"Chuyện này không có khả năng! Quân Cửu chỉ là xử lý đơn giản một chút, sao có thể giải độc thành công?"
"Không sai! Đó chính là kịch độc của độc dược sư, trí mạng! Một tiểu nha đầu lừa đảo, sao có thể hai ba cái liền đuổi độc trị liệu xong, Quân Cửu đây là cố ý lừa gạt chúng ta. Hừ! Xem ra thánh thủ Quân Cửu hết thời, kịch độc này không giải được tay phải nhất định phế rồi." Người nói chuyện ngữ khí ác độc, vui sướиɠ khi người gặp họa. Tay phải phế đi, thì đó chính là một phế nhân!
Mọi người vừa nghe là kịch độc của độc dược sư, sôi đều hít vào một hơi khí lạnh, thần sắc biến hóa.
Độc dược sư! Đó chính là nhân vật nổi danh trong luyện dược sư, tàn nhẫn độc ác am hiểu dùng độc. Hơn nữa còn là phía trên năm tông, trưởng lão khách khanh tam học viện. Một viên độc đan vạn kim khó mua, Quân Cửu lại trúng kịch độc của độc dược sư!
Thế nhân đều biết kịch độc của độc dược sư, chỉ có bản nhân hắn mới có giải dược. Quân Cửu chỉ mới hai ba cái, sao có thể giải độc? Ngọn gió vừa chuyển, lập tức tất cả mọi người động tác nhất trí nhận định Quân Cửu đây là ngựa chết coi như ngựa sống mà chạy chữa, tùy tiện xử trí.
Trưởng lão Kiếm Tông mở miệng: "Tiểu hài tử ba tuổi đều biết, trúng kịch độc trước phải dùng giải dược, lại ngày ngày uống thuốc ôn dưỡng bảy ngày mới có thể khỏe. Quân Cửu chỉ lấy chủy thủ lừa gạt hai cái như vậy, có thể trừ độc? Ta xem nàng ta bức ra nhiều máu như vậy, chẳng qua là uổng phí sức lực."
"Không sai, ta còn chưa bao giờ gặp qua có người trúng độc, lại buộc chặt tay lại, còn cầm đao cắt thịt. Đây không phải làm độc tản ra càng nhanh sao? Phương pháp chính xác hẳn là bất động, chờ dùng giải dược." Thanh trưởng lão Thương Hải Tông nói, quay đầu nhìn về phía Vô Thương Đan Tông.
Bà ta hỏi: "Vô Thương, ngươi chính là đại sư huynh Đan Tông. Ngươi nói đúng không?"
"Là đúng không sai, nhưng.." Vô Thương muốn nói lại thôi. Hắn một đôi mắt nhìn chằm chằm Kính Hoa Thủy Nguyệt, xem Quân Cửu vèo vèo xuyên qua mau như gió ở trong rừng rậm. Hắn nên nói như thế nào cho cho mọi người, hắn cảm thấy Quân Cửu làm như vậy là đúng!
Nhưng nói bọn họ cũng sẽ không tin đi?
"Các ngươi đều là bà tám sao? Hết thảy câm miệng cho ta! Tiểu sư muội của ta như thế nào liên quan các ngươi đánh rắm! Muốn thì xem, không xem thì nhân lúc còn sớm mà cút đi. Ai lại chit chít, ta đánh người đó!" Sắc mặt Khanh Vũ khó coi, nắm chặt tay chợt quát một tiếng kinh sợ chấn động toàn trường.
Theo sau hắn nhìn về phía Mặc Vô Việt, truyền âm khó nén lo lắng: "Mặc trưởng lão, ngươi xem cách làm của tiểu sư muội ta có đúng không? Có cần để nàng ngừng thi đấu, đi ra giải độc trước hay không?"
Phương pháp giải độc như vậy của Quân Cửu là chưa từng nghe thấy! Vừa mau lại tàn nhẫn, hiệu suất cao làm người ta khó mà tin được đây là đang giải độc. Khanh Vũ là tin Quân Cửu, nhưng lý trí bảo hắn nhịn không được lo lắng, lỡ như cách làm sai thì sao đây? Hắn đều dắp nhịn không được vọt vào mang tiểu sư muội của hắn ra, không chỉ có thể giải độc, còn có thể tránh đi người của Thiên Tù.
Thật lâu không được Mặc Vô Việt trả lời, Khanh Vũ lại truyền âm: "Mặc trưởng lão? Mặc trưởng lão ngươi nghe thấy được sao?"
"Chỉ là độc nho nhỏ, Tiểu Cửu Nhi giải độc dễ như trở bàn tay." Mặc Vô Việt hơi trầm ánh mắt xuống, có chút không kiên nhẫn Khanh Vũ quấy rầy, cuối cùng trả lời hắn.
"Nói như vậy tiểu sư muội là giải độc thành công? Ha ha ha, ta đã nói mà tiểu sư muội của ta băng tuyết thông minh, thiên phú yêu nghiệt phi phàm. Độc dược sư độc thì làm sao chứ? Nàng giải độc như thường." Khanh Vũ thở phào nhẹ nhõm, lập tức khen ngợi Quân Cửu. Không nghĩ tới Mặc Vô Việt trực tiếp che chắn hắn truyền âm.
Mặc Vô Việt lẳng lặng chuyên chú nhìn Quân Cửu, hắn hơi hơi động đầu ngón tay. Mọi người không thấy chuông bạc giấu ở trong tay áo Quân Cửu hơi loang loáng khe khẽ, điểm điểm từng đợt từng đợt ánh sáng quấn quanh ở trên cổ tay Quân Cửu, sinh cơ mọc thịt, nhanh chóng chữa trị thương thế của Quân Cửu.
Nhưng Quân Cửu đã nhận ra.
Nàng khẽ nhếch đuôi lông mày, cúi đầu nhìn về phía tay phải. Nàng nửa đường thay đổi kiện áo ngoài che khuất miệng vết thương, Quân Cửu cảm giác được sự ngứa ngáy trên miệng vết thương. Thân là luyện dược sư nàng vô cùng rõ ràng đây là miệng vết thương đang nhanh chóng khép lại!
Hú!
Một tiếng sói tru đánh gãy Quân Cửu suy nghĩ, nàng ngẩng đầu thấy một con linh thú cấp ba đang nhào qua gϊếŧ tới nàng. Thuận tay rút kiếm, Bạch Nguyệt chém ra một kiếm phụt -- máu tươi phun tung toé, linh thú cấp ba bị một kiếm chém thành hai đoạn. Quân Cửu xoay chuyển tay phải, dựa theo xu thế này thì trước đêm nay là có thể khôi phục đến trước khi không bị thương.
Vừa rồi khi nàng rút kiếm, dư quang khóe mắt bắt giữ được ánh sáng trên chuông bạc trong tay áo, động tác lập tức ngăn cản nàng muốn kéo tay áo nhìn xem.
Là Mặc Vô Việt!
Quân Cửu hơi câu khóe miệng, ngậm một phân ý cười sung sướиɠ. Nàng làm lơ thi thể linh thú cấp ba trên mặt đất, phất tay với Tiểu Ngũ nghe được động tĩnh gấp trở về: "Tiểu Ngũ đi thôi."
"Chờ một chút! Meo~chủ nhân, muội nhìn thấy Cốc Tùng cùng Vân Kiều ở phía trước." Tiểu Ngũ vẫn luôn dò đường ở phía trước, linh thú là từ sau lưng sờ qua tới cho nên Tiểu Ngũ không đυ.ng phải. Nghe được Tiểu Ngũ nói, Quân Cửu nhướng mày cười khinh cuồng. Nàng nói: "Đi! Đi gặp hai bọn họ."
"Meo!" Tiểu Ngũ nhếch mông lên, quay đầu dẫn đường ở phía trước. Nó liền biết Quân Cửu sẽ đi gặp Cốc Tùng cùng Vân Kiều, bọn họ chính là bằng hữu của chủ nhân.
Nhìn đến bóng dáng Quân Cửu rời đi, nhìn nhìn lại thi thể linh thú cấp ba bị một kiếm chém thành hai nửa trên mặt đất, toàn trường bên ngoài Kính Hoa Thủy Nguyệt yên tĩnh không tiếng động. Khanh Vũ mở miệng đánh vỡ yên lặng, giọng điệu đắc ý: "Nhìn thấy không? Tiểu sư muội của ta vừa rồi chính là dùng tay phải! Tay phải!"
Bốp bốp bốp --
Cú đánh vả mặt này, mặt vô hình sưng thành đầu heo.
Vừa rồi đều còn tin tưởng vững chắc khẳng định Quân Cửu không có khả năng giải độc, đó chính là kịch độc của độc dược sư! Kết quả Quân Cửu dựa vào tay phải bị thương, đều một kiếm nháy mắt hạ gục linh thú cấp ba. Linh thú cấp ba lại không phải giả, cái này chứng minh Quân Cửu giải độc thành công!
Trong ngơ ngác khó có thể tin, mọi người động tác nhất trí nhìn về phía vị trí Đan Tông ánh mắt cầu hỏi. Cách làm như vậy của Quân Cửu, thật sự có thể giải độc?
Đan Tông không người nào có thể trả lời, vừa rồi bọn họ chính là tự cao cho rằng mình là luyện dược sư tông môn, trào phúng lợi hại nhất. Hiện tại mặt đau nói không ra lời.
Khanh Vũ vui sướиɠ khi người gặp họa cười ra tiếng: "Chư vị mặt đau không?"
Đau á! Vừa đau lại vang.
"Tiểu Cửu Nhi, chúc mừng nàng vừa mới vô hình vả mặt thành công." Trong đầu nhớ tới tiếng nói lười biếng chế nhạo của Mặc Vô Việt, Quân Cửu ở Thiên Võ Cảnh sửng sốt nửa giây. Nàng vừa mới hội họp với Cốc Tùng, Vân Kiều, còn đang nói chuyện thì đột nhiên nghe được thanh âm của Mặc Vô Việt.
Nàng nhàn nhạt quét mắt Cốc Tùng cùng Vân Kiều, trả lời trong đầu: "Vả mặt cái gì?"
"Thương thế của nàng thế nào." Mặc Vô Việt không đáp mà hỏi lại, ánh mắt dừng ở trên tay phải của Quân Cửu. Có tay áo che lấp nhìn không rõ lắm thương thế.
Vừa nghe như vậy, khóe miệng Quân Cửu gợi lên tươi cười nhàn nhạt. Nàng lười nhác dựa vào trên thân cây, giơ tay nhìn lục lạc hơi hơi đong đưa trên cổ tay. Quân Cửu mở miệng: "Là huynh làm đi? Cái chắn trong suốt, còn có vừa mới chữa thương cho ta. Huynh thì ở bên ngoài Thiên Võ Cảnh, làm được như thế nào?"
"Tiểu Cửu Nhi đoán xem xem!"
"Không đoán, chung quy huynh cũng sẽ nói cho ta đáp án." Quân Cửu lạnh lùng phủ quyết, trong giọng nói nửa câu sau lại mang theo kiệt ngạo khinh cuồng. Tựa như đoán chắc Mặc Vô Việt nhất định sẽ thối nhượng trước tiên, nói cho nàng.
Tùy ý trong lời nói của nàng đã vô hạn kéo gần khoảng cách giữa hai người. Môi mỏng gợi lên một nụ cười tà, Mặc Vô Việt nói: "Được, chờ Tiểu Cửu Nhi ra ngoài thì ta sẽ chính miệng nói cho nàng."
Truyền âm gián đoạn như vậy, Quân Cửu ngước mắt thấy hai người Vân Kiều cùng Cốc Tùng nhìn chằm chằm nàng, biểu tình rất xuất sắc. Cốc Tùng ngữ khí bỡn cợt hỏi nàng: "Quân Cửu, cô vừa mới nhớ ai? Cười thật ngọt nga."