Khờ Nữ Thổ Hệ

Chương 333

"Đúng vậy" Hàn Mục Vi nhìn đôi mắt lấp lánh của Tiểu Nhị Bàn, đột nhiên có hiểu Mộc Nghiêu vì cái gì không cần Truyền Tống Trận?

Những đứa bé này, bao gồm Tiểu Nhị Bàn từ lúc sinh ra cho đến bây giờ phần lớn đều không có ra khỏi nhà quá xa, trong lòng bọn họ chỉ có rất nhỏ một khối phạm vi mà thôi. Từ Kỳ Châu đến Thiên Diễn Tông có đường xá tuy không xa, nhưng cũng có thể làm này bọn họ hơi chút kiến thức một phen thiên địa rộng lớn.

Lần này hai vợ chồng Hàn Trung Minh vẫn là giống năm đó đối đãi với khuê nữ mà một câu cũng không có cùng Tiểu Nhị Bàn đề cập đến chuyện Cửu Cửu thạch thang. Bọn họ không nói, Hàn Mục Vi cũng sẽ không lắm miệng, chỉ là cho Tiểu Nhị Bàn một túi đầy quả mọng, làm hắn cùng các bạn nhỏ chia nhau để ăn, lại dặn dò hắn ở trong tông môn chờ nàng.

Đêm, yên tĩnh thả thâm trầm. Hàn Trung Minh bối tay đứng ở trong viện, ngóng nhìn bầu trời đầy sao, ánh trăng mờ nhạt, gió mát thổi nhẹ, quỳ lăng làm bạn, mùi hoa di động mê người tâm. Hắn chưa bao giờ giống hiện tại mà nhẹ nhàng sung sướиɠ như vậy, hiền thê ở bên, nhi nữ song toàn mà tư chất đều tốt, lần này hồi tông kết Kim Đan, hắn cũng coi như là tâm vô quải niệm.

"Cha" Hàn Mục Vi nghe Tiểu Nhị Bàn huyên thuyên nói cả đêm, lúc này hắn rốt cuộc ngủ rồi, đi đến bên người Hàn Trung Minh: "Ngài đang đợi con sao?"

Hàn Trung Minh quay đầu nhìn nữ nhi làm hắn tự hào, cười mà không nói.

Hàn Mục Vi hơi phồng lên quai hàm, nâng mi nhìn lại hắn: "Mỗi lần đều là hai người nhìn con rời đi, lần này con đưa hai người" Cha sẽ không cho rằng đêm nay nàng lại muốn chuồn êm đi?

"Được" Nhìn gương mặt còn hơi chút trẻ con của nữ nhi, Hàn Trung Minh hiện tại cũng có thể lý giải tâm tư lúc trước Anh Nương khăng khăng muốn sinh hạ Tiểu Nhị Bàn, tiên đồ có bao nhiêu lâu? Có người làm bạn tương hộ tốt hơn so với một người cô độc.

Bồi cha ở trong sân hàn huyên một hồi, Hàn Mục Vi liền trở về phòng, thấy lão tổ tông nhà mình ngồi ở trước gương si ngốc mà nhìn gương, liền cười đi qua trêu ghẹo: "Ngài đây là bị nhan sắc khuynh thành của chính mình câu dẫn sao?"

Chỉ là khi đến gần, nàng mới phát hiện trong gương cũng không hình ảnh, trong lòng không cấm nổi lên chua xót: "Lão tổ tông.."

Chung Ly xoay người cười khẽ: "Con không cần đau buồn" Tuy hiện tại nàng chỉ là một mạt thần hồn nhưng có ngưng luyện tinh huyết ở đây thì việc trọng tố thân thể cũng chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi "Loại tình huống trước mắt này chỉ là tạm thời" Nàng đứng dậy ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt rút ra một sợi hồn lực, đem nó phong ấn tại Thần phủ của Hàn Mục Vi "Con một mình ở xa, hết thảy phải cẩn thận là trên hết."