Không phải cũng đã đồng ý cho Thiên Tù tiến vào Thiên Võ Cảnh bắt Quân Vân Tuyết rồi sao? Sao bọn họ còn sẽ quy mô lên núi, chẳng lẽ Bàng Thanh Nhạc lừa hắn? Thiên Tù còn có mục đích khác? Đứng ngồi không yên, Khanh Vũ lập tức đứng dậy đi tới chỗ Hà Thượng và Tả Khâu, hắn nói: "Tả phó tông, Hà trưởng lão ta muốn đơn độc nói chuyện với hai người."
Tả Khâu và Hà Thượng liếc nhau, người trước kinh ngạc khó hiểu. Hà Thượng tựa như nhớ tới cái gì hắn mịt mờ đưa mắt ra hiệu với Tả Khâu, hai người trước sau đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi khách quý.
Bọn họ quyền cao chức trọng, thân phận tôn quý. Ba người đột nhiên rời đi khiến cho người khác chủ ý, rồi lại đoán không ra đây là làm sao. Mặc Vô Việt hạ mình phân ra một ánh mắt quét tới ba người, không cần hắn phân phó, Lãnh Uyên đã tự phát theo dõi.
Ngoài luyện võ trường Càn Khôn, Khanh Vũ ở phía trước tìm đến một địa phương an tĩnh không người.
Hắn dừng bước chân lại, lập tức xoay người đối mặt hai người mở miệng chất vấn: "Tả phó tông, Hà trưởng lão vì sao hai người muốn đối nghịch với Thiên Tù?"
"Thiên Tù?" Tả Khâu và Hà Thượng đầu tiên là cảnh giác sửng sốt, theo sau kinh ngạc ra tiếng.
"Hia người không biết Thiên Tù?" Hai người phản ứng không giống làm bộ, Khanh Vũ hít mạnh hơi tiếp theo lạnh giọng nói: "Hai người không biết địch nhân là ai! Lại còn đối nghịch cùng bọn họ? Các người! Các người tìm chết thì cũng không nên liên lụy tiểu sư muội của ta vào."
"Tông chủ người biết bao nhiêu?" Sắc mặt Hà Thượng nghiêm túc. Hắn nhớ tới chuyện nửa năm trước Khanh Vũ ở ngoài phòng, chỉ sợ cũng là lần đó Khanh Vũ nghe được cái gì, mới có thể mở miệng hỏi bọn hắn như vậy.
Khanh Vũ nhắm mắt, mở miệng: "Ta chỉ biết các ngươi đều là Hành Quân Dạ, mà tiểu sư muội mới là thiếu chủ chân chính của Hành Quân Dạ, Quân Vân Tuyết chỉ là một cái bia ngắm được đẩy ra. Ta nói thật cho hai người biết, Thiên Tù cũng chính là người áo choàng đen trong miệng hai người, bọn họ chính là tới bắt thiếu chủ Hành Quân Dạ."
"Nhưng mà bọn họ cho rằng thiếu chủ Hành Quân Dạ là Quân Vân Tuyết, cho nên tiểu sư muội hiện tại vẫn được an toàn. Nhưng kéo dài nữa, ai cũng không biết thân phận của tiểu sư muội sẽ bại lộ hay không!" Khanh Vũ hồ nghi nhìn hai người nói.
Thân là tông chủ Thiên Võ Tông, hắn hiểu biết Hà Thượng cũng tín nhiệm Hà Thượng, nhưng Tả Khâu thì không giống nhau!
Từ năm tông đài thì hắn đã thích Quân Cửu, bắt đầu từ lúc thu nàng làm tiểu sư muội, thì bảo hộ Quân Cửu chính là trách nhiệm của hắn người sư huynh này! Khanh Vũ quyết không cho phép có bất luận kẻ nào ức hϊếp hoặc thương tổn Quân Cửu.
Ba người giằng co, hồi lâu sau Hà Thượng mới mở miệng, ngữ khí phập phồng không ổn: "Thiên Tù? Chính là Thiên Tù trong truyền thuyết kia?"
Khanh Vũ: "Không sai. Chính là Thiên Tù mà đệ tử trưởng lão của tam đại học viện mới đủ tư cách gia nhập. Hai người dùng Quân Vân Tuyết làm kế dụ dỗ Thiên Tù, lại đến bây giờ cũng không biết thân phận của địch nhân?"
Điểm này là Khanh Vũ thật sự khó có thể lý giải!
Hà Thượng và Tả Khâu đồng dạng là khϊếp sợ khó có thể tin. Độc thủ phía sau màn lại là Thiên Tù! Thiên Tù áp đảo phía trên năm tông, xuất từ tam đại học viện. Thì ar lúc trước hại chết tướng quân cùng phu nhân, chính là bọn chúng! Không phải bọn họ không biết thân phận địch nhân, mà là từ quá khứ cho đến bây giờ Thiên Tù đều quá thần bí.
Bọn chúng chưa bao giờ bại lộ qua thân phận Thiên Tù, dựa vào thực lực Hành Quân Dạ lúc trước cũng không cách nào tra xét đến tam đại học viện được. Bọn họ có thể đi vào võ tông phát triển thế lực, đã là cực hạn. Lại hướng lên trên, tam đại học viện trừ bỏ đệ tử, trưởng lão cùng các lão sư chỉ thu Linh Sư cấp chín, hoặc là Linh Sư càng thêm cường đại! Bọn họ còn chưa đủ tư cách.
Tả Khâu mở miệng: "Khanh tông chủ làm sao biết là Thiên Tù? Ngài nhận thức bọn chúng!"
Lập tức ánh mắt Hà Thượng trừng to hơn cùng dò xét nhìn về phía Khanh Vũ. Thấy vậy, Khanh Vũ mắng cười ra tiếng: "Hai người không cần hoài nghi ta, ta đối với Thiên Tù cũng không có một chút hảo cảm nào. Ta chỉ là muốn nói cho hai người, Thiên Tù không chỉ có tiến vào Thiên Võ Tông, bọn họ đã tiến Thiên Võ Cảnh bắt Quân Vân Tuyết."
"Lúc trước đột nhiên không thấy bóng dáng tiểu sư muội, chính là chìa phụ của Thiên Võ Cảnh trong tay Thiên Tù quấy phá. Ta không biết hai người đến tột cùng muốn tranh đấu cái gì với Thiên Tù? Nhưng tuyệt đối không thể liên lụy tiểu sư muội đi vào, quá nguy hiểm!"
"Cái gì!" Nghe được Thiên Tù tiến vào Thiên Võ Cảnh, Hà Thượng cùng Tả Khâu đồng thời kinh hãi.
Không đợi bọn họ phản ứng, Khanh Vũ lại hỏi: "Trừ bỏ hai người còn có ai biết thân phận chân chính của tiểu sư muội?"
Hà Thượng: "Trong Hành Quân Dạ chỉ có ta cùng với Tả Khâu. Lúc trước kế hoạch để Quân Vân Tuyết thế thân, thì lại không nói cho bất luận kẻ nào."
"May mắn là như thế! Bằng không nếu trong Hành Quân Dạ của các người có phản đồ, thân phận tiểu sư muội ta có nguy hiểm bại lộ. Trong Thiên Võ Cảnh bọn họ bắt chính là Quân Vân Tuyết không cần lo lắng an nguy của tiểu sư muội, nhưng ở bên ngoài này thì hai người cần thiết bảo vệ cho kín kẽ!"
Khanh Vũ nói: "Không cần nghĩ đấu với Thiên Tù! Năm tông cùng cộng lại, cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần với tam đại học viện. Trong Thiên Tù trừ bỏ tử sĩ đều là nhân vật trong tam đại học viện, các người đấu không nổi."
Tả Khâu cùng Hà Thượng liếc nhau không nói chuyện, sắc mặt bọn họ cực kỳ khó coi. Thế nhưng là Thiên Tù!
Khanh Vũ nói trực tiếp khó nghe, nhưng không nói sai. Năm tông cộng lại cũng không đối phó được, Hành Quân Dạ bọn họ càng không được. Giờ phút này báo thù cũng chỉ đến đây thôi, mấu chốt chính là bảo hộ Quân Cửu, tuyệt đối không thể bại lộ thân phận chân chính của Quân Cửu!
Hà Thượng lập tức nói với Tả Khâu: "Âm thầm bố trí thì không cần thay đổi, dù sao Hành Quân Dạ khác cũng không biết thiếu chủ là ai. Khiến cho bọn họ tiếp tục bảo hộ Quân Vân Tuyết, để tránh lộ ra tiếng gió!"
"Được."
Tùy cơ ứng biến, tiếp tục bảo hộ Quân Vân Tuyết là động tác giả. Bọn họ chỉ hy vọng trong Thiên Võ Cảnh, Quân Cửu sẽ không tùy tiện đối đầu với Thiên Tù! Nghĩ đến cái này, ba người nhìn mắt đối phương rồi vội vã quay đầu chạy về luyện võ trường Càn Khôn. Bọn họ phải đi về nhìn chằm chằm Kính Hoa Thủy Nguyệt!
Lãnh Uyên mang về một năm một mười đối thoại của bọn họ. Mặc Vô Việt nghe xong, hơi hơi híp mắt che đi ám quang lưu chuyển trong mắt, môi mỏng hơi hơi nhếch lên tà tứ yêu nghiệt. Mặc Vô Việt trầm thấp nỉ non: "Chuyện càng thêm thú vị rồi."
"Chủ nhân muốn nhúng tay hay không? Thiên Tù mạnh hôn Hành Quân Dạ quá nhiều, Quân cô nương chỉ sợ sẽ có nguy hiểm." Lãnh Uyên dò hỏi.
"Cái này phải hỏi ý kiến của Tiểu Cửu Nhi." Nghe ngữ khí của Mặc Vô Việt mang theo lười biếng hai phân sủng nịch, Lãnh Uyên cúi đầu xuống đôi mắt mở thật to. Chủ nhân nhà hắn bá đạo từ trước đến nay là duy ngã độc tôn, lại cũng phải hỏi ý kiến người khác!
Quân cô nương lợi hại! Nàng chính là người đầu tiên có thể thay đổi tính cách của Mặc Vô Việt. Lãnh Uyên không hé răng, hắn sờ sờ mũi tiếp tục đứng xem ở trong âm thầm.
Mặc Vô Việt ngạo mạn liếc mắt một cái quét ngang toàn trường, dưới thần thức cường đại tất cả mọi người không chỗ nào che giấu. Tay chống cằm, Mặc Vô Việt tư thái lười biếng mà tà mị, hắn nhẹ giọng lầm bầm lầu bầu: "Tiểu Cửu Nhi, bây giờ còn ở trong lòng bàn tay của nàng sao?"
Quân Cửu không thể trả lời Mặc Vô Việt, giờ phút này nàng đang khảm Linh Ngọc ở trên thiên linh thạch. Linh Ngọc hóa thành ánh sáng lưu chuyển, một vòng ánh sáng xanh đột ngột từ mặt đất mọc lên xông vào tận trời.
Quân Cửu ghi thành tích vào, cuối cùng dừng lại ở xanh cấp năm. Theo nàng ghi thành tích vào, trên thiên linh thạch cũng trống rỗng hiện ra ra một hàng tên, con số phía trước tên Quân Cửu là hạng nhất. Nàng là người đầu tiên ghi thành tích vào, cũng là hạng nhất.
Xoay người nhìn về phía chúng đệ tử, Quân Cửu nhướng mày câu môi: "Các người ai tới tiếp theo?"
"Ta tới!" Cốc Tùng cọ cọ đi lên bỏ Linh Ngọc vào.