Đại Việt Đệ Nhất Thương Gia

Quyển 1 - Chương 1: Câu chuyện khởi hành

"Mời cô nương hạ lệnh xuất phát."

Giọng nói oang oang không chút nể tình của thằng nhỏ Trần Thiệu Nghĩa bề ngoài đẹp trai mà tâm địa xấu xa khiến thái dương ta đau nhức như bị ai đánh bằng búa tạ. Dư âm của buổi tiệc rượu tối hôm qua vẫn còn cuộn lên trong dạ dày khiến ta chỉ muốn ngã gục xuống.

Tối hôm qua, khi ta đã thay xong xiêm y chuẩn bị lên giường đắp chăn ngủ kỹ thì bị một đoàn thái giám hùng hậu đập cửa dựng dậy mang thẳng vào cung. Vào tới nơi thì đã thấy bàn tiệc rượu đề huề cùng mỹ nam đợi sẵn, tuy vị mỹ nam ấy là nhà vua, ta đây chỉ có thể mơ mà không thể chạm, nhưng trước cảnh đẹp ý vui, thịnh tình khó cưỡng, ta bị hắn chuốc cho say mèm.

Ta nhớ khi ta đã say ngà ngà thì Trần Thiệu Nghĩa mới đến. Xui xẻo ở chỗ lúc ấy đầu óc ta đã bị rượu làm cho mụ mị, giờ chỉ nhớ rằng nhà vua đập bàn nói gì đó, hắn quỳ lạy trả lời gì đó, ta cũng lè nhè gì đó. Để rồi sáng nay ánh nắng vừa lọt qua cửa ta đã bị tỳ nữ hốt hoảng dựng dậy, hốt hoảng gói đồ.

Giờ đây, ngẩng đầu nhìn xuyên qua đám lá cây, ta chỉ thấy nắng, nắng như đổ lửa, nắng cháy thịt cháy da, hơi nóng bốc lên hầm hập đến mức ngựa cũng lười nhấc bước. Ta cố gắng kìm nén cơn nôn nao trong l*иg ngực, vươn thẳng cái lưng tê mỏi để lấy lực đập chân vào hai bên mạn sườn của con ngựa dưới thân. Nhưng dường như con vật này rất khinh thường lực chân èo uột của ta mà nhất quyết đứng ỳ dưới tán cây không chịu nhấc bước.

Ta ai oán nhìn Trần Thiệu Nghĩa ngồi trên lưng con ngựa bên cạnh, vừa chạm mắt với ta, hai hàng lông mày của hắn nhíu lại càng chặt. Nếu như ánh mắt con người có lực sát thương, ta nghĩ cái lườm này của hắn cũng đủ khiến ta cháy thành than. Nhưng ta đây trời sinh ích kỷ, mà cái răng cái tóc là góc con người, da dẻ chính là mạng sống của nữ nhân, hắn nỡ lòng nào bắt ta cưỡi ngựa vào giữa trưa hè nóng bức thế này. Ta khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, dùng khuôn mặt tươi cười khúm núm nói với hắn.

"Dân nữ nói này Đốc tướng quân, chúng ta xuất phát từ đây tới Chiêm Thành, dù cưỡi ngựa ngày đêm cũng phải dăm bữa nửa tháng. Việc lần này là đại sự vô cùng cấp bách, dân nữ thiết nghĩ mang theo con gái như ta sẽ chỉ làm chậm hành trình của mọi người. Hay là.."

"Quan gia có khẩu dụ, hành trình tới Chiêm Thành vô cùng hung hiểm nên đặc biệt căn dặn mạt tướng phải theo sát, bảo vệ cô nương một bước không rời."

Ta trố mắt nhìn Trần Thiệu Nghĩa, ta và hắn tuy cùng phụng sự nhà vua nhưng ta làm việc trong bóng tối, phụ trách việc thông thương kiếm tiền, thu thập tình báo, hắn lại đường hoàng làm Đốc tướng dưới trướng thống lĩnh cấm vệ quân, tiền đồ vô hạn. Ta là nữ nhân, hắn là nam nhân. Ta là dân đen, xuất thân thanh lâu, luồn cúi, lươn lẹo là bản tính. Hắn lại là con nuôi của Hưng Nhượng Vương, lớn lên trong thi từ, ca vũ, cẩm y ngọc thực, về bối phận còn là anh vợ quan gia. Với bối cảnh lớn lên khác nhau như nước với lửa như vậy, đương nhiên là từ trước đến nay bọn ta vốn không ưa gì nhau. Trong nhiệm vụ lần này, ta vốn tưởng nếu ta đề nghị chia đoàn người làm hai hướng xuất phát hắn ăn mừng còn không kịp. Thật không thể hiểu nổi tại sao bây giờ hắn lại giở quẻ muốn một bước không rời. Bà nội nó, thế chẳng lẽ ta đi nhà xí hắn cũng muốn vào theo?

"Ý dân nữ là với kinh nghiệm mười năm buôn bán ra Bắc vào Nam, ta chưa bao giờ thấy đoàn thương buôn nào lại cờ phướn rợp trời, đằng đằng sát khí như mấy trăm vị anh hùng này đâu. Làm ăn buôn bán chẳng phải luôn là nụ cười đi trước, đưa rước theo sau? Nói thẳng ra thì quan gia giao ngài cứu người, giao ta ngụy trang, càng đi cùng nhau, càng gây chú ý, càng khó hành động. Chi bằng ta đưa người của ta khua chiêng gõ trống đi đường quan đạo thu hút sự chú ý, tạo cơ hội cho ngài và thuộc hạ bí mật ẩn nấp đi đường mòn vượt núi băng rừng. Ngài thấy thế nào?"

Ta múa mép một hồi không ngừng nghỉ, càng nói càng bội phục bản thân thông minh tuyệt đỉnh. Trần Thiệu Nghĩa cũng giống như bị ta thuyết phục, hắn im lặng suy nghĩ một hồi, hết sờ cằm lại cúi mặt, sau vài khắc mới ngẩng đầu lên. Ta đây là con buôn lão làng, mắt thấy gần đạt được mục tiêu thì liền cả người sảng khoái. Nhưng ngay thời khắc Trần Thiệu Nghĩa định nói gì đó, bỗng nhiên đỉnh đầu ta bị một vành nón cói trùm kín rồi một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Không cần tốn công múa mép, chuyến này em nhất định không được phép rời khỏi Thiệu Nghĩa."

Không cần nhìn ta cũng biết người vừa nói chính là vị anh em thanh mai trúc mã của ta, Hưng Long hoàng đế Trần Thuyên. Ai da, còn về việc tại sao trong cái xã hội sỹ nông công thương, một con buôn bị người người phỉ nhổ như ta lại trở thành anh em với nhà vua thì kể ra rất dài dòng phức tạp. Nói ngắn gọn thì ta gặp hắn lúc hắn còn là một hoàng tử sa cơ lỡ vận phải trốn chui trốn nhủi trong hậu viện thanh lâu nhà ta.

Khi mẹ ta tạ thế đã nhất quyết gửi gắm ta phải phò trợ hắn. Kể từ đó, bao nhiêu vốn liếng làm ăn của ta đều đổ vào xây từng bậc thang cho hắn đi lên đế vị, khổ không kể xiết. Mà người anh em này của ta cũng càng ngày càng biết cách sai bảo, mỗi mệnh lệnh ban ra đều như chém đinh chặt sắt, hắn tiêu tiền của ta thoải mái như ăn ốc đổ vỏ. Những tưởng ngày hắn đăng cơ cũng là ngày ta phong quang vô hạn, ngờ đâu lợi lộc chưa thấy, chỉ thấy ta phải hết đổ tiền lấp đầy quốc khố lại quay sang trợ cấp quân lương. Sau năm năm đăng cơ, hắn đã thành công biến ta từ đại thương gia nổi tiếng khắp Đại Việt, chủ nhân đứng đầu Bách Nguyệt hội - Đoàn Điểm cô nương cẩm y ngọc thực, hào hoa tiêu sái, coi châu báu lụa là như cỏ tranh giẻ rách trở thành thái giám quản gia nhà hắn, đến ăn cơm cũng phải đếm từng thìa.

Tỷ dụ như chuyến đi Chiêm Thành lần này, thượng hoàng sau khi nhường ngôi từng được vương thất hoàng tộc Chăm Pa mời tới làm khách ở kinh đô Thành Đồ Bàn. Vì sự tiếp đón quá nồng hậu, trong một lần cao, hứng thượng hoàng đã hứa gả công chúa Huyền Trân qua làm nhị vương hậu của vua Chiêm. Nhưng khi thượng hoàng vừa trở về hành cung Thiên Trường, Trần Thuyên lập tức trở mặt cành cao, năm lần bảy lượt hoãn gả công chúa. Vua Chiêm vì ngày đêm thương nhớ mỹ nhân nên đành cắn răng dâng ra hai châu Ô, Lý mới được cái chép miệng đồng ý của hắn.

Thật không ai ngờ tới, Trần Thuyên vừa đóng gói công chúa gửi sang thì vị vua Chiêm kia chưa hưởng thụ mỹ nhân được tròn một năm đã chết bất đắc kỳ tử. Công chúa Huyền Trân vì thương tâm quá độ đã sai người tìm đường gửi thư hỏa tốc về kinh thành Thăng Long cầu cứu, dụng ý là nàng ta tuổi trẻ tươi đẹp, muốn trở về phụng sự cố hương, không muốn táng thân tuẫn tiết nơi đài hỏa thiêu xứ người.

Ta đây cùng Trần Thuyên lớn lên, thừa biết hắn cũng chẳng phải loại người nặng tình nặng nghĩa, thậm chí còn có thể coi là máu lạnh vô tình. Nhưng ai bảo Huyền Trân công chúa cũng không phải phường ngu ngốc, nàng ta không gửi thư cho anh mình mà lại gửi cho Hưng Nhượng Vương Trần Quốc Tảng cũng chính là cha nuôi của mỹ nhân Trần Thiệu Nghĩa.

Vị quốc trượng này là một người thích ra vẻ trọng tình trọng nghĩa nhưng lại rất hay nói lời đâm bị thóc, chọn bị gạo. Ông ta lập tức gây áp lực khắp nơi, thậm chí còn đe dọa rằng nếu bệ hạ không cử người đi cứu công chúa, ông ta sẽ đi tìm thượng hoàng đòi công đạo. Tới nước này, Trần Thuyên đành phải phái người đi đón công chúa về.

Chuyến đi này, hắn vốn đã cử quan đại thần Trần Khắc Chung đi trước. Hiền một nỗi, vị này tuy miệng mồm lươn lẹo nhưng lại có tiếng là tham sống sợ chết, chính vì thế hắn mới giao cho ta và Trần Thiệu Nghĩa đi cùng, tiếng là yểm trợ, nhưng mục đích chính là để chắc chắn Chiêm Thành không bắt được điểm yếu nào của Đại Việt mà trở mặt đòi lại của hồi môn là hai châu Ô, Lý.

Quay lại chuyện xuất phát của ta và Trần Thiệu Nghĩa, ta nào ngờ Trần Thuyên lại đích thân ngự giá tới cổng thành đưa tiễn, khiến ta không thể không liên tưởng giữa hắn và Trần Thiệu Nghĩa có mối gian tình nào đó mà ta không biết. Các ngươi bỏ quá cho, mười năm nay ta bỏ mạng bôn ba, ngụp lặn mò trai lấy ngọc, bẫy trăn móc mật, săn hổ lột da, bắt tê giác cưa sừng mang về cho hắn mà hắn đã thèm di giá đi đưa tiễn lần nào đâu. Ta ngó qua ngó lại hai người bọn hắn liếc mắt đưa tình rồi đành thở dài nhận mệnh.

"Ai da, chỉ trách dân nữ ngu dốt không hiểu hết thánh chỉ của bệ hạ, dân nữ xin lấy tính mạng mình bảo đảm, dù phải trèo núi đao xuống biển lửa cũng quyết sẽ hộ tống công chúa và Đốc tướng quân về kinh thành an toàn, không thiếu một cọng tóc."

Nhìn Trần Thuyên và Trần Thiệu Nghĩa trợn mắt nhìn mình, ta không khỏi bội phục bản thân quả thật thông minh tuyệt đỉnh, không cần ai phải giải thích đã hiểu được ẩn tình sâu xa. Kỳ thật chuyện tình cảm nam nhân với nam nhân ở xã hội hiện tại đúng là kinh thế hãi tục, nhưng với một kẻ sinh ra ở chốn trăng hoa như ta thì đúng là chẳng phải chuyện gì to tát. Tuy nhiên, thân con gái như ta đương nhiên không thích khua chiêng gõ trống đi cùng mấy trăm người đàn ông cao to vạm vỡ, xăm trổ đầy mình, đứng cách mười bước đã ngửi thấy sực nức mùi mồ hôi dầu. Vì cuộc sống thoải mái của bản thân mấy ngày tiếp theo, ta vẫn đánh liều đề xuất.

"Theo ngu ý của dân nữ, mục đích chuyến này của chúng thần quan trọng nhất là hành sự bí mật nên mới cần giả dạng đoàn thương buôn để vào lãnh thổ Chiêm Thành. Đốc tướng quân đúng là mãnh tướng sa trường, nhưng lại không thạo với thủ đoạn thương trường nên rất dễ để lộ sơ hở. Chi bằng đoạn đường tới Chiêm Thành này, tướng quân chịu khó thiệt thòi một chút để dân nữ chủ trì, dân nữ lấy đầu mình bảo đảm sẽ sắp xếp chu đáo cho năm trăm tráng sĩ xâm nhập Chiêm Thành dễ dàng không cần hao tổn một cọng lông."

Công thành địch thì phải đánh từ điểm yếu nhất, ta biết Trần Thuyên hiểu Trần Thiệu Nghĩa vốn khinh thường con buôn, bắt hắn đóng giả thương nhân chẳng bằng bắt hắn một mình cầm đao xông vào vạn quân địch. Ta đưa ra đề nghị này quả thật khiến cả hai người bọn hắn không có cách nào phản bác vì thế anh em tốt của ta đành ngoan ngoãn cởi giáp quy hàng. Hắn quay sang Đốc tướng quân hào hoa phong nhã vỗ vai thở dài.

"Trẫm biết con bé này ranh ma xảo quyệt, nhưng không thể phủ nhận lời của em ấy, chuyến này phải thiệt thòi cho Đốc tướng quân giả danh thị vệ ngày đêm bảo vệ em ấy rồi."