Khờ Nữ Thổ Hệ

Chương 241

Năm đó hắn ở Huyễn Thành bí cảnh rốt cuộc là bị ma gì nhập mà muốn đoạt lấy cái Thăng Tiên Căn đồ bỏ kia, kết quả không cẩn thận liền đem thứ kia nuốt, lúc sau hắn liền biến thành hình dáng như này, mấu chốt khi đó hắn đều đã kết anh: "Các ngươi là đàn tang lương tâm đồ vật."

Một đám sau khi kết anh liền không thể đem chính mình chỉnh nhìn non non một chút? Thiện Đức tiểu tử kia càng quá mức, thế nhưng đem chính mình biến thành lão nhân, con mẹ nó hắn là sư tổ ở trước mặt tiểu tử kia chả khác gì cháu nội vậy.

Thiên Mục đạo quân nghe vậy thở dài nhẹ nhõm một hơi, đây là sắp kết thúc, sư phụ hắn mỗi lần nháo sự đều là kết thúc như thế này. Nhìn tiểu tử này nhảy nhót lung tung hắn cũng không muốn thừa nhận người này là sư phụ Luyện Hư cảnh của hắn, nhưng sự thật là như thế, hắn cũng vô pháp, chỉ có thể ở trong lòng lần nữa nhắc nhở chính mình phải tôn sư trọng đạo, cố nén đi xúc động muốn nhéo lỗ tai của hắn.

"Lăn.." Ngoan đồng lúc này đang thương tâm, cũng không tinh thần lại náo loạn, ngã vào ghế bập bênh, một bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc, nhìn rất là đáng thương.

"Sư phụ ngài nghỉ ngơi, đệ tử trước cáo từ" Thiên Mục đạo quân thấy người này trở mình, mông triều hắn, liền yên lặng rời khỏi nơi đây, ra tới liền nhìn đến hai cây ăn quả được trồng trong tiểu viện, một cây là mộng tam sinh, một cây là hồng nhan say, không cấm cười khẽ lắc đầu: "Lão tửu quỷ."

Mười năm sau.

Thiên Diễn Tông như cũ là người người tới đi, rất là náo nhiệt, chỉ Tiêu Dao Phong là yên tĩnh một mảnh. Đỉnh Vô Phong Nhai gần nhất có rất nhiều là trúc thay nhau bay, Mộc Nghiêu đang luyện kiếm thì nghe được một tiếng mèo kêu, liền lắc mình xuống đỉnh núi, đi vào sườn núi quả nhiên lại gặp được con mèo đen chỉ to bằng chiếc đũa.

Ngồi xổm xuống thân mình, lấy một khối thượng phẩm linh thạch phóng tới bên miệng nó, Mộc Nghiêu thấy nó nhìn hắn, giống như dĩ vãng liền vuốt lông cho nó, nói: "Ăn đi" Con mèo con này hai năm trước bắt đầu thăm Vô Phong Nhai này của hắn, lần đầu tiên nhìn thấy nó, hắn liền biết nó là Cửu U Linh Miêu, mà không phải là Cửu U Huyễn Linh Miêu, bất quá đã có chủ.

"Miêu.." Mèo đen nhìn chằm chằm Mộc Nghiêu một hồi lâu, sau phun ra một mảnh cánh hoa nhỏ kim sắc, liền đem linh thạch cuốn vào trong miệng: "Miêu.."

Mộc Nghiêu thật là có chút ngoài ý muốn, nhìn chăm chú cánh hoa nằm ở lòng bàn tay của hắn, không cấm mỉm cười nói: "Ngươi nhưng thật ra giống chủ nhân của ngươi đều khôn khéo" Ăn không uống không của hắn hai năm, cuối cùng mới nhớ tới trả tiền cơm, bất quá tiền cơm này hẳn là cũng từ kẽ răng của nó lấy ra.