"Noãn Tâm Ích Khí Hoàn? Cái này không phải đan phương của Cửu tỷ tỷ sao? Ta nhớ rõ sau vụ của Triệu Hạc, đan phương được công bố, mỗi người đều có thể lấy được miễn phí. Vì cái gì còn phải đi hội đấu giá mua vậy?" Tiếng nói nghi hoặc khó hiểu của Quân Tiểu Lôi, như dao nhỏ đâm cho Mộ Dung Nam Kim vỡ nát.
Mặt hắn sưng phù thành đầu heo nhìn không ra biểu tình, nhưng tiếng nói thê lương đủ để lộ ra hắn hỏng mất: "Cái gì? Đây là đan phương của ngươi? Đây chính là ta tốn ba vạn lượng hoàng kim mua đó!"
Quân Cửu nhướng mày, nàng cảm thấy Mộ Dung Nam Kim thật ngu ngốc đến như vậy. Hiển nhiên là sau khi đan phương truyền tới quốc gia bọn họ, bị người ta lợi dụng lấy tới bán đấu giá hố ngu xuẩn này một khoản to. Nhìn đến Mộ Dung Nam Kim xuẩn ngốc như vậy, Quân Cửu rút đi một tia sát ý nhàn nhạt trong đáy mắt.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Quân Vân Tuyết, người sau quá mức khϊếp sợ đến bây giờ cũng chưa lấy lại tinh thần. Thấy nàng nhìn qua, thân thể đột nhiên run lên. Quân Cửu cười lạnh mở miệng: "Mộ Dung Nam Kim ngươi muốn sống sao?"
Buông tay ra, đan phương nhẹ nhàng bay bổng rơi trên mặt đất.
Đan phương nàng ra, tự nhiên không còn giá trị có thể đổi một mạng của Mộ Dung Nam Kim. Lúc này Mộ Dung Nam Kim còn không biết Quân Cửu không tính toán gϊếŧ hắn. Hắn thu hồi tim vỡ nát, vội vàng trả lời: "Đương nhiên muốn!"
"Chỉ cần ngươi đánh Quân Vân Tuyết hai bạt tay, ta liền thả ngươi rời đi. Không lừa ngươi!"
"Quân Cửu!" Quân Vân Tuyết tức tới thét chói tai. Nàng ta nhìn ra khinh thường cùng coi rẻ trong mắt Quân Cửu. Nó khinh thường động thủ với nàng ta, thật giống như nàng ta chẳng qua là một vai hề nhảy nhót. Bé nhỏ không đáng kể, nhảy nhót như thế nào cũng không đủ tư cách hấp dẫn Quân Cửu.
Đây là nhục nhã!
Quân Vân Tuyết coi trọng sĩ diện coi trọng tự tôn, còn quan trọng hơn cả tánh mạng. Lúc trước Phượng Thiên Khải ném mặt mũi nàng ta trên tiệc mừng thọ, khiến cho nàng ta ghi hận đến nỗi vì yêu mà sinh hận. Quân Cửu đả kích ác hơn! Cái này so với thiên đao vạn quả nàng ta, còn muốn Quân Vân Tuyết thống khổ nổi điên hơn.
Nàng ta đỏ mắt, vẻ mặt dữ tợn: "Quân Cửu ta muốn gϊếŧ ngươi!"
"Mộ Dung Nam Kim ngươi còn thất thần làm gì?" Quân Cửu vất tiếng nói lười biếng. Mộ Dung Nam Kim lập tức lấy lại tinh thần, nắm chặt nắm tay nhằm về phía Quân Vân Tuyết. Hai người nháy mắt chém gϊếŧ hỗn chiến, đánh thành một đoàn. Tên gọi tắt là cấu xé!
Khoanh tay ôm ngực, Quân Cửu nhàn nhã nhìn. Một bên hỏi Quân Tiểu Lôi: "Vừa mới học được cái gì?"
"Cửu tỷ tỷ tốc độ thực mau! Xa xa vượt qua bọn họ, cho nên có thể khắc địch chế thắng, kiếm thuật của Cửu tỷ tỷ siêu cấp bổng, một kiếm phong hầu thật ngầu thật soái! Muội thật sùng bái Cửu tỷ tỷ! Về sau muội cũng muốn trở nên lợi hại giống như Cửu tỷ tỷ!"
Quân Cửu bất đắc dĩ nhìn về phía Quân Tiểu Lôi. Cô gái nhỏ này, hiển nhiên là mê muội của nàng. Vừa mở miệng là toàn khen nàng. (mê muội: Fan não tàn)
Bốp!
Bạt tay thứ nhất. Quân Cửu ngẩng đầu nhìn lại, Mộ Dung Nam Kim vì mạng sống, một cái tát này càng dùng sức vượt mức. Má phải cảu Quân Vân Tuyết sưng lên cao cao, khóe miệng đều bị đánh chảy ra tơ máu. Nàng ta thê lương phát cuồng nhằm về phía Mộ Dung Nam Kim, móng tay trực tiếp cào hoa mặt Mộ Dung Nam Kim.
Mặt Mộ Dung Nam Kim vốn đã đau, hiện tại đổ máu. Đau đến kêu thảm thiết: "Tiện nhân! Ngươi dám cào mặt ta. A a a, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Cấu xé xuất sắc nhất chính là một nam một nữ. Nhưng mà mới mẻ chính là, bọn họ không phải bởi vì tình yêu.
Quân Vân Tuyết cùng Mộ Dung Nam Kim đánh tới cuối cùng, hai người đều điên rồi. Quần áo kéo đến rách tung toé, không đủ che cơ thể. Trên người khắp nơi đều là vết cào vết kiếm. Thừa dịp Quân Vân Tuyết lộ ra sơ hở, Mộ Dung Nam Kim một chân đá vào trên bụng nàng ta, sau đó giơ tay, bốp!
Hai bạt tay đạt thành, Mộ Dung Nam Kim thở một ngụm, nhanh chóng kéo ra khoảng cách. Hắn đội mặt đầu heo nhìn về phía Quân Cửu: "Ta đánh xong hai bạt tay! Quân Cửu ngươi nói sẽ thả ta đi."
Quân Cửu vẫy vẫy tay với Mộ Dung Nam Kim, Mộ Dung Nam Kim lập tức xoay người liền chạy. Hiện tại không chạy, đợi lát nữa Quân Cửu đổi ý thì làm sao bây giờ?
Bị Mộ Dung Nam Kim đánh hai bạt tay thành đầu heo số hai. Quân Vân Tuyết chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn, phát điên còn muốn truy theo hắn. Quân Cửu lắc mình đi qua, nhéo đầu tóc Quân Vân Tuyết đột nhiên lôi kéo. Bịch! Cái ót của Quân Vân Tuyết ngã chấm trên mặt đất. Nhất thời rơi rất mạnh, hồi lâu cũng bò không dậy nổi.
Trên cao nhìn xuống, Quân Cửu lạnh lùng bễ nghễ Quân Vân Tuyết. Nàng câu môi mở miệng, cười thị huyết kiêu ngạo: "Ta nghĩ, chúng ta cần phải cẩn thận nói chuyện."
"Quân Cửu ngươi tiện.. A!"
Một chân đạp lên trên mu bàn tay của Quân Vân Tuyết, ô ngôn uế ngữ trong miệng Quân Vân Tuyết tức khắc chỉ còn lại có tiếng kêu thảm thiết.
Quân Cửu giơ tay, linh lực hội tụ trong lòng bàn tay. Nàng củng cố tu vi ở Linh Sư cấp ba trung giai, khoảng cách cao giai cũng chỉ có một bước xa. Nhìn đến lực lượng hội tụ trong lòng bàn tay của Quân Cửu, mỗi người đều cho rằng nàng muốn gϊếŧ chết Quân Vân Tuyết.
Nhưng đúng ngay lúc này, chuyện không tưởng được đã xảy ra.
Quân Cửu ra tay lôi đình, công kích lại không phải hướng tới Quân Vân Tuyết, mà là hướng tới giữa không trung trên đỉnh đầu. Tinh thần lực cường đại gần như khủng bố của nàng bao vây lấy U Ảnh, keng! Rõ ràng U Ảnh công kích vào giữa không trung cái gì cũng không có, bọn họ lại nghe thấy được tiếng rách nát thanh thúy, thanh âm giống như là gương tan vỡ.
Quân Tiểu Lôi ngốc ngốc. Lại nhìn đến U Ảnh bay trở về đến trong tay Quân Cửu, dạo qua một vòng bị nàng nhẹ nhàng bâng quơ thong dong thả lại trong tay áo. Quân Tiểu Lôi cũng chưa phản ứng kịp, vừa mới tan vỡ đó là cái gì?
Mà ở ngoài ba tòa mặt kính thủy mạc, mọi người vẻ mặt mộng bức.
Trưởng lão Đồ Kỳ ho khan một tiếng, khóe miệng thấm ra một tia vết máu. Cốc Tùng thấy vậy kinh hãi: "Đồ kKỳ gia gia!"
"Ta không có việc gì." Trưởng lão Đồ Kỳ lắc đầu, ông nhìn mặt kính thủy mạc rách nát, bên trong đã không còn hình ảnh có quan hệ với Quân Cửu. Đáy mắt trưởng lão Đồ Kỳ hiện lên khϊếp sợ cùng kinh ngạc. Ông chậm rãi mở miệng: "Thật là nha đầu lợi hại, lại phá được mặt kính thủy mạc của ta."
"Đây là Quân Cửu làm?" Cốc Tùng sợ ngây người.
Mới vừa rồi hắn cũng thấy được Quân Cửu động tác. U Ảnh tựa như bay tới hướng tới bọn họ, hắn xem mà trái tim đều sắp nhảy đến cổ họng. Thiếu chút nữa nhịn không được ra tay công kích. Nhưng Cốc Tùng nhất thời khó có thể tiếp thu. Đồ Kỳ gia gia chính là Linh Sư cấp tám, càng là pháp sư đại trận. Sao Quân Cửu có thể phá được mặt kính thủy mạc?
Sao nàng có thể làm được? Biếи ŧɦái cũng không đủ để hình dung, nàng là yêu quái biến thân sao!
Phía trên đỉnh núi, mọi người trong đại điện cũng là thật lâu không thể hồi thần. Thẳng đến khi Khanh Vũ mở miệng đánh vỡ yên lặng: "Lợi hại Quân Cửu của ta."
"Quân Cửu khi nào biến thành của ngươi?" Tả Tề không chút khách khí trừng lại Khanh Vũ.
Khanh Vũ nhếch miệng cười, phóng túng không kềm chế được mở miệng: "Ở thời điểm các ngươi đều không cần Quân Cửu. Nàng không phải đã thành đệ tử tương lai của Thiên Võ Tông ta sao? Ha ha ha, xem ra ta còn phải cảm tạ các ngươi không thu Quân Cửu, bằng không người lợi hại như vậy, như thế nào sẽ thành đệ tử Thiên Võ Tông ta chứ?"
Mọi người: .
Bọn họ đều hối hận xanh ruột!
Bọn họ không phải người mù. Mặc kệ Quân Cửu làm sao làm được, chỉ dựa vào nàng có thể hủy diệt kính mặt thủy mạc, đã đủ để chứng minh nàng yêu nghiệt nghịch thiên! Đã bao nhiêu năm rồi chưa thấy qua thiên tài như vậy? Ngay tại trước mặt, sát tinh cũng không sao cả. Nhưng một đám không cách nào nói ra hối hận.
Chỉ có thể nghẹn khuất không cam lòng ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng đồng thời trừng sang Khanh Vũ: "Bớt đắc ý đi, Quân Cửu còn không nhất định là đệ tử của Thiên Võ Tông ngươi đâu!"
"Này, các ngươi không ai nhắc tới Quân Vân Tuyết kia một chút sao? Quân Cửu thoạt nhìn giống như muốn gϊếŧ nàng ta." Thanh trưởng lão mở miệng.