"Uy hϊếp? Cưỡng bách? Không phải ngươi ra chủ ý sao?" Quân Cửu đi tới từ ngoài phòng, ánh mắt lạnh lùng dừng ở trên người Quân Vân Tuyết.
Quân Vân Tuyết bị nàng liếc mắt một cái nhìn đến run thành nút lọ, thần sắc vừa kinh vừa sợ. Quân Vân Tuyết hiểu rõ, đây là Quân Cửu tính kế kỹ, chỉ chờ nàng ta cùng Hà Tông sa lưới. Rõ ràng đồng dạng là tính kế, nàng ta kém Quân Cửu không biết là bao nhiêu bước, mới có thể thua thất bại thảm hại.
Biện giải vô dụng, Quân Vân Tuyết cắn chặt răng, hai mắt đỏ đậm, nhìn chằm chằm Quân Cửu. "Quân Cửu, ngươi muốn bắt ta như thế nào?"
Bất chấp tất cả, nàng ta không tin Quân Cửu sẽ gϊếŧ nàng ta! Sau lung nàng ta chính là Quân gia, nàng ta không tin Quân Cửu một chút cũng không sợ Quân gia. Chỉ cần Quân Cửu sợ, thì nàng ta có cơ hội giữ mạng sống. Nhưng mà Quân Vân Tuyết chưa bao giờ nghĩ đến, Quân Cửu căn bản không tính toán gϊếŧ nàng ta.
Đối với vài người mà nói, bọn họ phạm phải tội ác cả đời, để cho bọn họ chết, ngược lại là giải thoát.
Quân Cửu cười cười: "Ta bắt ngươi thế nào? Đương nhiên là đưa ngươi trở về thành hôn."
"Cái gì? Thành hôn?" Thân thể Quân Vân Tuyết cứng đờ, nàng ta sợ hãi nghĩ đến, không phải là như nàng ta nghĩ đi?
"Không sai, chính là như ngươi nghĩ. Lãnh Uyên huynh tới!" Quân Cửu xoay người nhìn về phía Lãnh Uyên. Lãnh Uyên nhìn đến Quân Vân Tuyết thì vẻ mặt ghét bỏ cùng khinh thường, nhưng khi nhìn về phía Quân Cửu, hơi hơi cúi đầu chờ đợi nàng phân phó.
Quân Cửu chớp chớp mắt, ngữ khí mang cười: "Lãnh Uyên liền phiền toái huynh một chuyến, tự mình đưa Quân Vân Tuyết đến hoàng cung đi. Người khác ta không quá tin tưởng, ngàn vạn lần cũng không thể để nàng ta chạy."
Vốn dĩ siêu cấp ghét bỏ Quân Vân Tuyết, nhìn một cái đều cảm thấy lãng phí. Kết quả vừa nghe Quân Cửu nói như vậy, Lãnh Uyên lập tức đứng thẳng: "Quân cô nương yên tâm, có ta ở đây, nàng ta chạy không được!"
Nói xong Lãnh Uyên đi nhanh tiến lên, không cho Quân Vân Tuyết cơ hội ầm ĩ giãy giụa, trực tiếp đánh hôn mê kéo đi.
Quân Cửu lúc này mới quay đầu lại, phát hiện mọi người đều ngơ ngác nhìn nàng. Nhướng mày, Quân Cửu: "Nhìn ta làm cái gì, bắt Hà Tông lại, ngày mai trên quảng trường lớn, các đệ tử Thiên Túng Viện còn chờ viện trưởng ngài giải thích."
Lạc Khâu Hạc được Mạn Như nâng đỡ bò ra thùng gỗ, ông suy yếu một chút, ánh mắt lạnh băng đến xương dừng ở trên người Hà Tông. Lạc Khâu Hạc trầm giọng nói: "Mọi ngời yên tâm, ngày mai lão phu nhất định sẽ giải thích rõ ràng!"
* * *
Chớp mắt tới ngày mai.
Trời còn chưa sáng rõ, toàn bộ đệ tử Thiên Túng Viện đều hội tụ tới trên quảng trường lớn. Bọn họ không hề ngoại lệ là đang đợi Lạc Khâu Hạc ra mặt. Người ngày một nhiều, liền không thiếu được nghị luận cùng tranh chấp, Thiên Túng Viện hai phái trái phải lại nháo lên.
Đệ tử đứng ở phía Phượng Kiêu hét lớn: "Các ngươi sốt ruột cái gì! Chờ viện trưởng ra tới, hết thảy chân tướng đều rõ ràng!"
"Hừ! Chân tướng rõ ràng. Ai biết viện trưởng có phải sớm đã bị Phượng Kiêu gϊếŧ chết hay không. Quân Cửu ngày đó nói chính là kế hoãn binh, không chừng bọn họ hiện tại đều chạy trốn." Đây là người ủng hộ Hà Tông nói.
"Ngươi nói hươu nói vượn! Thái thượng hoàng quang minh lỗi lạc, sao có thể gϊếŧ viện trưởng!"
"Như thế nào không có khả năng? Thái thượng hoàng nhất định là bởi vì danh ngạch hạt giống. Không phải ông ấy thương tiếc Quân Cửu sao? Khẳng định là đánh chủ ý danh ngạch hạt giống, viện trưởng không cho. Thái thượng hoàng liền ám sát viện trưởng. Phó viện trưởng chính là nói như vậy!"
* * *
"Im lặng!" Một người hét lớn: "Các lão sư tới, chúng ta đi hỏi lão sư một chút thì biết."
Một đường tranh chấp sắp tới giữa trưa, còn không thấy Lạc Khâu Hạc bọn họ, không khí càng thêm giương cung bạt kiếm. Lúc này nhìn thấy các lão sư Thiên Túng Viện lại đây, tức khắc các đệ tử vây lên, mồm năm miệng mười truy vấn, nhìn xem có thể biết chút tin tức mới hay không.
Tư Đồ Tu không ở bên trong, vào đêm qua tra ra ông ta là thân tín của Hà Tông, làm xằng làm bậy không ít. Đã bị bắt lại ngay tại chỗ, chờ cùng nhau xử trí với Hà Tông.
Hiện tại mười mấy vị lão sư đi tới, đối mặt chúng đệ tử truy vấn, một đám sắc mặt đen tối khó hiểu, nửa ngày không hé răng. Phiền quá, thì trực tiếp xua xua tay: "Chờ một chút, chờ viện trưởng tới các ngươi sẽ biết!"
Cái gì?
Mọi người im tiếng, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn đối phương. Ý tứ này là viện trưởng thật sự có thể xuất hiện! Vậy chân tướng còn cần nói sao? Viện trưởng khẳng định không phải bị thái thượng hoàng Phượng Kiêu ám sát hạ độc, bằng không sao có thể ra mặt? Lại thấy chúng lão sư là dáng vẻ kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn, bộ dáng suy sút một đêm không ngủ, chúng đệ tử nháy mắt cảm thấy.
Hôm nay xảy ra chuyện lớn!
Đúng lúc này, chuông Thiên Túng gõ vang, thanh âm trầm ổn dày nặng truyền khắp trên dưới Thiên Túng Viện. Lần gõ vang chuông Thiên Túng lần trước, là bởi vì Quân Cửu. Lúc này đây, càng thêm nghiêm túc xa hơn Quân Cửu lần đó, làm cho đệ tử cả học viện cũng ngừng hô hấp lại, vội vàng lại nôn nóng chờ đợi.
Ngay tại thời điểm khẩn trương bức thiết, một tiếng kêu hấp dẫn chúng đệ tử động tác nhất trí quay đầu nhìn lại: "Viện trưởng tới!"
Chỉ thấy Lạc Khâu Hạc ánh mắt âm trầm nghiêm túc, ưỡn ngực ngẩng đầu, đôi tay chắp ở sau lưng nhìn thẳng. Thấy sắc mặt ông có chút tái nhợt, hẳn là bị thương, chúng đệ tử lập tức nghĩ tới cách nói hạ độc. Mà Phượng Kiêu thì đứng ở bên cạnh người Lạc Khâu Hạc, đối tượng hạ độc khẳng định không phải là ông ấy.
Ở phía sau Lạc Khâu Hạc bọn họ là Vân Kiều cùng Mạn Như, còn có Quân Tiểu Lôi, sao cũng không thấy Quân Cửu!
Quân Cửu đương nhiên không ở nơi này, nàng không thích xem náo nhiệt. Chọn một vị trí có thể thấy rõ ràng đại quảng trường, nhàn nhã thoải mái ngồi ở ghế nằm. Tiểu Ngũ làm tổ ở trong lòng nàng, vuốt ve mèo, trên bàn nhỏ trước mặt còn có các loại điểm tâm và trái cây.
Nhưng mà nơi này cũng không phải chỉ có một mình nàng, Mặc Vô Việt cũng ở. Hắn không xem náo nhiệt trên quảng trường lớn, cố tình nhìn chằm chằm Quân Cửu. Thường xuyên qua lại, Quân Cửu đã tập mãi thành thói quen cũng không phản ứng khác, hắn nhìn thì nhìn thôi, dù sao lại không mất một sợi tóc.
Trên quảng trường lớn, theo Lạc Khâu Hạc đã đến, thì nơi này an tĩnh có thể nghe thấy tiếng châm rơi, tất cả mọi người đang đợi ông mở miệng giải thích chân tướng trận tranh cãi này của Thiên Túng Viện.
Lạc Khâu Hạc đứng ở trên đài trung gian đại quảng trường. Ánh mắt đảo qua mọi người, Lạc Khâu Hạc mở miệng trầm giọng nói: "Dẫn người tới!"
Dẫn ai tới?
Sau đó bọn họ thấy hai người bị đệ tử kéo lại đây, trên đầu che phủ vải bố, nhìn không thấy mặt, vẫn luôn kéo dài người tới trước đài mới dừng lại. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm hai người kia, ngươi nhìn ta ta nhìn xem ngươi, ngơ ngác lại kinh ngạc suy đoán đây là ai.
Có người thông minh, đã liên tưởng đến không thấy Hà Tông ở trên đài, mà thở hổn hển, khϊếp sợ ngây người.
Lạc Khâu Hạc: "Đây là chân tướng các ngươi muốn, kéo vải trên đầu bọn họ xuống cho lão phu!"
"Dạ!"
Tấm vải trên đầu bị kéo xuống, mặt Hà Tông cùng Tư Đồ Tu lập tức rơi vào trong mắt chúng đệ tử. Cho dù trước đó có suy đoán, lúc này mọi người cũng giống như nhau, ngây người ước chừng ba giây. Ầm! Đại quảng trường nổ tung nồi.
Lạc Khâu Hạc nói tiếp: "Hà Tông, Tư Đồ Tu, lòng muông dạ thú, vọng tưởng độc sát lão phu, chiếm riêng vị trí viện trưởng Thiên Túng Viện. Bọn họ vì muốn đạt được mục đích âm u của mình, không từ thủ đoạn, tội lỗi chồng chất! Chứng cứ? Tất cả lão sư Thiên Túng Viện tận mắt nhìn thấy toàn bộ. Chư vị nói, có hay không?"
"Không sai!"
"Là chúng ta tận mắt nhìn thấy! Hà Tông ngươi thế nhưng ngoan độc như thế, mưu hại viện trưởng. Đáng chết!"
"Tuyệt đối không thể xử nhẹ hai tên phản đồ Hà Tông, cùng Tư Đồ Tu này! Thỉnh viện trưởng lấy viện quy xử trí thật nặng!" Tất cả lão sư sôi nổi mở miệng.
___________
Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.
Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.
Link: https://s1apihd.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/
---------------