Cô Nàng Nhà Quê Của Bác Sĩ Trịnh

Chương 10

Chi gật gừ có vẻ cũng thẩm thấu những lời lý giải của Hiệu Hướng. Chi cười thầm múm mím ở phía sau, nhưng âm thanh kề cận phía sau tai, làm sao Hiệu Hướng không nghe thấy.

- Lại bỏ tâm tới những chuyện linh tinh gì nữa vậy?

Chi cười vô tư vô nghĩ nói.

- Chú học thông hiểu rộng, chuyện gì chú nói con cũng đều nghe thấy chí lý hết á. Mà chú, tiền khám bệnh hôm nay chú cho con nợ lại nha, đợi tới đợt lương đầu tiên của con, con hứa sẽ trả lại cho chú.

Phía trước chạy xe, Hiệu Hướng nâng miệng lên cười nhưng Chi hoàn toàn không nhìn thấy, càng lúc Hiệu Hướng càng thấy con bé này nó cũng dẻo mồm ngọt miệng ghê. Biết tung hứng người khác nữa chứ. Nó không khờ chỉ là chưa thật sự thích nghi với nơi này, nên còn nhiều bỡ ngỡ, Hiệu Hướng nghĩ qua một thời gian nữa thôi, chắc chắn con bé này sẽ phải khác.

- Được...tôi cho cô bé ghi nợ lại đó.

- Dạ con cảm ơn chú!

Nói xong câu đó Chi ngồi êm đềm ở phía sau không nói gì nữa cho tới khi về đến nhà. Nghe tiếng xe bên ngoài, bà Năm vội chạy ra mở cửa song cũng hỏi han Chi không ngưng lời.

- Sao rồi con, đi khám xong người ta bảo sao?

Chi bước xuống xe miệng cười tươi tắn.

- Con khám bệnh rồi ạ, cũng may con không bị gì cả, vẫn khỏe mạnh bình thường.

Bà Năm thở nhẹ một hơi vui mừng, vậy mà ở nhà làm bà cứ lo trông đứng trông ngồi. Tuy Chi là đứa cháu ở xóm không phải ruột rà thân thuộc, nhưng bà Năm thương Chi tính tình giỏi giang lại chịu thương chịu khó, là một đứa ngoan hiền dễ dạy. Bây giờ ít có đứa con gái nào được như Chi lắm.

- Thôi đi vào nhà.

Chi câu lấy cánh tay bà Năm ôm rối riết rồi cùng bà Năm đi vào nhà, Hiệu Hướng đỗ xe xong cũng đi thẳng lên phòng. Có lẽ hôm nay là một ngày thật sự mệt mỏi của Hiệu Hướng, vì bị con bé cho ăn hành cả một buổi sáng. Một lúc sau, Hiệu Hướng bước xuống quần áo thẳng tóp, gọn gàng, bà Năm trông thấy liền hỏi.

- Ủa, ông chủ không ăn cơm trưa sao mà đi làm vội vậy?

- Tôi ăn ở bệnh viện rồi, hơn nữa giờ cũng muộn rồi, chiều nay không có ca trực tôi sẽ về nhà sớm.

- Dạ..!

Nói chuyện với bà Năm xong Hiệu Hướng đã nâng chân ra khỏi cửa, Chi nhanh nhẹn chạy ra cổng để mở cửa cho chú Hướng. Khi chiếc xe vụt ngang qua chỗ Chi, đi xa hẳn một đoạn, Chi còn với giọng lên chúc một câu.

- Làm việc vui vẻ nha chú!

Nhìn theo bóng dáng Hiệu Hướng đi đã xa mà miệng Chi vẫn giương lên cười rinh rít, sau đó Chi mới đóng cửa trở vào nhà. Vẻ mặt vui tươi của Chi làm bà Năm cũng phải chú ý.

- Có chuyện gì mà làm con vui dữ vậy Chi?

Chi mỉm môi cười, trong lòng hiện ra những chuyện sáng nay, nhưng Chi không muốn nói với bà Năm, nói ra Chi sợ bà Năm sẽ hiểu lầm thì rắc rối nữa.

- Dạ...con vui vì hôm nay đi khám bệnh mà con không có bệnh á bà Năm.

Bà Năm nhìn Chi chỉ biết bật cười, tâm hồn con bé này thật đơn giản.

Đến chiều khi Mặt Trời còn toả nắng xuống mặt đường, chưa tắt lặn ánh hoàng hôn thì Chi đã nghe tiếng còi xe vang lên ở ngoài cổng, Chi không biết là ai vội bỏ việc dọn dẹp qua một bên nhanh nhẹn ra mở cửa cổng. Nhìn thấy chiếc xe Vario quen thuộc, với người đàn ông đang ngồi trên xe đợi, Chi cười lên nhanh miệng hỏi.

- Chú Hướng, hôm nay chú về sớm vậy?

Vừa hỏi Chi vừa mở cửa cho chú, Hiệu Hướng chạy xe vào sân, đậu xe xong bước xuống mới nói.

- Lúc trưa chẳng phải tôi đã bảo là, chiều nay tôi sẽ về sớm hay sao.

Chi cười ngập ngừng, miệng chợt buông lên một câu ri rí. "Vậy mà tưởng chú đi xem phim với cô bác sĩ xinh đẹp kia rồi chứ..."

Chi đứng ngơ ra đó lẩm nhẩm, không ngờ tai của chú Hướng lại tốt tới nỗi nghe thấy lời của Chi.

- Chỉ giỏi lắm chuyện.

Vừa nói Hiệu Hướng vừa giơ tay đánh vào đầu Chi một cái thật hờ, vì cái tội hay để ý chuyện người khác, rồi sau đó Hiệu Hướng đưa qua tay Chi chiếc cặp, song đi thẳng vào nhà trước.

Chi ôm chiếc cặp đi vào sau mà lòng bỗng thấy vui vẻ lạ thường. Càng lúc Chi càng cảm thấy chú ấy cũng khá dễ thương, tâm hồn không già nua trước tuổi.

Dọn cơm chiều ra, Hiệu Hướng tắm rửa thay đồ xong đi xuống.

- Chiều nay, thím nấu món gì vậy?

Bà Năm vừa múc xong tô canh quay ra, mang ra bàn.

- Chiều nay tôi nấu canh thịt bầm khoai mỡ, cá rô kho tộ, với thịt bò xào bông thiên lý, toàn những món ông chủ thích cả.

Hiệu Hướng đưa tay kéo ghế ra ngồi xuống ngay, lâu lắm rồi Hiệu Hướng mới có dịp về nhà sớm ngồi ăn cơm một cách trọn bữa. Thời gian trước đây toàn là đi sớm về khuya, về tới nhà thì con người mệt mỏi nên chẳng muốn ăn cơm, chỉ muốn ăn chút gì đó cho nhanh cho gọn xong rồi đi ngủ. Thậm chí ăn xong mùi vị món ăn thế nào ông cũng không quan tâm, miễn bỏ vào bụng no là được.--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Hôm nay được dịp về nhà sớm một hôm, Hiệu Hướng cảm thấy bữa cơm này thật đáng trân trọng. Do nhà chỉ có mỗi mình Hiệu Hướng, hơn nữa Hiệu Hướng cũng không phân biệt giữa chuyện người làm với ông chủ, ngồi ăn một mình thì buồn quá, nên Hiệu Hướng liền lên tiếng gọi bà Năm.

- Thím Năm, thím với Yên Chi mang chén ra cùng ngồi ăn với tôi luôn đi, nhà có ai đâu mà phải kẻ ăn trước người ăn sau.

Nghe thấy Hiệu Hướng gọi, bà Năm ở trong bếp cũng dần dừ đôi chút song cũng lấy ra thêm hai cái chén rồi với giọng lên lầu gọi Chi. Chi ở trên phòng đang dọn dẹp bỗng nghe thấy tiếng bà Năm gọi liền hớt hải chạy xuống.

- Bà Năm gọi con có chuyện gì không bà Năm?

- Ngồi xuống đây cùng ăn cơm luôn đi con, xong rồi hãy làm tiếp.

Chi nhìn nhìn rồi gật đầu "Dạ".

Chi và bà Năm ngồi xuống ghế, chỗ đối diện Hiệu Hướng đang ngồi, chính vì mặt giáp mặt nên Chi ăn không dạng miệng. Cặm cụi đếm từng hạt cơm trong chén mà chẳng dám gắp thức ăn, thấy thế bà Năm mới đưa đũa gắp cho Chi một miếng thịt bò bỏ vào trong chén rồi nói.

- Ăn đi con, nhìn con hơi gầy đó.

Chi gượng lên mặt một nụ cười với bà Năm nhưng mắt Chi thì lúc nào cũng dán qua chỗ chú Hướng để xem biểu cảm của chú. Hiệu Hướng vẫn ngồi ăn tự nhiên, hoàn toàn không nói hay để ý nhiều tới những việc khác, có lẽ là vì Hiệu Hướng không muốn bà Năm với Yên Chi thấy ngại với mình, nên im lặng để họ tự nhiên.

Ăn xong bữa cơm chiều, bà Năm lo dọn dẹp chén bát, Chi thì dọn xong các phòng cũng lăn tăn làm nước ép. Hôm trước được Hiệu Hướng chỉ dẫn cho cách sử dụng tivi, nhờ vậy mà mấy hôm nay Chi đã biết bắt kênh này kênh nọ, không những vậy Chi còn tìm được kênh cách họ dạy làm nước ép hoa quả, thế là Chi đã mon men học theo. Hôm nay nhân dịp ông chủ có nhà, Chi liền nảy ra ý định làm thử cho ông chủ uống.

Chi loay hoay một mình vật lộn với cái máy ép hoa quả cả nửa tiếng, mà lả tả mồ hôi. Thật là tức c.h.ế.t mà!

Khó khăn lắm mới học được cách bắt tivi, cũng khó khăn lắm mới học hỏi được cách làm nước ép, nhưng cuối cùng thì sao? Lại không biết cách sử dụng cái máy ép. Gọi tới bà Năm thì Chi thấy phiền quá, vả lại bà Năm cũng đang dọn dẹp bát đũa bên kia đâu có rảnh mà để chỉ.

Chi đứng thở dài nhìn xuống cái máy ép cứng đầu này mà bất lực. Chống hông ngắm ngó rồi lại không thể bỏ cuộc mà tiếp tục mần mò thêm một chút nữa. Chạy ra từ 5giờ chiều hơn tới 6giờ rưỡi 7 giờ tối mà Chi vẫn làm chưa xong.

Hiệu Hướng ở bên kia phòng khách đang ngồi xem tivi thư giãn, đã vậy trên tay còn cầm thêm một cuốn sách gì đó để đọc. Cái này gọi là 3 phần xem tivi, 7 phần ngồi đọc sách. Chi nhìn qua chỗ Hiệu Hướng đang ngồi cắn cắn môi nghĩ ngợi gì đó, song lại cúi mắt xuống nhìn cảnh hậu trường tệ hại của mình. Định làm nước ép dứa cho ông chủ dùng thử, nào ngờ người tính không bằng cái máy nước ép này tính.

Chi vừa định quơ tay mang dứa bỏ lại trong tủ thì bà Năm làm xong công việc bên kia đi tới, nhìn xuống dưới bàn chỗ Chi đang bày biện, bà Năm liền hỏi.

- Con định làm nước ép dứa hả?

Chi bày bộ mặt tí bí ra ngập ngừng nói.

- Nhưng con không biết phải làm sao với cái máy này luôn, vật lộn với nó cả mấy tiếng rồi mà cũng vẫn không biết.

Bà Năm bật cười lên khinh khít.

- Để bà Năm chỉ cho con. Cái con nhỏ này đã không biết còn bày đặt thấy phiền. Mai mốt cái nào không biết thì hỏi bà Năm, bà Năm chỉ cho có biết chưa?

- Dạ.

Nói xong bà Năm cắm điện rồi chỉ cho Chi cách sử dụng, ấn nút. Đơn giản như vậy thôi đó, mà Chi đứng loằng ngoằng cả buổi. Ấn nút xong máy chạy, Chi cười tít cả mắt. Song Chi đưa tay đẩy đẩy bà Năm qua chỗ bên ghế ngồi để tự Chi làm, một chút nữa Chi sẽ cho bà Năm thử kết quả. Nhìn con bé hăng hái như vậy, bà Năm cũng chỉ biết nuông theo ý Chi ngồi chờ kết quả.

Vài phút sau, Chi mang ra hai cốc nước ép dứa thơm phức. Một cốc cho bà Năm, cốc kia tức nhiên là cho ông chủ rồi. Bộ dạng Chi hớn hở lắm, nhẹ nhàng bưng cốc nước ép dứa đi tới chỗ Hiệu Hướng đang ngồi đọc sách. Đặt cốc xuống bàn, Chi giở giọng gọi nhỏ xíu. Như thể sợ làm phiền chú Hướng vậy.

- Chú Hướng....

Mặc dù đang tập trung đọc cuốn sách trên tay, nhưng khi nghe thấy Chi gọi, Hiệu Hướng dừng lại đưa mắt ngó Chi.

Chi lại nói tiếp.

- Chú Hướng, con mới vừa học được trên tivi cách làm nước ép dứa, chú có thể nhín ra một chút thử thành quả của con hay không?

Hiệu Hướng đưa mắt nhìn xuống cốc nước ép của Chi làm để dưới bàn, màu sắc vàng ươm lại còn phất mùi thơm của dứa lên nữa, cũng hấp dẫn đấy!

Im lặng một chút, Hiệu Hướng mới bỏ cuốn sách qua bên cạnh, bưng cốc nước ép của Chi lên, lắc lắc rồi nhìn nhìn xong giai đoạn đó cuối cùng Hiệu Hướng mới đưa lên miệng thử.

Giây phút đó Chi nuốt nước bọt muốn thiếu điều nín thở mà chờ đợi.

- Sao chú...được không chú?

___________

Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.

Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.

Link: https://s1apihd.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/

---------------