cho cô bé những chuyện cổ tích trước khi đi ngủ.
Điện thoại để trên đầu giường của cô, nãy giờ vẫn không reo gì hết, Lâu Tư Trầm không hề gọi cho cô một lần nào hết, Mộ Sở biết là sẽ không gọi đâu, nhưng không biết tạo sao, trong lòng lại bất tri bất giác chờ đợi cuộc gọi của hắn.
- Sở Sở, sau đó mỹ nhân ngư thế nào nữa?
Đuôi Nhỏ mở to mắt hiếu kì hỏi Mộ Sở, thấy Mộ Sở không có phản ứng, bé con đưa tay ra lây nhẹ tay của Mộ Sở.
- Sở Sở, sao mẹ không nói tiếp nữa vậy?
Mộ Sở mới lấy lại được một chút ý thức.
Không biết tại sao, trong đầu cô cứ xuất hiện hình ảnh Lâu Tư Trầm và Trình Huyên Oánh cùng nhau từ khách sạn bước ra.
Hắn nói không có thời gian tham gia tiệc mừng của cô, thì ra là ở bên cô ta.
Cô có tư cách gì mà tức giận chứ, có tư cách gì mà cảm thấy không vui chứ? Người đó là vợ chưa cưới của hắn mà!
- Sở Sở?
- Hả?
Mộ Sở hoàn hồn lại, gạt đi những suy nghĩ lung tung trong đầu mình, nhìn Đuôi Nhỏ bên cạnh.
- Lúc nãy mẹ nói đến đâu rồi?
- Nói đến mỹ nhân ngư trở về đại dương rồi, sau khi trở về đại dương thì sao nữa? Sẽ trở lại thành người cá sao? Sau khi hoàng tử biết có đau buồn không?
Đuôi Nhỏ hỏi liên tục nhiều câu.
Mộ Sở nhìn cuốn truyện tranh trong tay, sự thật là, cuối cùng sau khimỹ nhân ngư ở dưới đại dương nhìn hoàng tử với người yêu của hắn tổ chức một đám cưới thế kỷ, dưới danh nắng hoàng hôn hóa thành bọt nước, biến mất hoàn toàn khỏi đại dương.
Cô không muốn con gái cưng của cô nghe một kết cục bi thương như vậy, cô đóng sách lại, hôn lên gò má của Đuôi Nhỏ.
- Tiếp theo họ sẽ như thế nào, ngày mai mẹ sẽ kể tiếp cho con nghe, giờ phải đi ngủ rồi...
- Được thôi! Con nghĩ mỹ nhân ngư cuối cùng sẽ sống hạnh phúc vui vẻ với hoàng tử suốt đời!
Bé con ngoan ngoãn đắp mền đi ngủ.
Hôm sau---
Mộ Sở vừa tới bệnh viện, gương mặt Lục Dung Nhan nghiêm lại, có chút phẫn nộ kéo cô qua một bên.
- Sở Sở, mình chuẩn bị nói cho cậu nghe một chuyện, liên quan đến chủ nhiệm Lưu, nhưng cậu phải hứa với mình, không được khóc...