Dưới tình huống bình thường, giống như có bảo vật hiện thế gì đó, khẳng định đều sẽ có người tới đoạt. Vân Trọng Cẩm và Vân Kiều gần như là ở sau khi nhìn đến linh thạch cấp bốn, đã lập tức mệnh lệnh để toàn bộ hộ vệ tay đấm trong thạch phường lại đây, trấn trụ bãi.
Nhưng mà tình huống Vân Trọng Cẩm bọn họ lo lắng căn bản không xuất hiện. Mọi người ở sau khi biết thân phận của Quân Cửu, an tĩnh vài giây lại lập tức nổ tung nồi. Không phải tranh đoạt, mà là miệng một người càng ngọt hơn một người.
"Thì ra là thánh thủ cô nương! Lợi hại ôi lợi hại! Linh thạch cấp bốn rất xứng với cô nương. Không nghĩ tới thánh thủ cô nương trừ bỏ luyện đan vô địch, đổ thạch cũng ngưu bức như vậy!"
"Không chỉ ngưu bức! Theo tại hạ thấy, Quân Cửu cô nương rõ ràng chính là tiên tử trên trời hạ phàm. Cho nên vận may đầy người, toàn bộ linh thạch ngoan ngoãn nhảy đến trong lòng Quân Cửu cô nương. Hơn nữa Quân Cửu cô nương lớn lên cũng xinh đẹp giống như tiên tử!"
"Đúng vậy đúng vậy!"
* * *
Tiểu Ngũ ngồi xổm ở mặt trên linh thạch cấp bốn, còn chờ coi có ai tới đoạt, cào đến cha mẹ hắn đều không nhận ra đây. Kết quả không nghĩ tới lại là như vậy. Trên mặt méo của nó lộ ra khinh thường trần trụi, lắc lắc cái đuôi nhìn về phía Quân Cửu. Chủ nhân, xử trí như thế nào đây?
Quân Cửu lãnh đạm bình tĩnh, căn bản không có vì mọi người thổi phồng mà lâng lâng. Lạnh lùng mở miệng: "Tiếp tục giải thạch."
"Nghe thấy Quân cô nương nói sao? Giải thạch sư đâu, tiếp tục giải thạch, gói khối linh thạch cấp bốn này lại, bản công tử tự mình cầm!" Vân Kiều lập tức phân phó xuống.
Ở sau khϊếp sợ linh thạch cấp bốn lớn như vậy, lúc sau mỗi khối nguyên thạch đều giải ra linh thạch, giống như cũng không phải là chuyện lớn lao gì. Mỗi người nghĩ: Dù sao cũng là thánh thủ Quân Cửu mà! Còn nhỏ tuổi, một tay luyện đan thuật là có thể nghiền áp luyện dược sư thiên hạ, đổ thạch biếи ŧɦái một chút giống như cũng rất bình thường!
Thẳng đến khi Quân Cửu đổ thạch xong, bọn họ cũng vẫn duy trì một cổ biểu tình kính sợ sùng bái, nhìn theo Quân Cửu ngồi trên xe ngựa Vân gia rời đi.
Có người nói: "Thánh thủ Quân Cửu thật là quá lợi hại!"
"Hơn nữa nàng còn là đệ tử năm tông tương lai. Thiên Túng Quốc chúng ta xuất hiện một thánh thủ Quân Cửu, chín quốc khác khẳng định hâm mộ khóc!"
Quân Cửu bọn họ cũng không biết sau lưng mọi người nói như thế nào. Rời đi là ngồi hai chiếc xe ngựa, Vân Trọng Cẩm và Vân Kiều rất tự giác không đi làm bóng đèn của "Thầy trò" họ, xe ngựa của bọn họ ở phía sau, Vân Trọng Cẩm và Vân Kiều có chút khẩn trương.
Vân Kiều nói: "Ca, huynh phái đủ người không? Quân cô nương đổ thạch ra linh thạch cấp bốn, nhất định sẽ có không ít người đến đoạt! Những người ở thạch phường đó, không chừng là đang giả vờ không có hứng thú."
"Ta biết, đã để Vân gia toàn lực xuất động." Vân Trọng Cẩm nhéo nhéo giữa mày.
Hắn lần đầu có chút không cao hứng, đường từ thạch phường cách Vân gia có phải quá xa hay không. Vốn còn muốn quay đầu đi Thiên Túng Viện, gần một chút, Thái Thượng Hoàng cùng Lạc Khâu Hạc đều ở đó, không ai ăn gan con báo, dám lên Thiên Túng Viện đoạt lấy đi? Nhưng mà Quân Cửu lắc đầu phủ quyết, nàng tính toán tiếp tục luyện đan, lại luyện chế một đám rồi về Thiên Túng Viện.
Nếu sớm biết rằng Vân Trọng Cẩm bọn họ khẩn trương lo lắng như vậy mà nói, Quân Cửu có lẽ sẽ trực tiếp nói cho bọn họ. Không cần phải lo lắng, hết thảy chỉ cần Lãnh Uyên là giải quyết thu phục, căn bản không cần phải bọn họ nhọc lòng. Nói đến Lãnh Uyên, toàn năng đến nỗi có đôi khi Quân Cửu đều nhịn không được muốn đào góc tường Mặc Vô Việt.
Giờ phút này trong chiếc xe ngựa phía trước, Quân Cửu nhìn nhẫn trong tay, thần sắc khó hiểu: "Nhẫn không gian?"
Đây là đồ vật Mặc Vô Việt vừa mới cho nàng, nhẫn không gian. Theo như Mặc Vô Việt nói thì có thể chứa đựng đồ vật lớn cỡ vài tòa núi. Bề ngoài tinh xảo xinh đẹp, giống như vật phẩm trang sức. Không nói, xũng sẽ không liên tưởng đến đây là nhẫn không gian.
Mặc Vô Việt cất tiếng nói trầm thấp dễ nghe: "Không phải Tiểu Cửu Nhi mang muốn linh thạch đi năm tông sao? Có nhẫn không gian, nàng liền có thể mang theo tùy thân. Còn sẽ không bị người phát hiện."
Quân Cửu dừng một chút, nàng ngẩng đầu nhìn thật sâu về phía Mặc Vô Việt. Quân Cửu mở miệng hỏi: "Mặc Vô Việt, nhẫn không gian này hiếm có không?"
Nàng có lắc tay không gian, nhưng tới thế giới này cũng đã một năm, Quân Cửu còn chưa bao giờ phát hiện qua có bất luận kẻ nào có được vật phẩm có thể chứa đựng đồ vật như lắc tay không gian. Nàng cho rằng tình huống này giống như ở Hoa Hạ, cho nên vẫn luôn giấu lắc tay không gian đi, để tránh bị người phát hiện, rước lấy mầm tai họa.
Nhưng hiện tại, Mặc Vô Việt lại cho nàng một cái nhẫn không gian.
"Tiểu Cửu Nhi đừng lo lắng, nhẫn không gian thực thường thấy, cũng không tính là bảo vật hiếm có gì. Nhưng mà ở Hạ Tam Trọng, không người nào có nó mà thôi, chỉ bởi vì không có, cho nên cũng không có người nào sẽ phát hiện ra nó, Tiểu Cửu Nhi có thể yên tâm mà dùng." Mặc Vô Việt hơi câu khóe môi, ý cười lười biếng lên.
"Được!" Quân Cửu không có cự tuyệt.
Nhẫn không gian vừa lúc có thể che giấu tồn tại của lắc tay không gian. Mặt ngoài nàng đặt đồ vật ở nhẫn không gian, thực tế vẫn là trong lắc tay không gian. Lắc tay là địa phương Tiểu Ngũ cư trú, cũng là đồ vật làm bạn với Quân Cửu mười mấy năm ở kiếp trước, ý nghĩa không giống bình thường.
Quân Cửu nghĩ nghĩ, mang nhẫn ở trên ngón tay út, tuy rằng thế giới này, không ai hiểu được ý tứ mang nhẫn, nhưng nàng vẫn không muốn mang ở trên ngón tay bao hàm ám chỉ ý vị khác.
Nhẫn vừa mang lên, tự động thu nhỏ lại thành lớn nhỏ chuẩn xác thích hợp. Giơ tay nhìn nhìn, nhẫn màu bạc cùng chuông bạc giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, phá lệ xứng đôi.
Mặc Vô Việt nhìn Quân Cửu mang nhẫn lên, tươi cười tà khí trên khóe miệng sâu hơn vài phần. Hắn thích trên người Tiểu Cửu Nhi có đồ vật của hắn, chậm rãi, hắn sẽ để từ đầu đến chân của Tiểu Cửu Nhi đều dùng vật phẩm của Mặc Vô Việt hắn. Đây là tuyên cáo, là đóng dấu! Tiểu Cửu Nhi là của hắn.
Quân Cửu ở trên đường về Vân gia tiếp tục luyện đan, một đầu khác Quân Vân Tuyết cũng chờ tới một người ngoài ý muốn. Một người có thể trợ giúp nàng ta thực thi kế hoạch ác độc!
Đó là phụ nữ ở khi Quân Vân Tuyết vừa tỉnh ngủ mở mắt ra thì nhìn thấy. Bà ta tóc đã hoa râm, nhưng dung mạo còn thực tuổi trẻ, một đôi mắt ôn nhu sủng nịch dừng ở trên người Quân Vân Tuyết, vui mừng cực kỳ. Bà ta mở miệng: "Thiếu chủ đừng sợ, ta là Đồ Vân. Là một trong những thủ lĩnh của Hành Quân Dạ."
Đồ Vân!
Quân Vân Tuyết nháy mắt nghĩ tới. Nàng ta đã từng nghe Hà Thượng nhắc tới, Đồ Vân msắp đến. Chính là bà ta? Quân Vân Tuyết nghĩ ở trong lòng, trên mặt lộ ra nụ cười suy yếu: "Chào ngươi, ta là Quân Vân Tuyết."
"Ta biết, Hà Thượng đã nói, thiếu chủ ngài không cần đứng dậy cứ nghỉ ngơi. Ta liền biết lão gia hỏa âm u Hà Thượng kia, không biết chăm sóc người. Sớm biết vậy thì hẳn là ta tới mới đúng. Như vậy thì thiếu chủ ngài sẽ không bị thương." Đồ Vân nhìn Quân Vân Tuyết mà đau lòng cực kỳ.
Bà ta nhẹ nhàng nắm tay Quân Vân Tuyết, Đồ Vân nói tiếp: "Thiếu chủ ngài chịu khổ rồi. Đều do Thượng Quan Dĩ Dung kia, nhiều năm như vậy cũng không cho chúng ta gặp ngài. Không biết tên ngài, không biết diện mạo của ngài. Nhưng mà sau này Hành Quân Dạ chúng ta sẽ cẩn thận bảo hộ thiếu chủ. Đồ Vân ta nguyện ý làm bất luận chuyện gì cho thiếu chủ ngài!"
"Thật sự?" Quân Vân Tuyết vừa nghe những lời này, lập tức kích động gấp không chờ nổi ngồi dậy.
Nàngta nắm chặt tay Đồ Vân, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bà ta. Quân Vân Tuyết truy vấn: "Ngươi thật sự nguyện ý làm bất luận chuyện gì ta sao?"
"Như thế nào? Thiếu chủ ngài đây là có yêu cầu gì cần Đồ Vân làm sao?"
___________
Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.
Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.
Link: https://s1apihd.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/
---------------