Hàn Mục Đồng triệu hồi Vũ Hoàng ong nô, thu túi trữ vật của đám kia người, Hàn Mục Vi nhổ xuống Hồ Điệp châu hoa cài ở trên tóc, trong miệng lẩm nhẩm vài tiếng, chuẩn bị một chút, Hồ Điệp châu hoa lập tức biến thành một con Hồ Điệp thật lớn.
Hàn Mục Vi lôi kéo Hàn Mục Đồng ngồi xuống lưng của Hồ Điệp, sau móc ra hai viên thượng phẩm linh thạch ném vào hai cái khe trên đầu Hồ Điệp, lập tức Hồ Điệp liền phe phẩy một đôi cánh mỹ lệ, trong chớp mắt liền bay ra ngàn trượng, tốc độ cực nhanh.
Hai người ngồi trên Hồ Điệp, đem được mười túi trữ vật lật xem, cũng không tìm thấy tin tức hữu dụng gì, chỉ có thể bắt đầu phân chia. Đám người đó đều là tán tu, trừ bỏ bốn cái Trúc Cơ kỳ ở trong túi trữ vật còn có vật tốt, mấy người khác đều là nghèo đến leng keng vang.
Hàn Mục Đồng đem đồ vật nàng cùng Hàn Mục Vi không cần phóng tới một chỗ: "Mấy ngày nay ở trên đường khi dừng lại thì chúng ta đem những thứ này xử lý đi" Sau ném một cái túi trữ vật cho Hàn Mục Vi "Đây là của ngươi."
Hàn Mục Vi cũng không khách khí, trực tiếp thu lên, sau nghĩ tới nghĩ lui vẫn là lấy ra ngọc phù truyền âm của Mộc Nghiêu, nói cho hắn chuyện ở Tịch Nhật trấn, mặc kệ Thường Thanh Lăng muốn cái gì? Cẩn thận một chút cũng không sai.
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Trong Diễn Hành Điện của Thiên Diễn Tông, Mộc Nghiêu cùng chưởng môn nói về tin tức mà Hàn Mục Vi truyền tới, còn chưa chờ Vị Hành mở miệng liền chuyển giọng: "Hiện con đã là Kim Đan hậu kỳ đỉnh tu vi, gần nhất trong lòng có sở cảm, cũng chuẩn bị đi ra ngoài một chút."
"Ngạch?" Lòng có sở cảm không phải đều bế quan sao? Vị Hành giương mắt nhìn Mộc Nghiêu cách hắn một trượng, trong lòng có chút nén giận, hắn cũng muốn ra tông sông cuộn biển gầm một phen, đáng tiếc vị trí dưới mông không ai tiếp: "Vậy lần này con tính đi ra ngoài bao lâu, khi nào trở về bế quan kết anh?"
"Thời gian không nói trước được" Mộc Nghiêu cười nhạt: "Khi nào cảm thấy có thể thì sẽ kết thúc rèn luyện, trở về bế quan kết anh" Oán niệm của chưởng môn hắn hiểu, chỉ là hắn cũng không giúp được gì.
Nói cũng như không, Vị Hành bất đắc dĩ phất tay áo: "Đi đi.."
Mộc Nghiêu rời khỏi Diễn Hành Điện, sau hai ngày liền ly tông.
Hàn Mục Vi cùng Hàn Mục Đồng ở ngày thứ năm rời tông tới giữa trưa rốt cuộc tới ngoại thành của Kỳ Châu, một người giao hai khối hạ phẩm linh thạch làm phí vào thành, sau liền vào thành. Từ biệt hai mươi năm, Hàn Mục Vi nhìn Kỳ Châu thành không có gì biến hóa, không khỏi nhớ tới hình ảnh khi còn bé cha luôn đem nàng đặt trên cổ hắn, mang theo nàng đi khắp hang cùng ngõ hẻm tìm kiếm thức ăn.