Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư

Chương 187: Là đại địch của ta.

Mộ Dung Nam Kim, tuổi không chỉ lớn chừng mười lăm mười sáu. Dáng người đĩnh bạt, mặt quan như ngọc, nhưng ánh mắt trương dương nhếch lên độ cung, phá hủy tuấn mỹ, làm hắn có vẻ rất là hung hăng vênh váo, tự cao tự đại.

Nổi giận đùng đùng đi tới, ánh mắt Mộ Dung Nam Kim giống như dao nhỏ nhìn chằm chằm Quân Cửu: "Ngươi là ai? Dám đả thương người của Mộ Dung Nam Kim ta!"

Song bào thai mở miệng: "Lão đại, tiện nhân này không biết tốt xấu. Huynh phải báo thù cho chúng ta!"

"Lão đại! Chúng ta nghe nói Vô Thương sư huynh mời nàng ta tiến vào Đan Tông. Nàng ta có tài đức gì? Không nghĩ tới chúng ta vui vẻ tới đây hỏi nàng ta một chút là thiệt hay giả, nàng ta lại một lời không hợp liền động thủ đánh chúng ta. Lão đại, huynh nhất định phải hung hăng giáo huấn tiện nhân này!"

"Các ngươi nói hươu nói vượn!" Quân Tiểu Lôi tức dậm chân, phẫn nộ chỉ vào bọn họ: "Rõ ràng là các ngươi tới gây sự trước. Kêu chúng ta nhường phòng ra! Hiện tại lại ác nhân cáo trạng trước, các ngươi có biết xấu hổ hay không?"

"Vô sỉ!" Vân Kiều đen mặt.

Song bào thai cũng không sợ bọn họ, vừa thấy Mộ Dung Nam Kim tới, lập tức mở miệng cáo trạng. Bọn họ thêm mắm thêm muối, đổi trắng thay đen. Nhưng Quân Cửu chỉ lạnh lùng liếc xéo bọn họ một cái, trên người nháy mắt càng đau. Sau lưng nổi gai ốc, không thể không ngậm miệng lại.

Mộ Dung Nam Kim không thể tin tưởng nhìn chằm chằm Quân Cửu đánh giá, "Chính là ngươi? Vô Thương sư huynh lại mời ngươi vào Đan Tông?"

"Không phục? Là một nam nhân cũng đừng cục tác. Hoặc là cút, hoặc là học hai bọn họ." Quân Cửu cười bừa bãi lãnh ngạo, lời ngầm thực rõ ràng, không cút thì kết cục cũng giống như song bào thai.

Mộ Dung Nam Kim giận dữ, nắm chặt tay nhìn chằm chằm Quân Cửu: "Được! Để cho ta nhìn xem ngươi có bản lĩnh gì, lại dám nói ẩu nói tả ở nơi này!"

Quân Cửu cười lạnh, nàng ngoắc đầu ngón tay với Mộ Dung Nam Kim.

Đây là kɧıêυ ҡɧí©ɧ!

Mộ Dung Nam Kim tức đến trừng mắt, chân trước bước thật mạnh trên mặt đất, trực tiếp nhằm về phía Quân Cửu, mở đan điền, uy áp Linh Sư cấp ba rơi xuống. Linh lực dũng mãnh vào bên trong nắm tay, một quyền này thế tới rào rạt. Xu thế tất phải cho Quân Cửu đẹp mặt.

Mọi người chậc lưỡi: "Chúng ta ở đây, cũng không mấy người có thể tiếp một quyền này đi?"

"Đương nhiên không được, Mộ Dung Nam Kim chính là Linh Sư cấp ba! Quân Cửu này không biết tốt xấu, đánh song bào thai còn không xin lỗi, lại còn dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ Mộ Dung Nam Kim, nàng ta xong đời!"

Mọi người hưng phấn vây xem, chỉ thấy thần sắc Quân Cửu không chút hoang mang. Nàng còn ôm một con mèo trong một tay, chỉ nâng tay phải lên mở năm ngón tay ra. Xem nàng động tác, lại là muốn đi bắt nắm tay Mộ Dung Nam Kim. Mọi người kinh hô trừng lớn mắt, Quân Cửu đây là điên rồi sao?

Ầm!

Hai cổ lực lượng va chạm, cuốn lên khí lãng mờ mắt mọi người. Họ sôi nổi lấy tay áo bàn tay che đậy, một lát sau buông tay. Bên tai chỉ nghe một tiếng rắc thanh thúy!

Khẳng định là Quân Cửu gãy xương tay!

Nhưng mà buông tay vừa nhìn, mọi người trợn mắt há hốc mồm. Toàn trường mộng bức! Đoạn không phải Quân Cửu, mà lại là nắm tay Mộ Dung Nam Kim. Quân Cửu chế trụ nắm tay Mộ Dung Nam Kim, uốn vặn, cổ tay trực tiếp gãy xương, Mộ Dung Nam Kim đau đến sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Mộ Dung Nam Kim: "Sao có thể? Ngươi, ngươi cũng là Linh Sư cấp ba!"

Quân Cửu hơi câu khóe miệng, ý cười lạnh băng. Nàng tay vung, trực tiếp ném Mộ Dung Nam Kim bay ra ngoài, đánh bịch bịch vào trên người song bào thai, ba người lăn thành một cục. Khoanh tay ôm ngực, Quân Cửu trên cao nhìn xuống khinh miệt nhìn bọn họ: "Lần sau muốn đi gây sự, trước nên ước lượng cho rõ ràng mình có mấy cân mấy lượng rồi lại đến. Cút!"

Song bào thai lập tức sợ hãi sợ hãi nâng Mộ Dung Nam Kim lên, vội vàng rời đi, lúc đi, cũng còn không quên uy hϊếp Quân Cửu: "Quân Cửu, chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Cái gì? Nàng là Quân Cửu?

Mộ Dung Nam Kim dại ra, chờ đi xa lấy lại tinh thần, Mộ Dung Nam Kim bỗng nhiên một chân đá lên song bào thai: "Ngu xuẩn! Các ngươi sao không nói sớm nàng là Quân Cửu Thiên Túng Quốc?"

"Lão đại, Quân Cửu ả có cái gì vấn đề sao?"

"Quân Cửu thì lại làm sao, thù hôm nay, lão đại chúng ta nhất định phải báo thù!" Song bào thai vừa ủy khuất lại phẫn nộ cáo trạng.

Ai ngờ Mộ Dung Nam Kim tức đến trừng mắt, che lại tay gãy đuổi theo đạp lại bọn họ vài chân. Hắn tức muốn hộc máu nói: "Gia gia nói, thánh thủ Quân Cửu là đại địch của ta. Chúng ta nhất định sẽ ganh đua cao thấp ở trên mặt luyện đan thuật, kết quả hôm nay khiến cho ta xảy ra chuyện xấu lớn như vậy, truyền ra ngoài người khác nhìn ta thế nào?"

Mộ Dung Nam Kim đều sắp tức chết rồi. Hắn chính là thiên tài xuất sắc nhất Vân Khương Quốc, luyện đan thuật không người nào có thể cùng tranh phong hắn. Vốn dĩ hắn sẽ là tuyển chọn hạt giống ưu tú nhất lần này, kết quả nửa đường gϊếŧ ra một thánh thủ Quân Cửu.

"Không nghĩ tới nàng lại cũng là Linh Sư cấp ba. Gặp quỷ! Hừ! Ta một lòng luyện đan, cho nên công phu tay chân không tinh, trên luyện đan thuật, ta nhất định sẽ đánh bại nàng! Đều tại hai phế vật các ngươi, không hỏi thăm rõ ràng liền nhào lên, bây giờ hại ta quá mất mặt rồi."

"Lão đại bớt giận!"

Mộ Dung Nam Kim nghiến răng nghiến lợi, đồng dạng là thiên tài luyện đan, đồng dạng là Linh Sư cấp ba. Gia gia chưa nói sai, Quân Cửu quả nhiên là đại địch của hắn! Nhưng mà hắn nhất định sẽ đánh bại Quân Cửu, hôm nay xấu mặt chỉ là một cái ngoài ý muốn.

Quân Cửu không thể tưởng được, đã sớm có người nhớ thương lên nàng. Hơn nữa, còn không chỉ một mình Mộ Dung Nam Kim. Danh tiếng Thánh thủ Quân Cửu truyền xa mười quốc, đã định trước sẽ hấp dẫn tới cho Quân Cửu không ít đối thủ.

Quân Cửu thủ đoạn tàn nhẫn, nghiêm khắc giáo huấn ba người Mộ Dung Nam Kim, thành công kinh sợ mọi người. Nhất thời cũng không có ai dám lại đến đánh chủ ý với Quân Cửu, chỉ nghị luận ở sau lưng, khe khẽ nói nhỏ. Khi Quân Cửu đi vào trong phòng, ngẩng đầu quét mắt phương hướng nào đó.

Nàng cảm giác được có người đang nhìn trộm, nhưng không phải Mặc Vô Việt, sẽ là ai?

Ở phương hướng Quân Cửu vừa mới nhìn qua, một nam nhân trung niên sờ sờ râu dê của mình. Hắn mở miệng: "Hà Thượng, huynh rốt cuộc để cho ta tới nhìn cái gì?"

"Giống không?" Hà Thượng giống thật mà như là giả ném xuống hai chữ này.

Nam nhân trung niên ngẩn người, hắn hồi tưởng vừa mới chứng kiến, bắt đầu từ lúc song bào thai tới tìm phiền toái, hắn toàn bộ đều thấy được. Hồi tưởng một vòng, nam nhân trung niên nhéo nhéo râu dê của mình: "Huynh muốn nói cái gì?"

"Quân Cửu và tướng quân, còn có phu nhân giống sao?"

"Hà Thượng huynh đây là có ý tứ gì? Không phải huynh mang thiếu chủ về tới sao? Lại để cho ta tới xem Quân Cửu này làm cái gì! Tướng quân chỉ có một nữ nhi, lại không phải sinh hai người." Nam nhân trung niên rất khó hiểu.

Hà Thượng thấy bạn tốt của mình vẫn là không rõ ràng hắn ám chỉ, chỉ có thể lắc đầu, giải thích ra: "Quân Vân Tuyết là giả. Quân Cửu mới là nữ nhi của tướng quân."

Nam nhân trung niên khϊếp sợ: "Cái gì? Huynh ngàn dặm xa xôi mang về tới một người giả? Không đúng, trong tay Quân Vân Tuyết có lệnh bài."

Hà Thượng: "Chuyện Llệnh bài này ta còn chưa điều tra rõ nguyên nhân, nhưng mà ta đã tìm được bà mụ từng đỡ đẻ cho chủ mẫu Quân gia. Xác định qua Quân Vân Tuyết là đại tiểu thư Quân gia, không phải thiếu chủ. Mà Quân Cửu, nàng giống tướng quân cùng phu nhân như vậy. Chẳng lẽ huynh mù, một chút cũng nhìn không ra được?"

Nam nhân trung niên nghẹn họng.

Lại nghe Hà Thượng nói: "Quân Vân Tuyết muốn li miêu đổi Thái Tử, giả mạo thiếu chủ. Ta thành toàn mộng đẹp cho nàng ta."

"Ta hiểu được, huynh là muốn Quân Vân Tuyết ở ngoài sáng, thiếu chủ ở trong tối. Lấy cái này bảo hộ thiếu chủ?" Nam nhân trung niên bừng tỉnh hiểu ra. Hắn không thể không tán đồng, kế hoạch này của Hà Thượng rất cao minh! Khó trách hắn sẽ chịu đựng Quân Vân Tuyết giả mạo.