Chơi chim lời này nghe cứ thấy quái quái, Quân Cửu ho khan một tiếng mở miệng giải thích: "Muội biết điểu ngữ."
Biểu tình của Khanh Vũ càng thêm chấn kinh rồi, rất có cảm giác tiểu sư muội muội trâu bò như vậy sao? Thiên phú lại là tím cấp bảy, thực lực lại cao, thông minh phúc hắc còn đẹp khuynh quốc khuynh thành, còn là luyện dược sư, hiện tại còn hiểu điểu ngữ! Khanh Vũ thở sâu, che ngực lại hỏi: "Tiểu sư muội, có gì mà muội không biết không?"
"Có đó!"
"Là cái gì?" Khanh Vũ đột nhiên kích động chờ mong.
Câu môi cười cực kỳ ác liệt phúc hắc, Quân Cửu ôm Tiểu Ngũ nói: "Muội không có cách nào làm nữ nhân sinh hài tử."
Trường hợp an tĩnh quỷ dị nửa giây, Khanh Vũ phốc sặc tới rồi. "Phốc khụ khụ khụ --" nữ nhân cùng nữ nhân, đổi lại là ai cũng không cách nào sinh ra hài tử được đi. Tiểu sư muội đây là hài hước lạnh hay là đùa hắn đây?
Cười xấu xa nhìn biểu tình trên mặt Khanh Vũ, đáy mắt Quân Cửu hiện lên vẻ chế nhạo. Mặc Vô Việt khẳng định cũng đang âm thầm nghe được, thật hiếu kỳ biểu tình trên mặt hắn là cái gì?
Giống như Quân Cửu, Lãnh Uyên hiện tại liền trộm nhìn biểu tình trên mặt Mặc Vô Việt. Nhưng mà vừa nhìn một cái, thiếu chút nữa thì bị lóe mù mắt!
Mặc Vô Việt câu môi cười, sủng nịch trần trụi cũng sắp ngọt đến rụng răng. Lãnh Uyên sờ sờ quai hàm của mình, lại hung hăng xoay đầu chớp chớp mắt mới thích ứng. Ngược cẩu kiểu này! Không ở cùng một cảnh tượng cũng có thể ngược mù người ta.
Lãnh Uyên phản ứng, Mặc Vô Việt đều thấy được. Hắn cười sủng nịch như cũ, trong mắt ẩn ẩn có sắc màu ấm. Tiểu Cửu Nhi có thể hài tử cùng hắn sinh~~
Chợt, thần sắc trong mắt Mặc Vô Việt nháy mắt lạnh xuống, hắn dư quang khóe mắt lạnh lùng quét về phía nơi xa. Không chỉ có hắn, Quân Cửu cũng đã nhận ra, người vẫn luôn xa xa đi theo phía sau bọn họ. Từ khi ra khỏi học viện Thái Sơ liền theo ở phía sau, mục đích không rõ.
Trên mặt bất động thanh sắc, Quân Cửu buông Tiểu Ngũ cất bước: "Đi thôi, chúng ta tiến vào Nam Sơn."
"Khụ khụ, được." Khanh Vũ lại ho hai tiếng, mới nghẹn trở về biểu tình một lời khó nói hết ở trên mặt. Tiểu sư muội quá phúc hắc, hắn làm sư huynh thật bất đắc dĩ a!
Theo bọn họ vào Nam Sơn, người theo dõi sau lưng cũng lập tức rút ngắn khoảng cách lại không ít. Cũng làm Khanh Vũ phát hiện nàng ta đi theo, còn chưa mở miệng, Quân Cửu đưa mắt ra hiệu. Thấy vậy, Khanh Vũ lập tức thu liễm thần sắc, làm bộ không biết tiếp tục đi về phía trước.
Chim chóc tiến đến điều tra đã trở lại không ít, Quân Cửu thu thập tình báo, Khanh Vũ phụ trách vẽ ra phương hướng đại khái trên bản đồ.
Đây là địa phương đợi lát nữa bọn họ muốn đi tìm! Huyền Âm Huyền thảo liền ở bên trong này.
Đợi đến khi sắc trời hoàn toàn đêm đen, bọn họ đã đến được mười mấy địa điểm. Đối chiếu tin tức sau đó lấy ra năm cái địa điểm có khả năng nhất, Khanh Vũ nói: "Tiểu sư muội, ngày mai chúng ta liền xuất phát dọc theo tuyến đường này, năm địa phương đều đi một chút. Nếu không có Huyền Âm Huyền thảo, lại đi điểm địa khác tìm."
"Vâng." Quân Cửu gật đầu.
Nàng ngồi ở trên ngọn cây, thả một con chim nhỏ cuối cùng bay đi.
Nơi xa, Vân Nghê nhìn lén liền vội vàng theo sau. Nàng ta trộm ra tay bắt được một con chim nhỏ, bóp miệng chim chóc để tránh cho nó phát ra động tĩnh. Vân Nghê hồ nghi nhìn chằm chằm trên dưới trái phải chim chóc đánh giá, thậm chí còn moi cả miệng chim chóc.
Cái gì cũng không phát hiện, Vân Nghê nhíu lại mày đẹp càng thêm buồn bực.
Nàng ta không nghe được Quân Cửu cùng Khanh Vũ đối thoại, nhưng thấy được mỗi con chim chóc đi qua, thì Khanh Vũ sẽ vẽ vẽ vạch vạch trên bản đồ. Vân Nghê có thể khẳng định đám chim chóc này đang đưa tình báo cho bọn họ!
Chỉ là nàng ta cũng không tìm được cái gì. Chẳng lẽ là nàng ta đã đoán sai? Vân Nghê lắc đầu: "Nhất định có quan hệ với đám chim này!"
Nàng ta lại ngẩng đầu nhìn chòng chọc vào hai người Quân Cửu cùng Khanh Vũ, Vân Nghê mị mắt lẩm bẩm: "Chỉ cần ta theo dõi bọn họ, sớm hay muộn gì cũng có thể làm cho rõ ràng. Bọn họ mơ tưởng được Huyền Âm Huyền thảo, trở về tham gia đệ tử đại bỉ."
Một khi Quân Cửu cùng Khanh Vũ tiến vào nội môn, lấy thực lực cùng thiên phú của bọn họ, định có thể được tài nguyên trung tâm bồi dưỡng. Đến lúc đó nàng ta muốn lung lạc bọn họ thì sẽ khó khăn! Hơn nữa động thủ trong nội môn vốn lkhông có thuận tiện như ngoại môn, cho nên Vân Nghê kiên định sẽ không để Quân Cửu bọn họ thành công.
Vân Nghê nghĩ như vậy, không nghĩ tới ở sau lưng nàng ta có một con chim nhỏ nghiêng đầu đánh giá nàng ta.
Trong bóng đêm, ngồi ở bên đống lửa hấp thu ấm áp. Khanh Vũ truyền âm cho Quân Cửu: "Tiểu sư muội, đi theo phía sau chúng ta chính là người nào?"
"Vân Nghê."
"Ồ?" Khanh Vũ kinh ngạc. Vân Nghê, đó không phải là người giúp bọn họ ở phủ thành chủ Thái Sơ sao? Vì sao muốn theo dõi bọn họ.
Trầm mắt suy nghĩ, Khanh Vũ thu hồi tươi cười lang thang nơi khóe miệng. Hắn nghiêm túc nghĩ nghĩ, mới tiếp tục truyền âm hỏi Quân Cửu: "Vân Nghê là cháu gái của đại trưởng lão, cũng có quan hệ cùng Vương quản sự. Chẳng lẽ Huyền Âm Huyền lần này thảo chính là nàng ta thiết kế?"
"Không loại trừ khả năng này, nhưng mà nàng ta đến trước mắt chỉ là theo dõi chúng ta, không có ra tay, ngược lại không dễ đoán mục đích của nàng ta." Quân Cửu trả lời.
Khanh Vũ: "Nàng ta có thể là muốn gϊếŧ người cướp đồ hay không?"
Huyền Âm Huyền thảo quý báo vô giá, trong đó có Báo Hoa Mã cấp năm bảo vệ. Đừng nhìn linh thú Báo Hoa Mã chỉ là cấp năm, nhưng trình độ khó chơi làm Khanh Vũ cũng không dám lơ là. Thiên phú thần thong của Báo Hoa Mã cực kỳ lợi hại, rất khó đối phó!
Khanh Vũ suy đoán, không phải Vân Nghê là Linh Sư cấp chín không có đại linh đan nên không cách nào đột phá sao? Có thể là muốn để cho bọn họ mạo hiểm đoạt Huyền Âm Huyền thảo, sau đó nàng ta đánh lén sau lưng, cướp đi Huyền Âm Huyền thảo hay không? Càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán này có khả năng coi như khá lớn.
Nhưng Quân Cửu không cảm thấy như vậy.
Kéo tơ lột kén, từng điều manh mối rút ra đơn độc sửa sang lại. Nàng tuy rằng chưa thấy qua đại trưởng lão, nhưng nhìn từ trên người Vân Nghê chỉ cảm thấy mâu thuẫn khác thường.
Cơ bản người chưa quen biết, vì sao phải cố ý làm khó dễ bọn họ? Nếu là địch, lại vì sao muốn giúp bọn họ ở phủ Thành chủ. Nếu là bạn, Vân Nghê làm gì phải hiện tại trộm theo dõi bọn họ? Một đám hoang mang này, Quân Cửu có trực giác nàng vào nội môn mới có thể có được đáp án.
Trước mắt quan trọng nhất chính là, lấy được Huyền Âm Huyền thảo trước.
Ngón tay bao phủ ở trong lông tóc mềm mại của Tiểu Ngũ, lòng Quân Cửu dần dần bình tĩnh trở lại. Nàng dựa lưng ở trên thân cây nhắm mắt lại: "Nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ rất bận."
"Tiểu sư muội muội nghỉ ngơi đi, huynh gác đêm." Nơi xa có một Vân Nghê nhìn chằm chằm, Khanh Vũ nào dám nghỉ ngơi? Hơn nữa hắn là nam tử hán đại trượng phu, một đêm không ngủ cũng không soa. Nhưng tiểu sư muội thì phải được nghỉ ngơi tốt, nữ hài tử cần phải tỉ mỉ che chở.
Một đêm không nói chuyện.
Hôm sau ánh sáng mặt trời mới vừa xuất hiện, Quân Cửu cùng Khanh Vũ xuất phát. Tiểu Ngũ bốn chân như gió tựa như tia chớp, dò đường ở rất xa phía trước. Bọn họ trước bắt đầu tìm từ một địa điểm gần nhất, cái thứ nhất không phải, cái thứ hai không phải.. Từ sáng sớm tìm đến chính ngọ, thái dương nóng bức cháy người.
Bọn họ vừa mới tìm xong địa điểm thứ tư, Báo Hoa Mã cũng không ở nơi này.
Quân Cửu nói: "Nơi này đều là địa phương Báo Hoa Mã từng xuất hiện qua. Dư lại cái địa phương thứ năm, nếu không có thì phải đi tìm điểm khác." Điểm khác quá xa, hơn nữa tỷ lệ xa còn thấp hơn năm cái này. Càng quan trọng là bọn họ không đủ thời gian.
"Đi thôi! Đi thứ điểm năm."
Sàn sạt, nhanh chóng xuyên qua tán cây ở giữa rừng rậm. Quân Cửu cùng Khanh Vũ đuổi tới địa điểm thứ năm, sơn cốc trống trải, cỏ non xanh biếc. Tiểu Ngũ vèo từ trong sơn cốc lủi bay trở về: "Chủ nhân chính là nơi này!"
___________
Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.
Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.
Link: https://s1apihd.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/
---------------