Hà Tông chính là hạ độc hại Lạc Khâu Hạc ở trong chén trà, ăn cái này, khẳng định cũng hạ độc không ít được. Ông phải điều tra trước tiên, có cái chứng cứ. Đến lúc đó xem Hà Tông chơi xấu như thế nào?
Kêu Mạn Như bọn họ cầm lấy hộp thức ăn đi Đan Các. Phượng Kiêu đi vào phòng, ghét bỏ nhìn Lạc Khâu Hạc trên giường nằm: "Đều nghe thấy được đi? Hà Tông cái lão súc sinh kia tới thăm ông thì có thể có tâm tư tốt lành gì? Hắn ta ước gì ông chết sớm một chút."
"Ta biết, làm phiền thái thượng hoàng cứu ta." Lạc Khâu Hạc cười khổ gật gật đầu.
"Được rồi." Phượng Kiêu xua xua tay, ông không thích phong cách khách sáo như vậy. Phượng Kiêu tiếp theo nói: "Lạc lão nhân, tình huống trong núi Bất Vãng thật sự rất nguy hiểm. Ta nghe được không ít đệ tử nói, có người bị bắt đi thẩm vấn, ông tốt nhất lập tức kết thúc rèn luyện, kêu bọn họ đều trở về!"
"Nghiêm trọng như vậy?"
"Động tĩnh dị bảo xuất thế, ông không nhìn được, nhưng những người đó đều tìm không thấy dị bảo, ông cho rằng bọn họ sẽ làm cái gì? Một khi động thủ, những chồi non nhỏ Thiên Túng Viện, cũng không đủ bọn chúng gϊếŧ." Phượng Kiêu nói.
Nghe vậy, Lạc Khâu Hạc vội vàng gật đầu. Lập tức quyết định truyền lệnh đi Bất Vãng Sơn, lập tức kết thúc rèn luyện, kêu tất cả đệ tử đều trở về.
Phượng Kiêu vừa lòng, lúc này không cần lại chờ lâu như vậy nữa!
Bồ câu đưa thư, trong núi Bất Vãng thu được tin tức thực mau, sau khi biết được rèn luyện kết thúc sớm, đệ tử Thiên Túng Viện không có bất mãn. Bọn họ hưng phấn cao hứng còn không kịp! Lập tức châm ngòi pháo hoa Thiên Túng lệnh, thông báo cho đệ tử còn ở các nơi khác Bất Vãng Sơn, lập tức ra bên ngoài tập hợp.
Pháo hoa này, Quân Cửu bọn họ thấy được, Quân Vân Tuyết cũng thấy được.
Quân Cửu nói: "Ý tứ của Thiên Túng Viện đây là triệu tập đệ tử đi bên ngoài tập hợp, ngưng hẳn rèn luyện, mọi người đã đủ thú hạch rồi sao?"
"Đủ rồi, Quân cô nương yên tâm, nếu chúng ta lấy hạng hai, thì không ai có thể lấy hạng nhất." Vân Kiều vỗ vỗ túi phình phình bên hông, miệng cười thanh tuấn ôn nhã.
Có hương dẫn thú gian lận ngoại quải này, thú hạch của bọn họ nhiều đến không đếm được! Có ai có thể so được với bọn họ?
Quân Tiểu Lôi cũng gật gật đầu: "Đều chuẩn bị tốt, Cửu tỷ tỷ chúng ta hiện tại liền đi ra ngoài tập hợp sao?"
"Đúng, chúng ta vốn dĩ kế hoạch chính là đi bên ngoài Bất Vãng Sơn. Hiện tại có thể kết thúc rèn luyện trước thời hạn, cái này càng tốt. Đi thôi, chúng ta xuất phát!"
"Được!"
* * *
Quân Vân Tuyết cũng thấy được pháo hoa, nàng ta cúi đầu nhìn băng vải trên chân, thần sắc đen tối không rõ.
Tiếng bước chân truyền đến, Quân Vân Tuyết vừa nhấc đầu thì nháy mắt khôi phục thần sắc bạch liên ưu nhã cao lãnh. Nàng ta nghiêng người ngồi ở dưới tàng cây, có chút suy yếu dựa vào thân cây, ngẩng đầu nhìn qua, trên gương mặt mỹ lệ động lòng người, lạnh băng duy trì ưu nhã. Nam nhân nhìn xem mà ngẩn người, khóe miệng hiện lên tươi cười xán lạn.
Bên cạnh nam nhân còn có một nữ tử bộ dáng kiều tiếu. Nàng ta nhìn thấy, tức khắc mắt trợn trắng, ngay sau đó ánh mắt hung tợn giống như dao nhỏ xẻo ở trên người Quân Vân Tuyết.
Nam nhân bước tới, cất giọng nhẹ nhàng hỏi Quân Vân Tuyết. "Quân cô nương, cô khỏe hơn chút nào chưa?"
"Hừ! Nàng ta có thể có chuyện gì? Ăn của chúng ta, ở của chúng ta, dùng của chúng ta. Muội thấy nàng ta khỏe vô cùng! La Dương sư huynh, huynh cũng đừng bị nàng ta lừa." Nữ tử trào phúng nói.
Nghe vậy nam nhân tên là La Dương lập tức nhíu mày nhìn nữ tử: "Nhã nhi sư muội, sao muội có thể vô tình như vậy? Quân cô nương bị thương, suýt nữa bỏ mạng. Muội và ta gặp được nàng chính là duyên phận, ra tay tương trợ là hẳn nhiên."
"Nhưng chúng ta tới là vì dị bảo! La Dương sư huynh huynh đừng quên." Dứt lời, nữ tử lại hung hăng trừng mắt liếc nhìn Quân Vân Tuyết một cái, xoay người tức giận vội vàng bỏ đi.
Quân Vân Tuyết giương mắt nhìn mắt nữ tử, nàng ta bình tĩnh trên mặt, đáy lòng thì lại kế hoạch tính kế. Một nam một nữ này chỉ có hai người, liền dám vào Bất Vãng Sơn, còn luôn miệng hướng về phía dị bảo. Vốn dĩ đáy lòng nàng ta còn trào phúng hai người kia tìm chết, nhưng chờ khi đã biết thân phận của bọn họ..
"Quân cô nương, Nhã nhi từ nhỏ bị sủng hư, hy vọng cô không cần chấp nhặt cùng nàng, đừng nóng giận! Nàng chính là tính tình tiểu hài tử thôi."
"La công tử nói đùa, Vân tuyết cảm kích ân cứu mạng của hai người còn không kịp, như thế nào sẽ tức giận đây? Đúng rồi La công tử, ta vừa mới thấy được pháo hoa tín hiệu của Thiên Túng Viện ta, hiệu lệnh chúng ta đi ra bên ngoài tập hợp." Thanh âm của Quân Vân Tuyết mang theo cao ngạo lạnh lùng nhàn nhạt, khóe mắt đuôi lông mày lại bởi vì suy yếu mà phiếm vẻ nhu hòa.
Thánh khiết cao ngạo như bạch liên, lại không mất đi phong tư nhu mỹ động lòng người, mê hoặc La Dương thật sâu. Vừa nghe Quân Vân Tuyết phải đi, hắn tức khắc không nỡ.
La Dương vội vàng mở miệng: "Nhưng Quân cô nương chân cô có thương tích không tiện, một mình cô như làm sao có thể rời khỏi Bất Vãng Sơn? Nếu không ta đưa cô đi ra ngoài?"
"Đưa ta? Vậy đa tạ La công tử, vì cảm tạ La công tử ân tình cứu ta trợ giúp ta, Vân Tuyết thấy hai người vẫn luôn ở tìm dị bảo, ta nghĩ ta có thể cung cấp một chút tin tức."
"Thật sự? Cô biết dị bảo ở đâu?"
"Đúng vậy." Thấy La Dương vui sướиɠ kích động, Quân Vân Tuyết hơi hơi câu môi. Nàng ta nói: "Ta biết dị bảo ở trong tay ai. Làm phiền La công tử đưa ta đi địa phương họp mặt với học viện, ta sẽ tự mình chỉ cho huynh xem."
"Được được được. Quân cô nương cô thật sự là phúc tinh của La Mỗ! Chúng ta này liền xuất phát! Nhã nhi sư muội mau tới, chúng ta đi tìm dị bảo!" La Dương xoay người gọi Nhã nhi, thần sắc của hắn kiên định, trong ánh mắt lập loè nhất định phải được.
Mà Quân Vân Tuyết thì gục đầu xuống, khóe miệng giương lên nụ cười ác độc âm ngoan.
Nếu nàng ta không đoán sai, dị bảo nhất định bị Quân Cửu lấy được! Quân Cửu dựa vào cái gì lấy được dị bảo chứ? Quân Vân Tuyết nàng cũng không chiếm được dị bảo, thì Quân Cửu ngươi càng không được! Cho dù đã đến tay, cũng phải nhường ra.
Quân Vân Tuyết cười dữ tợn nói nhỏ: "Quân Cửu, ha ha, ngươi có lợi hại đi nữa. Hai người kia ngươi có thể đối phó sao? Bọn họ chính là đệ tử năm tông."
"Quân cô nương cô vừa mới nói cái gì?"
"Không có, chúng ta mau xuất phát đi, miễn cho dị bảo bị mang ra khỏi Bất Vãng Sơn, thì không dễ tìm." Quân Vân Tuyết nháy mắt khôi phục tiếng nói lạnh băng lại suy yếu. Nàng ta cười với La Dương, tức khắc hắn nhìn mà mê muội choáng váng.
Chỗ sâu trong núi Bất Vãng càng ngày càng nhiều người đi đến, mấy ngày nay đều không chiếm được tung tích của dị bảo, bên trong đám người kia rốt cuộc đại khai sát giới, thấy ai cũng đều hoài nghi dị bảo ở trên người bọn họ. Sauk hi lão sư Thiên Túng Viện biết được, đều rất may mắn mệnh lệnh của Lạc Khâu Hạc tới mau, bằng không bọn họ có thể đã xong rồi!
Ở bên ngoài Bất Vãng Sơn tuyển chọn một địa phương bằng phẳng để đặt chân. Mỗi ngày phân chia châm ngòi pháo hoa ba lần, lục tục có đệ tử tìm tới, sau đó đăng ký tên, cuối cùng mới có thể thống kê thiếu ai.
Thời điểm Quân Cửu bọn họ đến, Thiên Túng Viện nơi này đã có hơn một trăm đệ tử. Thấy bọn họ đi tới, sắc mặt một chúng đệ tử bao gồm lão sư đều thực vi diệu.
Vân Kiều nheo đôi mắt lại, cảnh giác nói nhỏ: "Bọn họ nhìn chúng ta làm cái gì?"
"Nói đúng ra, bọn họ là đang nhìn Cửu tỷ tỷ." Quân Tiểu Lôi nói, ngẩng đầu nhìn về phía Quân Cửu.
Sắc mặt ánh mắt của bọn họ, thật giống như đang kinh ngạc, là Quân Cửu lại còn sống! Cuối cùng mới có đệ tử hảo tâm mở miệng nói: "Quân Cửu, ngươi biết động tĩnh dị bảo xuất thế đi? Thái thượng hoàng mấy ngày hôm trước tiến vào đi tìm ngươi."
Phượng Kiêu tới đi tìm nàng?