Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư

Chương 161: Thế thân Quân Cửu một bước lên trời

"Ngu xuẩn!" Thượng Quan Dĩ Dung tức phát run: "Tuyết Nhi trước kia con thông minh như vậy, sao hiện tại lại hồ như vậy đồ. Thiên Túng Viện là con có thể tính kế sao? Con hoặc là âm mưu thực hiện được, thật sự gϊếŧ viện trưởng. Hiện tại mọi chuyện bại lộ, con còn muốn đi năm tông?"

Vừa nghe đến năm tông, Quân Vân Tuyết lập tức lấy lại tinh thần, hai mắt nàng ta đỏ đậm: "Nương giúp con đi, con nhất định phải đi năm tông. Con không thể ở cùng với Phượng Thiên Khải! Nương người cũng thấy rồi, Phượng Thiên Khải chính là một tên phế nhân, hắn không xứng! Không xứng cưới con đệ nhất mỹ nhân Thiên Túng Quốc, căn bản không xứng!"

"Conmuốn đi năm tông, còn có một biện pháp." Thượng Quan Dĩ Dung gắt gao cắn răng, trong ánh mắt lập loè đố kỵ cùng thù hận. Bà ta thở hổn hển phì phò, hạ giọng nói ở bên tai Quân Vân Tuyết: "Nương không chỉ có thể cho con đi năm tông, còn có thể để con trở thành người tôn quý nhất! Chỉ cần con chịu làm Quân Cửu."

"Nương, người có ý tứ gì!" Quân Vân Tuyết trừng lớn mắt.

"Tuyết Nhi con trước hết nghe nương nói! Quân Cửu tiểu tiện nhân kia không phải nữ nhi tam gia, mà là Ngũ gia. Lúc trước sau khi cha mẹ nó chết, thái thượng hoàng mang nó đến giao cho chúng ta. Tuyết Nhi con có biết, Quân Minh Dạ bọn họ cho dù chết, cũng để lại vô số tài phú cho Quân Cửu!"

Khi Quân Vân Tuyết còn đang khϊếp sợ tin tức Quân Cửu lại là nữ nhi chiến thần Quân Minh Dạ, thì Thượng Quan Dĩ Dung nói câu tiếp theo càng thêm sợ ngây người.

Trạng thái của Thượng Quan Dĩ Dung như nổi điên điên cuồng, đố kỵ đỏ mắt: "Những tài phú đó, cho dù là toàn bộ Thiên Túng Quốc cũng không dám tưởng nổi. Nương cho con linh thạch cấp năm chẳng qua là cấp thấp nhất trong những tài phú đó. Bắt đầu từ năm thứ ba Quân Cửu về đến nhà, hàng năm đều đưa bảo vật tới."

"Nương người nói đều là thật sự?" Quân Vân Tuyết kinh ngạc đến ngây người không thể tin tưởng.

"Đương nhiên!" Thượng Quan Dĩ Dung gật đầu: "Mỗi năm đưa tới còn có một phong thơ, đều là thăm hỏi Quân Cửu sống như thế nào. Những thư đó đều là mẫu thân tự hồi âm, còn có thể lừa con? Quân Minh Dạ tuy rằng đã chết, nhưng làm chuyện này đều là thuộc hạ trung tâm của hắn, Hành Quân Dạ!"

Hành Quân Dạ!

Quân Vân Tuyết kinh hãi cũng không biết nên nói cái gì. Hành Quân Dạ là đội quân từng thuộc về dưới trướng Quân Minh Dạ, danh dương mười quốc làm vô số địch nhân nghe tiếng sợ vỡ mật. Từ sau khi Quân Minh Dạ chết, Hành Quân Dạ lại đột nhiên biến mất. Thiên Túng Quốc nhiều năm như vậy vẫn luôn tìm kiếm, cũng chưa từng được tung tích.

Không nghĩ tới Hành Quân Dạ lại hàng năm đưa bảo vật lại đây cho Quân Cửu. Nghĩ đến linh thạch cấp năm lại là cấp thấp nhất bên trong, Quân Vân Tuyết đố kỵ đều sắp phát cuồng! Quân Cửu tiện nhân này, dựa vào cái gì có được những bảo vật đó? Chỉ bởi vì ả là nữ nhi Quân Minh Dạ?

Thượng Quan Dĩ Dung giữ chặt Quân Vân Tuyết: "Tuyết Nhi, mấy năm nay Hành Quân Dạ vẫn luôn muốn gặp Quân Cửu, nhưng nương đều tìm lấy cớ phủ quyết. Hiện tại là thời điểm gặp Hành Quân Dạ. Nhưng mà bọn họ muốn gặp cũng không phải là Quân Cửu, mà là con!"

Quân Vân Tuyết thở sâu, nàng ta hiểu rõ ý tứ của Thượng Quan Dĩ Dung.

Là muốn nàng ta tahy thế thân phận của Quân Cửu! Quân Vân Tuyết ngay cả chần chờ cũng không có, lập tức đồng ý. Chỉ cần thế thân Quân Cửu, những tài phú đó đều là của nàng ta! Cho dù là đi năm tông, cũng dễ như trở bàn tay. Nàng ta một bước liền có thể lên trời, còn cần tham gia tổng tuyển cử hạt giống cái gì?

Trên mặt lộ ra hưng phấn, Quân Vân Tuyết: "Nương, con phải làm như thế nào?"

"Từ giờ trở đi con chính là nữ nhi Quân Minh Dạ, bọn họ chưa thấy qua Quân Cửu, mà Quân Cửu đối với bên ngoài cũng là cô nhi tam gia. Hành Quân Dạ sẽ không hoài nghi thân phận của con! Cho nên con lập tức tỉnh táo lại, trở lại Thiên Túng Viện đi! Chờ Hành Quân Dạ tới tìm con, chính là thời điểm Quân gia chúng ta quật khởi!"

"Vì sao còn phải về Thiên Túng Viện?"

"Không quay về chẳng lẽ con còn ở lại Khải Vương phủ rách nát này, gặp mặt Phượng Thiên Khải cả ngày sao? Con càng không thể về Quân phủ, truyền ra ngoài sẽ chỉ bại hoại thanh danh sau khi con gả chồng. Quay về Thiên Túng Viện, chỉ cần kiên trì chờ Hành Quân Dạ đến, Tuyết Nhi chúng ta sợ Quân Cửu gì chứ?"

Hành Quân Dạ chỉ nghe Quân Minh Dạ nói, mặc kệ Quân gia. Nhưng chỉ cần bọn họ nhận Quân Vân Tuyết là thiếu chủ, lo gì không trợ giúp Quân gia? Đến lúc đó, Vân gia, hoàng gia đều phải quay đầu nghe bọn họ nói!

Thượng Quan Dĩ Dung lại đưa một cái lệnh bài cho Quân Vân Tuyết: "Cầm cái lệnh bài này, con chính là nữ nhi Quân Minh Dạ! Tuyết Nhi con cũng đừng làm cho nương cùng cha thất vọng."

"Nương người yên tâm!" Ánh mắt Quân Vân Tuyết sáng quắc, nắm chặt lệnh bài. Nàng ta câu môi cười độc ác hưng phấn.

Ha ha ha! Không nghĩ tới cha Quân Cửu còn để lại tài phú như vậy, để lại Hành Quân Dạ! Nhưng mà hiện tại bắt đầu, chúng nó đều là thuộc về Quân Vân Tuyết nàng. Chuyện thứ nhất tiếp xúc cùng Hành Quân Dạ, chính là kêu bọn họ gϊếŧ chết Quân Cửu. Như vậy, không còn có ai có thể chọc phá thân phận của nàng ta. Nàng ta chính là nữ nhi Quân Minh Dạ, danh chính ngôn thuận!

Thượng Quan Dĩ Dung lập tức trợ giúp Quân Vân Tuyết thu thập đồ vật. Đưa nàng ta về Thiên Túng Viện! Còn như Phượng Thiên Khải, hiện tại ai thèm quản hắn?

Thượng Quan Dĩ Dung làm xong hết thảy, mới trở lại Quân phủ, bà ta tưởng chờ tin tức tốt của Quân Hùng Thiên, lại không biết trở về vừa nhấc đầu chứng kiến cửa Quân phủ là thi thể máu chảy, trng tiếng thét chói tai, Thượng Quan Dĩ Dung lật ngược tròng trắng mắt hôn mê đi..

Thời gian trở lại nửa canh giờ trước.

Một chiêu cuối cùng của Quân Cửu cùng Quân Hùng Thiên, tay trái chưởng mạnh chụp trúng đầu vai của Quân Cửu, một tiếng rắc giòn vang. Quân Cửu kêu lên một tiếng, mày cũng không nhăn một chút, ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn U Ảnh, ở dưới ánh mắt không thể tin tưởng của Quân Hùng Thiên, U Ảnh xuyên thấu bàn tay phải của hắn.

Giống như là chọc thủng bóng cao su, linh lực toàn bộ đổ xuống tuôn ra ngoài. Quân Hùng Thiên trong nháy mắt suy sút khí thế. Quân Cửu không hề chần chờ, giơ tay Bạch Nguyệt một kiếm chặt bỏ đầu Quân Hùng Thiên.

Nhân lúc ngươi bệnh muốn mạng ngươi!

Quân Hùng Thiên tới, cũng đừng mong còn sống rời đi.

Thình thịch -- đầu Quân Hùng Thiên còn vẫn duy trì biểu tình khϊếp sợ, không thể tin tưởng. Thân thể hắn lại đứng thẳng một hồi, mới ngã ầm xuống đất.

Quân Cửu thu hồi U Ảnh Bạch Nguyệt, nàng cúi đầu nhìn mắt xương gãy chổ bả vai, từng trận đau đớn đánh úp lại. Nhưng mà trải qua nhiều lần rèn luyện, chút đau đớn này đối với Quân Cửu mà nói có thể xem nhẹ được, không ảnh hưởng tới nàng.

Ở trong tiếng kinh hô lo lắng của mọi người, một cánh tay thon dài đẹp đẽ nhẹ nhàng đặt ở trên vai Quân Cửu. Tiếng nói trầm thấp ám ách, lộ ra ý vị không nói nên lời: "Tiểu Cửu Nhi bị thương."

"Không có việc gì."

"Ngoan~đừng nhúc nhích." Đầu ngón tay Mặc Vô Việt bay ra ánh sáng vàng, từng chút từng chút bao phủ bả vai Quân Cửu. Người khác nhìn không ra Mặc Vô Việt là đang làm cái gì, Quân Cửu lại có thể cảm giác được vô cùng rõ ràng, xương bả vai gãy đang khép lại sinh mới!

Xương cốt trước khép lại ngưng kết, sau lại là huyết nhục, giống như thời gian hồi tưởng, chỉ trong nháy mắt, bả vai của nàng khôi phục như lúc ban đầu, một chút đau đớn cũng không có. Chỉ có quần áo còn ướt sũng máu là chứng thực nàng từng bị thương, không phải ảo giác.

Quân Cửu kinh ngạc nhìn Mặc Vô Việt: "Lợi hại! Đây là y thuật gì?"

"Thiên phú thần thông." Mặc Vô Việt chưa nói, loại thiên phú thần thông này chỉ sử dụng với bạn lữ chí thân của mình. Những người khác? Long tộc lãnh tâm lãnh phổi mới sẽ không quản ngươi chết sống.

Quân Cửu nhướng mày, tạm thời đặt ở đáy lòng, nàng hoạt động một chút bả vai khôi phục như lúc ban đầu, nhìn về phía Phượng Kiêu bọn họ nói: "Treo thi thể Quân Hùng Thiên đến cửa Quân gia đi. Vân Trọng Cẩm, để người của huynh động thủ đi!"