Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư

Chương 333: Đánh thành gấu chó.

"Meo!" Hừ, coi như ngươi có nhãn lực. Chủ nhân xuất mã là thắng chắc!

Mục Cảnh Nguyên phát hiện mình giống như đã xem hiểu biểu tình trên mặt Tiểu Ngũ, hắn có chút kinh ngạc. Con mèo nhỏ này thành tinh sao? Sao lại giống như là một con người vậy, cảm xúc phong phú như vậy. Nghe hắn vừa nói thật đúng là không lại lỗ mãng xông lên lôi đài nữa.

Trong mắt hiện lên ánh sáng, Mục Cảnh Nguyên lại nhìn Tiểu Ngũ vài lần mới quay đầu nhìn về phía trên lôi đài.

Theo như lời hắn, đi lên có nhiều người hơn nữa thì đều là đưa đồ ăn cho Quân Cửu cùng Khanh Vũ. Rõ ràng mỗi người hùng hổ, kiêu ngạo sói tru xông lên. Kết quả còn chưa dừng bước đã bị đá bay đi xuống, đánh đến kêu thảm thiết liên tục, không biết còn tưởng rằng nơi này là đang làm đại hội ẩu đả.

Ầm ầm ầm --

Một chân đá một tên!

Một quyền đánh một tên!

Quân Cửu thu hồi linh lực, toàn dựa vào luyện thể thuật tay không dùng quyền đánh người. Càng đánh càng có cảm giác, nhiệt huyết mênh mông mười phần hưởng thụ sảng khoái do từng quyền đến trên thịt.

Nhưng mà nàng thì sảng khoái rồi, mỗi người đệ tử đều bị đánh thảm thiết thành cẩu. Cuối cùng nắm tay còn chưa đánh xuống, người trước quỳ xuống xin tha: "Tha ta đi! Ta là bị kéo đi lên, ta không muồn đánh cùng các ngươi. Đừng đánh ta! Tha mạng đi mà!"

"Người nhu nhược." Quân Cửu hừ lạnh, một chân đá xuống lôi đài.

Ánh mắt nàng lạnh lẽo hung tàn nhìn về phía bốn phía, lại phát hiện trên lôi đài không còn ai. Một tên cuối cùng vừa mới bị sư huynh nàng coi thành cầu mà đá xuống lôi đài. Cúi đầu nhìn một vòng về phía dưới lôi đài, đệ tử kêu rên lăn lộn nằm đầy đất.

Khanh Vũ có chút chưa đã thèm đi tới chỗ Quân Cửu, vỗ vỗ tay nhướng mày: "Cũng chưa đã?"

"Nếu là còn có người muốn đi lên khiêu chiến một chút, muội cũng không ngại." Quân Cửu câu môi, kiệt ngạo kiêu ngạo nhìn về phía đệ tử trên đài xem thi đấu. Nàng đảo ánh mắt lạnh băng qua, đệ tử trên đài sợ thành cẩu cúi đầu lui ra sau. Không thấy được phía trước đều bị đánh thành gấu chó sao? Bọn họ còn đi, ngại mệnh quá dài à?

Chúng quản sự ngoại môn ngốc ngốc nhìn, miệng cũng khép không được. Quân Cửu cùng Khanh Vũ này, quá biếи ŧɦái đi!

Bộp bộp bộp!

Mục Cảnh Nguyên vỗ tay đánh vỡ yên lặng, hắn hơi cong độ cung khóe miệng, trong mắt mang theo ý cười tán thưởng: "Lấy hai địch chúng, các ngươi thắng! Ta nói được thì làm được, danh ngạch nội môn về các ngươi."

Mục Cảnh Nguyên lại quay đầu lại nhìn về phía chúng quản sự: "Chư vị quản sự ngoại môn có ai có ý kiến gì không?" Hắn cố ý dừng một chút, ở khi mấy người Vương quản sự muốn mở miệng, Mục Cảnh Nguyên ý cười gia tăng nói tiếp: "Nếu có ý kiến, vậy thỉnh các ngươi lên lôi đài, chỉ cần đánh thắng bọn họ, vậy thì không tính."

Chúng quản sự ngoại môn: .

Run bần bật, bọn họ một nắm xương già, ai dám đi lên khiêu chiến bạo long hình người?

Đến bước này rồi thì đã hoàn toàn im ắng, không người ngăn cản. Mục Cảnh Nguyên vừa lòng gật gật đầu: "Ta lấy tên Mục Cảnh Nguyên tuyên bố, hôm nay đệ tử đại bỉ kết thúc. Chúc mừng Quân Cửu cùng Khanh Vũ, hai người các ngươi vinh quang lấy được tư cách tiến vào nội môn. Nhưng mà hai người các ngươi còn phải phân biệt ra hạng nhất và hạng hai. Đây là có khen thưởng."

Vừa nghe, chúng ngoại môn quản sự kích động lên trước. Đặc biệt là Vương quản sự, tròng mắt âm thầm đâm chọc đảo quanh ở trên người Quân Cửu cùng Khanh Vũ, mau đánh lên đi! Mau nội chiến, để hắn nhìn xem trò hay.

Nhưng mà, Khanh Vũ đi đến bên cạnh Quân Cửu nhếch miệng cười: "Cái này đơn giản, tiểu sư muội của ta hạng nhất, ta hạng hai!"

Gì? Mọi người trợn mắt há hốc mồm. Sao không đánh một trận, trực tiếp liền thoái nhượng làm hạng hai? Rõ ràng thực lực của Khanh Vũ còn mạnh hơn Quân Cửu.

Khanh Vũ thấy được mọi người phản ứng. Hắn mắng cười khinh thường dưới đáy lòng: Thế nhân ngu xuẩn, sao hắn có thể nội chiến cùng với tiểu sư muội của mình? Tiểu sư muội chính là để sủng để yêu thương, nếu hắn đoạt hạng nhất cùng tiểu sư muội, còn kêu sư huynh cái gì? Không biết xấu hổ sao.

Quân Cửu cong cong khóe miệng, nàng vẫy tay Tiểu Ngũ lập tức xông tới nhào vào trong lòng nàng giống như đạn pháo. Ngẩng đầu nhìn về phía Mục Cảnh Nguyên, Quân Cửu: "Khen thưởng là cái gì?"

"Khen thưởng tiến vào một lần cơ hội Tàng Thư Các nội môn. Hạng nhất khen thưởng ba trăm linh thạch một bậc, hạng hai danh khen thưởng một trăm." Mục Cảnh Nguyên nói.

Quân Cửu không có hứng thú đối với linh thạch, nàng và Khanh Vũ đều không phải là người thiếu linh thạch. Nhưng cơ hội tiến vào Tàng Thư Các! Quân Cửu cùng Khanh Vũ liếc nhau, che giấu đi suy nghĩ trong đáy mắt. Cái này đối với bọn họ mà nói vừa vặn là đang buồn ngủ tới đưa gối đầu, ngàn năm một thuở! Chỉ có vào Tàng Thư Các, mới có thể một tìm tung tích tầng thứ tư luyện thể thuật.

Đệ tử đại bỉ kết thúc như vậy, Mục Cảnh Nguyên đi xuống lôi đài nói với hai người: "Ta tưởng đơn độc nói chuyện với hai người."

Rời đi luyện võ trường, tìm một cái đình không có ai. Mục Cảnh Nguyên mở miệng đơn giản là hỏi Quân Cửu cùng Khanh Vũ đi đâu vậy, như thế nào không thấy bóng người? Suýt nữa bỏ lỡ đại sự quan trọng đệ tử đại bỉ như vậy!

Quân Cửu mở miệng: "Chúng ta nghe nói, muốn tham gia đệ tử đại bỉ trước hết phải hoàn thành một cái nhiệm vụ." Quân Cửu lấy ra gỗ hồ đào hộp đưa cho Mục Cảnh Nguyên, Mục Cảnh Nguyên nghi hoặc tiếp nhận qua mở ra vừa nhìn, tức khắc thay đổi sắc mặt.

"Phải có được Huyền Âm Huyền thảo, mới có thể có tư cách tham gia. Cho nên ta cùng sư huynh liền đi làm nhiệm vụ. Nhưng mà xem biểu tình của Mục sư huynh, tham gia đệ tử đại bỉ cũng không cần Huyền Âm Huyền thảo đúng không?" Quân Cửu cố ý làm bộ không hiểu, kinh ngạc truy vấn Mục Cảnh Nguyên.

Nàng đưa mắt ra hiệu, Khanh Vũ tiếp theo mở miệng chất vấn: "Hiện tại xem ra chỉ sợ là ta cùng sư muội trúng bẫy rập của người khác rồi. Chẳng qua cũng còn may chúng ta kịp thời gấp trở về, bằng không ta thế nào cũng phải làm thịt cái người hố chúng ta kia!"

Mục Cảnh Nguyên: "Là ai? Là ai cho hai người đi?"

Hắn âm trầm sầm sắc mặt, khóe miệng mím chặt thành một đường thẳng. Đáy mắt của Mục Cảnh Nguyên ấp ủ tức giận, lực đạo nắm hộp gỗ hồ đào trong tay buộc chặt. Hắn không nghĩ tới, lại còn đã xảy ra chuyện như vậy!

Là ai? Vì cái gì muốn chống đối Quân Cửu cùng Khanh Vũ. Bọn họ ở học viện Thái Sơ không nên có người thù oán!

Thở sâu, Mục Cảnh Nguyên điều chỉnh tâm thái chớp mắt khôi phục quý công tử nhẹ nhàng, tư thái tự phụ ưu nhã. Nhưng khi mở miệng ngữ khí vẫn có thể lộ ra một cổ âm trầm: "Nói đi. Ta sẽ không nói cho người khác, ta sẽ trước âm thầm điều tra cho hai người một cái công đạo!"

"Người có cái quyền lợi làm như vậy, Mục sư huynh đoán không được sao?" Quân Cửu không đáp hỏi lại, tức khắc làm Mục Cảnh Nguyên ngây người.

Câu môi lạnh lùng cười, Quân Cửu: "Mục sư huynh tra hay không tra đều không sao cả. Bởi vì thù này, ta và sư huynh sẽ tự mình sẽ báo. Mục sư huynh nếu không còn chuyện gì khác, chúng ta đi về trước nghỉ ngơi." Từ Nam Sơn ngựa không ngừng vó gấp gáp trở về, vẫn luôn chưa được nghỉ ngơi. Dù cho là Quân Cửu, thì cũng cảm thấy mệt mỏi.

Khanh Vũ đau lòng, đôi mắt hình viên đạn lạnh buốt ném lên trên người Mục Cảnh Nguyên.

Mục Cảnh Nguyên hơi há miệng: "Hai người, ta hiểu được. Huyền Âm Huyền thảo này là hai người đoạt được, liền thuộc về hai người xử trí. Hai người có thời gian ba ngày nghỉ ngơi thu thập, ba ngày sau ta sẽ tự mình tới đón hai người tiến vào nội môn."

Loại chuyện này vốn dĩ không nên là hắn vị thiếu công tử tôn quý này làm, nhưng Mục Cảnh Nguyên muốn bồi thường cho bọn họ. Càng vì cảnh giác, không muốn cho người khác thừa cơ hội. Vừa rồi Quân Cửu nói cho hắn chấn động cực đại!

Quân Cửu bế Tiểu Ngũ lên, xa cách gật gật đầu với Mục Cảnh Nguyên, nàng cùng Khanh Vũ xoay người rời đi.

Đi xa, Khanh Vũ nói: "Mục Cảnh Nguyên này thoạt nhìn không có tham dự trong đó, còn xem như là người tốt."

"Hắn thật sự là người tốt."