Đại Việt Đệ Nhất Thương Gia

Chương 85 - Người trong bóng tối

Văn Đức phu nhân đi rồi, Trần Thiệu Nghĩa vẫn không chịu bỏ đi, hắn ngồi yên ở đó ngước nhìn ánh trăng. Hắn dường như đang thảnh thơi nghĩ ngợi, nhưng ngược lại, trong lòng ta lúc này lại nóng như lửa đốt. Khỉ thật, lúc trước, ta đi tới chỗ này chỉ cố tìm một góc khuất để nghe trộm cuộc nói chuyện của người khác. Không ngờ tới, nơi đây là một cái ngõ cụt, góc rẽ lúc đầu ta tưởng thực ra chỉ là một đoạn tường cụt hướng tới cửa sau của nhà ai đó. Lúc nãy, Trần Thiệu Nghĩa nói hắn đã tỉnh rượu, hắn mà không bỏ đi thì làm sao ta đi ra khỏi đây?

"Ra đây." Giọng nói thình lình cất lên khiến ta rùng mình. Ta cố tình nhìn ngó xung quanh, thậm chí nhìn cả trên nóc nhà cũng không thấy bất kỳ ai khác ngoài bản thân mình. Lẽ nào Trần Thiệu Nghĩa vừa mới gọi ta?

"Từ khi ở trong quán rượu ta đã biết ngươi vẫn theo dõi ta. Đều là chỗ quen biết cả, ra mặt đi." Trần Thiệu Nghĩa lại tiếp tục nói lớn, chân tay ta bủn rủn, nên hay không nên đi ra đây?

"Ngươi không chịu đi ra, chẳng lẽ muốn ta tới tận nơi mời?" Dường như Trần Thiệu Nghĩa đã không còn kiên nhẫn, từng chữ nói ra liền vô cùng nặng nề. Bản thân ta lại vô cùng rối rắm, nên ra hay không? Hay là ngồi xuống đây giả vờ ngủ gật, hay mang cái bánh nếp còn lại ra mời hắn ăn rồi tìm cơ hội chạy trốn?

Không gian trong ngõ trở nên yên ắng lạ thường, yên ắng tới nỗi ta có thể cảm nhận rõ áp lực vô hình trong không khí. Bỗng nhiên tiếng sột soạt vang lên, ta nghe bước chân lớn dần, thậm chí còn nghe được cả tiếng soát kiếm rời khỏi vỏ. Hai chân ta run lên lập cập, lẽ nào hắn định cứ thế mà chém chết ta hay sao?

Lòng ta càng lúc càng cuống, đúng lúc ta đã chuẩn bị kỹ tinh thần hô lớn kêu cứu thì đột nhiên một tiếng cửa mở vang lên.

"Lâu lắm không gặp, Đốc tướng quân vì sao lại trở nên nóng tính thế này?"

Ta thở phào nhẹ nhõm, hai tay vội vàng đặt lên l*иg ngực để chấn an trái tim đang đập thình thịch. Giọng nói này, hình như là của Hồ Phúc.

"Công công không ở trong cung phụng sự cho quan gia, sao lại rảnh rỗi chạy ra đây theo dõi tiểu tướng thế này?" Giọng nói của Trần Thiệu Nghĩa mang đầy vẻ châm chọc.

"Tướng quân không cần phải có địch ý với nô tài như vậy, nô tài vốn là có việc xuất cung. Lại tình cờ bắt gặp tướng quân say rượu trong tửu quán, dù sao cũng là chỗ người quen cũ nên đi theo để chắc chắn tướng quân không xảy ra chuyện gì thôi."

Ta không khỏi bĩu môi khinh thường, tên thái giám này đang che giấu chuyện gì đó, lý do sứt sẹo đến thế mà hắn cũng nghĩ ra được. Nhưng dường như Trần Thiệu Nghĩa cũng không tin tưởng Hồ Phúc, ta nghe hắn mỉa mai trả lời.

"Một năm nay thuộc hạ của công công lùng sục khắp nơi trong kinh thành, đến cả lỗ chó sau phủ mạt tướng cũng phải đào qua, thịnh tình này của công công, mạt tướng thật khó mà nhận nổi."

Ta nghe tiếng Hồ Phúc cười, sau đó hắn mới nói.

"Lệnh trên ban xuống, dù nô tài không muốn cũng phải làm. Nếu tướng quân không làm gì sai thì cứ nhắm mắt cho qua là được."

Trần Thiệu Nghĩa lập tức tiếp lời.

"Được thôi, nếu đã là lệnh trên ban xuống, mạt tướng không dám ngăn cản. Không biết hôm nay công công tốn sức theo dõi mạt tướng cả một buổi, đã có thu hoạch gì chưa?"

Hồ Phúc thoáng trầm mặc, ta tuy tò mò không biết hai người họ dùng thái độ gì đối diện nhau nhưng tuyệt nhiên không dám cử động, thậm chí thở cũng không dám thở mạnh. Cả hai người này đều là cao thủ đại nội, một khi bọn hắn phát hiện ra ta thì chắc chắc ta không còn đường thoát. Ta nín thở chờ đợi, không lâu sau liền nghe tiếng Hồ Phúc trả lời.

"Đây là vấn đề tuyệt mật, thứ cho nô tài không tiện nói ra. Đêm nay đã muộn, tướng quân nên nghe lời Văn Đức phu nhân về sớm nghỉ ngơi."

Đúng rồi, chẳng còn sớm nữa, không những Trần Thiệu Nghĩa mà ngay cả Hồ Phúc ngươi cũng nên về cung nghỉ ngơi cho sớm chợ đi. Trong lòng ta gào thét muốn bọn hắn đi cho khuất để ta còn trở về, thời gian qua càng lâu, người nhà đang đợi ta sẽ càng lo lắng, không biết họ sẽ làm ra chuyện gì nữa.

"Mạt tướng muốn ở đây nghỉ ngơi một chút rồi sẽ đi, không cần công công phải nhọc tâm lo lắng."

Câu trả lời của Trần Thiệu Nghĩa với ta đúng là tiếng sét ngang tai, muốn chạy đi mà lại chẳng có đường, trong l*иg ngực tim bắt đầu đập thình thịch vì hồi hộp.

"Nô tài xin phép đi trước, dù bây giờ là thời đại thái bình nhưng trộm cắp đạo tặc vẫn còn hoành hành, tướng quân nên về phủ sớm để tránh bất trắc."

Hồ Phúc nói rồi, ta liền nghe tiếng loạt xoạt xa dần, dường như hắn đã bỏ đi. Ngõ nhỏ liền trở lại trạng thái im lặng, ta tiếp tục chờ đợi lại không nghe thấy một tiếng động nào khác, rõ ràng là Trần Thiệu Nghĩa không có ý định bỏ đi. Ta không còn cách nào khác đành dùng cách vừa nãy để đi ra khỏi ngõ. Một tay cầm bánh nếp, tay còn lại vừa bóc bánh vừa đi chậm rãi về phía đường lớn bên ngoài. Trần Thiệu Nghĩa dường như không để ý đến ta, hắn ngồi bệt dưới đất, một tay gác lên đầu gối, gương mặt ngửa lên nhắm hờ mắt hít thở. Ta không nhìn rõ khuôn mặt của hắn, chỉ có thể nhận ra toàn thân hắn đang thả lỏng.

Ta cố gắng bước chậm rãi, miệng cắn bánh nếp phát ra tiếng nhai nhóp nhép, càng lúc càng tiến lại gần Trần Thiệu Nghĩa, hắn vẫn một mực nhắm mắt không có bất kỳ phản ứng nào. Thấy hắn như vậy, l*иg ngực của ta liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, lập tức rảo bước chạy về phía đường lớn.

Ta không ngờ tới, khi ta chỉ còn cách đường lớn vài bước chân toàn thân lại bị kéo giật lại về phía sau.

"Nàng đã đi rồi tại sao còn quay trở lại?"

Hơi thở nóng bỏng phả lên vành tai khiến ta rùng mình, Trần Thiệu Nghĩa nhận ra ta? Làm thế nào hắn có thể nhận ra ta? Ta không những thay đổi gương mặt, ngay cả dáng người cũng đã độn thêm quần áo ở bên trong, khi bị hắn va phải ta cũng không hề lên tiếng. Tại sao hắn nhận được ra ta? Trần Thiệu Nghĩa không đợi ta trả lời, hắn cúi sát vào gáy ta hít sâu một hơi rồi tiếp tục thì thầm.

"Ta nhớ mùi hương của nàng."

"Chàng cầm tinh con chó đấy à?" Ta bất bình buộc miệng thốt lên, lời nói ra rồi mới giật mình nhận ra ta vừa mới gián tiếp thừa nhận bản thân với Trần Thiệu Nghĩa.

Quả nhiên ta cảm thấy l*иg ngực đang ép chặt trên lưng mình khẽ rung lên, tiếng cười trầm thấp của hắn liền vang lên bên tai ta.

"Nàng vẫn chẳng thây đổi gì cả."

"Tại sao ta lại phải thay đổi." Ta bực mình gắt hắn, tuy nhiên không phải ta giận hắn là đang giận chính bản thân mình không có lòng phòng bị. "Chàng buông ta ra."

"Không buông, nếu ta buông tay, nàng sẽ lại biến mất."

Ta đang muốn vùng khỏi cánh tay của Trần Thiệu Nghĩa thì đột nhiên cảm thấy cơ thể hắn cứng lại. Hai tay hắn đang vòng quanh người ta nhanh chóng buông ra, một tay hắn nắm chặt cổ tay ta kéo ta ra phía sau lưng hắn, tay còn lại lập tức rút kiếm gằn giọng quát lên.

"Chết tiệt, ngươi lừa ta."

* * *

Ủng hộ tác giả bằng cách follow và donate cho Hủ Ngốc

Q2.