Hít vào một hơi, Quân Tiểu Lôi ngẩng đầu nhìn về phía Quân Cửu. Làm sao bây giờ? Vân Kiều có nguy hiểm! Quân Cửu ánh mắt lãnh lệ, dưới chân hơi hơi dùng sức một tiếng rắc vang lên. Nam nhân đau kêu thảm thiết: "Đừng gϊếŧ ta! Ta nói đều là thật sự, thật sự! Đừng gϊếŧ ta!"
"Đi trước dẫn đường, tìm được Vân Kiều, ta sẽ tha cho ngươi." Quân Cửu thu chân, lạnh lùng nhìn hắn.
Nam nhân sợ tới mức tè ra quần, liên tục gật đầu: "Được được. Ta mang các ngươi đi!"
Nam nhân lập tức bò dậy dẫn đường. Quân Cửu ánh mắt trầm trầm, hy vọng Vân Kiều có thể kiên trì chờ được bọn họ chạy tới nơi.
* * *
Phù phù!
Thở hổn hển thô nặng, Vân Kiều tay trái cầm kiếm bước chân một khắc cũng không dám ngừng chạy vội về phía trước. Ở phía sau hắn, tiếng bước chân ồn ào hỗn loạn một đường đuổi gϊếŧ theo. Vân Kiều quay đầu lại nhìn, sắc mặt âm trầm khó coi, tay phải của hắn bị thương rũ ở bên người, máu tươi không ngừng nhỏ giọt.
Cúi đầu nhìn trên mặt đất, hắn lưu lại dấu vết một đường máu tươi. Vân Kiều giơ tay dùng kiếm cắt bỏ một khối vải. Một đầu miệng cắn, một đầu tay cầm gian nan buộc chặt miệng vết thương lại, máu tươi ngừng nhỏ giọt. Bỗng nhiên, trong đầu Vân Kiều hiện lên một chủ ý.
Hắn ánh mắt lạnh lùng tỏa sáng, ngẩng đầu nhìn mắt bốn phía, Vân Kiều lập tức làm ra quyết định. Hắn nhịn đau nâng lên tay phải, cố ý vẩy rắc máu tươi tàn lưu mặt trên vào trên mặt đất. Sau đó ở xoa xoa trên người, Vân Kiều lắc mình trốn đến một con đường khác trong mê cung. Đây là một chỗ ngoặt, vừa vặn có thể che giấu hắn.
Thực mau, Vân Kiều nghe được tiếng bước chân tới gần. Tiếng nói ác độc của Quân Vân Tuyết vang lên: "Bắt lấy Vân Kiều, gϊếŧ hắn cướp được Đông Điệt Hoa!"
"Dạ!"
"Quân Vân Tuyết ngươi sốt ruột cái gì, chúng ta sẽ bắt được hắn. Hắn một người lại bị thương thì có thể trốn được bao xa?" Thanh âm cao ngạo khinh thường của Mộ Dung Nam Kim vang lên. Chắc chắn Vân Kiều không chạy ra được, Đông Điệt Hoa cũng là của bọn họ!
Quân Vân Tuyết truy theo tới đây nhìn đến vết máu trên mặt đất, lập tức đi đầu vọt tới ngã rẽ đối diện. Mộ Dung Nam Kim đi ở mặt sau, quát khẽ song bào thai: "Đợi lát nữa bắt được Vân Kiều, trước đoạt lấy Đông Điệt Hoa, cũng không thể tiện nghi Quân Vân Tuyết!"
"Lão đại huynh yên tâm. Vân Kiều là chúng ta phát hiện, Đông Điệt Hoa khẳng định thuộc về lão đại!"
"Ha ha ha." Mộ Dung Nam Kim đắc ý cười to, vận khí của hắn thực không tồi, trước đυ.ng phải Quân Vân Tuyết ăn nhịp liên thủ với nhau. Sau đó ngoài ý muốn nhìn thấy Vân Kiều, còn có Đông Điệt Hoa trong tay hắn. Đó là Đông Điệt Hoa không có sai! Mộ Dung Nam Kim có thể khẳng định.
Chỉ là không nghĩ tới Vân Kiều rõ ràng bị bọn họ vây quanh bốn phía, lại vẫn có thể gϊếŧ chết ba người chạy đi. Đáng giận!
Vân Kiều tránh ở chỗ ngoặt, nhìn thấy Mộ Dung Nam Kim bọn họ đi xa. Lúc này mới ra đường cũ quay về một đoạn đường, lại nhanh chóng quay đầu vọt vào một ngã rẽ khác. Trong mê cung chỗ tốt duy nhất, chính là khi bị đuổi gϊếŧ, lộ tuyến loanh quanh lòng vòng trong mê cung có thể kéo dài một chút thời gian.
Vân Kiều không biết mình chạy bao lâu, gần như kiệt lực, thở dốc đều trở nên rất đỗi khó khăn. Bởi vì mất máu quá nhiều, trước mắt biến thành màu đen từng trận. Hắn cắn răng đổ ra mấy viên đan dược ăn vào, sắc mặt lúc này mới chuyển biến tốt đẹp một chút.
Giơ tay sờ sờ địa phương gần ngực, Vân Kiều ánh mắt kiên định lên. Đông Điệt Hoa, là hắn muốn đưa cho Quân cô nương. Hắn nhất định sẽ bảo vệ tốt! Vạn nhất giữ không được, huỷ hoại cũng sẽ không để Đông Điệt Hoa rơi vào trong tay độc phụ rắn rết Quân Vân Tuyết.
Bên tai lại nghe được tiếng bước chân, Vân Kiều lập tức nín thở lùi lại giấu mình ở mặt sau dây đằng. Hắn dựng lỗ tai lên, tất cả lực chú ý đều đặt ở trên lỗ tai. Cẩn thận phân biệt nghe động tĩnh bên kia.
Vân Kiều nghe được thanh âm hoảng sợ của một người nam nhân: "Lúc trước chính là nhìn thấy bọn họ ở gần đây. Hiện tại bọn họ khẳng định rời đi xa rồi! Ta chỉ biết nơi này. Ta đã mang các ngươi tới, các ngươi hẳn là tuân thủ hứa hẹn thả ta."
"Ngươi nói là nơi này thì nơi này? Vạn nhất ngươi tùy tiện tìm một chỗ gạt ta cùng Cửu tỷ tỷ thì sao? Không được! Ngươi nhất định phải mang chúng ta tìm được Vân Kiều, nếu không đừng mong rời đi."
Là Quân Tiểu Lôi!
Vân Kiều sắc mặt vui vẻ. Ngay sau đó lại nghe được thanh âm mà hắn thương nhớ ngày đêm. Quân Cửu mở miệng: "Nơi này có mùi máu tươi."
Nàng cảm quan nhạy bén, rõ ràng bắt giữ được mùi máu tươi nhàn nhạt trong gió thổi tới. Cho dù bị cố tình che lấp qua, cũng trốn không thoát khứu giác của nàng. Hương vị này rất gần, Quân Cửu xoay người, đánh giá nhìn về phía bốn phía. Chỉ ở gần đây!
Quân cô nương!
Vân Kiều quá vui, hắn vội vàng đi ra, để ngừa bị hiểu lầm công kích, Vân Kiều mở miệng hô to: "Quân cô nương là ta."
"Vân Kiều." Quân Cửu cùng Quân Tiểu Lôi đi tới chỗ Vân Kiều, nam nhân dẫn đường nhân cơ hội này hốt hoảng chạy thoát, Quân Cửu thấy nhưng cũng không ngăn cản. Chỉ là không nghĩ tới ba giây sau, nơi xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết của nam nhân.
Quân Cửu ngẩng đầu nhìn về phía phương hướng thanh âm truyền đến, cách bức tường xanh biếc cao lớn, Quân Cửu lạnh lùng mở miệng: "Vân Kiều, Quân Vân Tuyết bọn họ còn đang truy đuổi huynh?"
"Ta vừa mới bỏ rơi bọn họ, bọn họ hẳn là sẽ không.." Vân Kiều nói đến một nửa, đột nhiên không còn tiếng, hắn hít vào một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một đám người đi tới từ phía đối diện. Lấy Quân Vân Tuyết Mộ Dung Nam Kim cầm đầu, ánh mắt độc ác hưng phấn dõi theo bọn họ.
Quân Vân Tuyết: "Được đến lại chẳng phí công phu! Quân Cửu, ngươi cũng ở chỗ này. Vậy thật sự là quá tốt!"
Tiếng nói hưng phấn độc ác, nói xong lời cuối cùng ngữ khí lộ ra hận ý vặn vẹo nồng đậm. Quân Vân Tuyết gắt gao trừng mắt với Quân Cửu, rút lợi kiếm ra kiếm chỉ vào Quân Cửu. Nàng ta cười ha ha mở miệng: "Các ngươi đều ở chỗ này. Ta muốn gϊếŧ toàn bộ các ngươi, sau đó cầm Đông Điệt Hoa rời đi địa phương quỷ quái này."
"Đông Điệt Hoa?" Quân Cửu nhướng mày.
Vân Kiều đi đến nàng trước mặt, hấp tấp nói: "Quân cô nương, ta tìm được Đông Điệt Hoa rồi. Cô mau cầm Đông Điệt Hoa đi ra ngoài! Đừng để độc phụ rắn rết Quân Vân Tuyết này thực hiện được âm mưu!"
Quân Cửu tức khắc hiểu rõ, Quân Vân Tuyết cùng Mộ Dung Nam Kim gắt gao đuổi theo Vân Kiều không bỏ, là bởi vì Vân Kiều tìm được Đông Điệt Hoa rồi. Nhưng mà Quân Cửu kinh ngạc chính là, Vân Kiều lại lưu trữ Đông Điệt Hoa không dùng, ngược lại muốn cho nàng?
"Quân cô nương cô còn thất thần làm cái gì? Cô mau đi ra đi! Ta và Quân Tiểu Lôi có thể bỏ rơi bọn họ." Vân Kiều thúc giục nói.
Quân Vân Tuyết: "Một tên cũng đừng mong đi! Bao vây bọn chúng lại."
Mộ Dung Nam Kim trừng mắt Quân Cửu: "Oan gia ngõ hẹp lại gặp được ngươi! Vừa lúc, ta muốn rửa mối nhục xưa. Một lần trước là ta khinh địch, lần này ta sẽ để cho mọi người xem xem. Mộ Dung Nam Kim ta cùng Quân Cửu ngươi, ai mới là người lợi hại nhất?"
"A, hai thủ hạ bại tướng cũng dám nói ẩu nói tả ở trước mặt ta. Xem ra trong mê cung ảo trận này, da mặt các ngươi lại dày không ít." Quân Cửu câu môi cười lạnh lùng.
Da mặt dày? Không có việc gì. Nàng am hiểu nhất chính là vả mặt.
Dư quang khóe mắt quét mắt Vân Kiều, Quân Cửu nói: "Đông Điệt Hoa đâu?"
"Nơi này!" Vân Kiều tay trái gian nan lấy ra Đông Điệt Hoa từ trong quần áo. Hắn vẫn luôn bảo hộ ở trong ngực, không cho bất luận kẻ nào có cơ hội cướp đi. Đông Điệt Hoa vừa lấy ra, ánh sáng màu lam sâu kín, nháy mắt làm đám người Quân Vân Tuyết đối diện nhìn thẳng đôi mắt, ánh mắt nổi lên lửa nóng tham lam.
Lấy được Đông Điệt Hoa, là có thể thông quan mê cung ảo trận, trở thành đệ tử chính thức năm tông!
Vân Kiều lại một chút không lưu luyến cùng không nỡ, hắn sáng quắc nhìn Quân Cửu, duỗi tay đư Đông Điệt Hoa cho nàng: "Quân cô nương cho cô."