Hàn Mục Vi từ lúc đi xa quầy hàng liền bắt đầu hỏi ý Tiểu Thiên Bồ: "Ngươi biết tiểu mõ là thứ gì sao?"
"Không biết" Liền tính biết cũng sẽ không nhiều lời, đó là cơ duyên thuộc về Tiểu Nhị Bàn, người ngoài vẫn là thiếu đúc kết thì tốt hơn, bất quá Tiểu Thiên Bồ thật ra có một chuyện muốn nói: "Thần hồn cùng thân thể của nữ tử kia đều không có vấn đề, không phải ngươi tưởng như vậy."
"Ngươi xác định nàng không phải trọng sinh cũng không phải xuyên qua?" Vậy tại sao nàng ta đột nhiên toát ra tới cướp đoạt cơ duyên của Tiểu Nhị Bàn, Hàn Mục Vi có chút khó hiểu: "Nữ nhân đó khẳng định có vấn đề." Vị chủ quán đó cũng có ý tứ thật sự, nếu không phải nàng đoán trúng thân phận của nữ tử thì hắn ta không biết khi nào nhảy ra ngăn cản?
Tiểu Thiên Bồ nghiêm túc suy nghĩ một hồi, mới kết luận: "Nàng ta hẳn là tiếp xúc qua Tam Sinh Thạch, hoặc là đi tìm nguồn gốc kính, hồi tưởng kính gì gì đó, nhìn trộm tới một ít thiên cơ."
Vậy phiền toái, Hàn Mục Vi ngưng mi: "Nàng ta sẽ không biết chúng ta là ai đi?" Nàng thì chả sao cả, mấu chốt là Tiểu Nhị Bàn hiện tại mới bảy tuổi.
"Sợ cái gì?" Tiểu Thiên Bồ không rõ: "Bên người Tiểu Nhị Bàn có lão tổ tông nhà ngươi, uy áp của thần hồn Xuất Khiếu cảnh là có thể đem người áp chết, huống chi hắn hiện còn đang phát triển, cơ hồ là mỗi ngày một lớn, nàng ta lại không phải sinh ở trên người hắn, nào dễ dàng nhận ra hắn như vậy?" Huống hồ nhìn trộm thiên cơ, thực dễ dàng sẽ có tâm ma, cuộc sống sau này của nàng ta phỏng chừng cũng không dễ dàng lắm.
Hàn Mục Vi ôm bả vai của Tiểu Nhị Bàn: "Chỉ hy vọng như thế đi."
Tiểu Nhị Bàn ngửa đầu nhìn nhìn tỷ tỷ của hắn, có chút lo lắng mình sẽ trêu chọc phiền toái cho nàng, bất quá cái tiểu mõ đó hắn thật sự rất muốn có nó. Bởi vì vừa thấy nó, hắn liền sẽ nghe được tiếng ngâm xướng, chớp mắt không xem nó, âm thanh đó liền không có, lại nhìn chằm chằm nó, tiếng đó lại vang lên.
Duỗi tay cách mũ gãi gãi đầu, Tiểu Nhị Bàn thực buồn rầu, truyền âm cùng thần hồn bên trong Tụ Hồn Đăng: "Lão tổ tông, tại sao tiểu mõ lại hát cho con nghe?" Tuy rằng không biết nó đang hát cái gì nhưng còn rất dễ nghe.
Chung Ly mở to đôi mắt, nhìn người lui tới ở bên ngoài, tâm không gợn sóng: "Ta cũng không biết, bất quá chỉ cần con tinh tế thể ngộ, có một ngày sẽ rõ ràng." Cái mõ đó nàng từng gặp qua ở Tàng Minh Giới, cũng ở chợ đen giống Mộ Vân thành như vậy. Hơn một ngàn năm đi qua, nó rốt cuộc tìm được chủ nhân thích hợp.