Chúng đệ tử Thiên Túng Viện không quen biết lệnh bài, nhưng Tư Đồ Tu cùng mấy lão sư vừa thấy, nháy mắt mồ hôi lạnh chảy ra từ cái trán. Đây, đây là!
Nhã nhi mở miệng: "Chúng ta là một trong năm tông, đệ tử Kiếm Tông. Ngươi nói một chút, Thiên Túng Viện ở đáy mắt chúng ta, tính là thứ gì?"
Thân thể Tư Đồ tu đều đang run run, cả lòng hối hận vừa rồi sao mình lại xúc động như vậy. Tròng mắt đảo quanh, ông ta túng lập tức xin lỗi: "Hai vị công tử tiểu thư thứ tội, lúc trước là ta có mắt không tròng, đây là một hiểu lầm!"
"Đúng vậy, không sai. Đây là hiểu lầm! Hai vị bớt giận." Một đám lão sư cũng đang xin lỗi, chỉ có Triệu lão sư đen mặt không có động tĩnh.
Phản ứng này dừng ở trong ánh mắt chúng đệ tử Thiên Túng Viện, đều có chút tiêu tan ảo ảnh tôn kính đối Tư Đồ Tu bọn họ. Nhưng tưởng tượng đến đây là đệ tử năm tông, bọn họ tức khắc trở nên hâm mộ khát khao.
Đệ tử một trong năm tông, là có thể để cho sư trưởng ngày xưa mình tôn kính phải khom lưng uốn gối. Nếu như bọn họ có thể có được danh ngạch hạt giống, cũng trở thành đệ tử năm tông, vậy địa vị sẽ giống như hai người kia rồi, thật là hâm mộ!
Quân Vân Tuyết đắc ý nhìn biểu tình của mọi người, sợ hãi, hâm mộ, khát khao. Nhưng khi nhìn đến Quân Cửu bọn họ là biểu tình lạnh nhạt như cũ, đặc biệt vẻ mặt Cốc Tùng còn ghét bỏ, biểu tình trên mặt Quân Vân Tuyết hơi hơi vặn vẹo.
Thấy đệ tử năm tông còn không sợ? Khẳng định là giả bộ!
Quân Cửu, ta xem ngươi có thể giả bộ tới khi nào.
Quân Vân Tuyết lập tức quay đầu nói với Tư Đồ Tu: "Tư Đồ lão sư, hai vị này là đệ tử Kiếm Tông đến từ năm tông, muốn tìm Quân Cửu đơn độc nói chuyện. Ngài cảm thấy sao?"
Tư Đồ Tu tức khắc đã hiểu, ông ta lập tức quay đầu, hung ác trừng mắt Quân Cửu thúc giục: "Quân Cửu ngươi còn thất thần làm gì! Không thấy được hai vị công tử tiểu thư này muốn tìm ngươi sao? Ngươi gãy chân đi không nổi sao?"
Quân Cửu đảo ánh mắt lạnh lùng qua ông ta, tức khắc Tư Đồ Tu sợ tới mức rụt rè. Quân Cửu lưu lại bóng ma cho ông ta cũng không nhỏ.
Nhưng chỉ vừa thoáng nghĩ, nơi này cũng có hai đệ tử năm tong, lại không phải ông ta muốn tìm Quân Cửu! Lập tức đứng thẳng lưng, lại ngạo khí lên, Tư Đồ tu hô to: "Quân Cửu ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Nếu ngươi lãng phí thời gian hai vị công tử tiểu thư, tin ta trở về ghi sổ ngươi một khoản hay không!"
"Ồn ào." Quân Cửu mở miệng.
Tư Đồ Tu tức khắc đều tức xanh mặt, Quân Cửu lại dám nói ông ta ồn ào!
Ông ta vừa muốn mở miệng, kết quả Quân Cửu trước hắn ông ta bước, chắn toàn bộ lời ông ta muốn nói ở trong cổ họng. Chỉ thấy Quân Cửu đạm mạc bình tĩnh nhìn La Dương cùng Nhã nhi, nàng câu khóe miệng lấy tươi cười khinh miệt phúc hắc. Quân Cửu mở miệng: "Các ngươi muốn đi chỗ nào tâm sự với ta đây?"
Ha ha ha ha! Quân Cửu quả nhiên là sợ hãi đi? Hiện tại nó khẳng định là đang gắng gượng giả bộ trấn định, Quân Vân Tuyết nghĩ như thế.
Vân Kiều cùng Cốc Tùng muốn nói gì đó, nhưng nhìn Quân Cửu, thì vẫn trầm mặc. Bọn họ lấy Quân Cửu cầm đầu, tin tưởng vô điều kiện, nhưng vẫn khó nén lo lắng trong lòng, hai đệ tử năm tong này, ý đồ đến cũng không tốt.
Nhã nhi nhíu nhíu mày, nàng ta nhìn về phía La Dương ra chủ ý.
La Dương cứ nhìn chằm chằm vào Quân Cửu, mở miệng cười lạnh: "Liền đi bên trong rừng rậm đi. Chúng ta yêu cầu một địa phương an tĩnh không có người nào quấy rầy, thuận tiện tâm sự." Âm đọc bốn chữ cuối cùng, cố tình nhấn mạnh.
"Dạ dạ, hai vị công tử tiểu thư yên tâm, tuyệt đối sẽ không có người nào đi quấy rầy các ngươi. Ta nhất định đều sẽ nhìn kỹ mấy đệ tử!" Tư Đồ Tu nịnh nọt, không biết xấu hổ không cần mặt mũi, chỉ còn kém quỳ xuống hôn giày của La Dương.
La Dương liếc mắt nhìn ông ta một cái, toàn là khinh miệt, lại nhìn về phía Quân Cửu, cười lạnh một tiếng: "Quân Cửu ngươi tốt nhất nhanh lên! Lãng phí thời gian của chúng ta, ngươi cũng trả không nổi đại giới."
"Không sai!" Nhã nhi dứt lời, đuổi kịp La Dương xoay người vào rừng rậm.
Quân Cửu ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ, độ cung khóe miệng hiện lên chút tươi cười ý vị không rõ. Người xem có chút sởn gai ốc, lại có chút không rõ. Bọn họ không có người nào hâm mộ Quân Cửu, chỉ cần là người không mù đều nhìn ra được, La Dương cùng Nhã nhi tới là hướng về phía Quân Cửu, mục đích không tốt.
Vui sướиɠ khi người gặp họa khi Quân Cửu muốn xui xẻo, rồi bọn họ lại tò mò, Quân Cửu đây là đắc tội đệ tử Kiếm Tông một trong năm tông như thế nào? Vì sao nàng một chút cũng không sợ hãi?
Nhéo nhéo chóp đuôi của Tiểu Ngũ, Quân Cửu ghé mắt nhìn về phía ba người Vân Kiều. Nàng phân phó: "Mọi người cứ chờ ở chỗ này."
"Chỉ là Quân cô nương cô đi một mình, có ổn không?"
Quân Cửu hơi cong khóe miệng, tiếng nói mang chút ý cười: "Không tin ta à?"
Ba người trăm miệng một lời: "Đương nhiên tin!"
"Vậy ở chỗ này chờ đi, ta sẽ trở về thực mau, mọi người có thể chuẩn bị kỹ thú hạch trước, trực tiếp đi thống kê." Quân Cửu dứt lời, thu hồi ánh mắt cất bước đến gần rừng rậm.
Thấy nàng rời đi, chúng đệ tử Thiên Túng Viện tức khắc nổ tung nồi, không ít đệ tử tò mò vây quanh Quân Vân Tuyết, hâm mộ hỏi nàng ta như thế nào nhận thức đệ tử năm tông. Quân Vân Tuyết chỉ là trả lời vài câu có lệ, tròng mắt nàng ta nhìn chằm chằm vào rừng rậm.
Nàng ta biết La Dương cùng Nhã nhi muốn làm cái gì, cho nên nàng ta muốn chính mắt đi xem!
Chỉ cần Quân Cửu có một chút ý tứ ngỗ nghịch, khẳng định sẽ đánh lên! Quân Cửu làm sao đánh thắng được đệ tử năm tông? Nếu La Dương bọn họ gϊếŧ nó, vậy nàng ta tận mắt nhìn thấy thì có thể yên tâm. Nếu chỉ là đả thương nó, mang theo dị bảo rời đi, vậy thì nàng ta liền đi lên, bổ thêm một kiếm!
Quân Vân Tuyết rất vừa lòng với chủ ý trong lòng của mình. Nàng ta cũng không tin, như vậy Quân Cửu còn không chết!
Nghĩ đến đây, Quân Vân Tuyết lập tức quay đầu nhìn về phía Tư Đồ Tu nói: "Tư Đồ lão sư, ta muốn đi xem, hai vị kia ta đều nhận thức! Ta là lo lắng Quân Cửu nói sai lời gì không nên nói, chọc giận hai người họ. Đến lúc đó bọn họ truyền tin tức quay lại, để năm tông có ấn tượng không tốt đối với Thiên Túng Viện chúng ta. Vậy thì đã có thể không xong!"
"Mắt thấy năm tông tới chọn lựa tuyển thủ hạt giống không xa, Tư Đồ lão sư, mọi người hy vọng phát sinh chuyện như vậy sao? Vạn nhất bởi vì Quân Cửu, hại Thiên Túng Viện chúng ta không có tư cách, vậy thì phải làm sao bây giờ? Để cho ta đi thôi." Quân Vân Tuyết hướng dẫn từng chút.
Tư Đồ Tu quả nhiên bị Quân Vân Tuyết nói dọa tới rồi, ông ta nghĩ tới Quân Vân Tuyết thật là nhận thức La Dương bọn họ, còn tới cùng nhau. Lập tức không hề do dự, đồng ý Quân Vân Tuyết đi xem. Nhưng đệ tử khác muốn đi, là tuyệt đối không được!
Thoáng nhìn Quân Vân Tuyết cùng đi qua, Vân Kiều bọn họ nhíu mày liếc mắt nhìn nhau một cái.
Trong lòng suy nghĩ, hy vọng Quân Cửu bình an trở về!
Đến gần bên trong rừng rậm, La Dương cùng Nhã nhi lập tức từ vây quanh trái phải Quân Cửu. Quay đầu lại nhìn xem nơi này cách địa phương Thiên Túng Viện nghỉ ngơi không xa, La Dương thô bạo nhìn chằm chằm Quân Cửu mở miệng: "Tiếp tục đi vào bên trong! Chúng ta không kêu ngừng, thì không được dừng."
"Có thể." Quân Cửu gật đầu, ôm Tiểu Ngũ tiếp tục đi vào bên trong.
Rời xa Thiên Túng Viện lại động thủ, đây cũng là ý tưởng của Quân Cửu. Rốt cuộc ở chỗ này, động tĩnh nếu như quá lớn khiến người khác lại đây, vậy cũng không tốt lắm!
Ánh mắt lạnh lùng quét mắt La Dương cùng Nhã nhi, Quân Cửu cười lạnh câu môi. Hy vọng hai người mà Quân Vân Tuyết tìm tới, không cần rác rưởi quá. Tốt xấu gì cũng thân là đệ tử năm tông, thực lực không thể quá yếu đi?
Tiểu Ngũ run run lỗ tai, ghé vào trong lòng Quân Cửu nhìn hai người nói thầm: Nhưng muội cảm thấy bọn họ thực yếu gà á!