Khờ Nữ Thổ Hệ

Chương 103

"Đương nhiên hảo tính kế, cái chết của Hàn Hiển đến nay không minh bạch, Thiên Trúc sư bá của con truy tra gần hai trăm năm cũng không có thể điều tra rõ chân tướng sự thật, sau cuối cùng phải đi phàm trần rèn luyện".

Tay của Thiên Nhất đạo quân đặt ở trên đầu gối nhẹ nhàng vê động: "Năm đó Minh Nhan ra tông rèn luyện, lại khi trở về thì đã đối với Hạ Từ Minh rễ tình đâm sâu, đại gia tuy rằng đối với mục đích của Hạ Từ Minh tiếp cận Minh Nhan có suy đoán nhưng hắn diễn quá tốt, chúng ta cũng không thể tự xuống tay ngăn trở" - Đây đều là kiếp, ai đều không trốn được.

"Hiện tại Minh Nhan tình trí đã diệt, Hạ Từ Minh cũng sẽ không tốt quá, này hết thảy đều không vượt qua được nhân quả luân hồi" - Bị tình cổ phản phệ cũng không phải dễ dàng khỏi hẳn, ngày ngày chịu trùy tâm chi khổ luôn là khó trốn.

"Đây là hắn gieo gió gặt bão" - Loại nghiệt nhân đến nghiệt quả, hắn đại khái cũng không có dự đoán được sẽ đối với Minh Nhan động tình, Phá Quân chân quân cười lạnh: "Đào mồ chôn mình" - Vô Vọng cùng Vô Úy là cá mè một lứa, lại như thế nào sẽ dễ dàng để Hạ Từ Minh thoát khỏi khống chế?

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Giờ Thìn ngày hôm sau, Hàn Mục Vi liền dựa theo thân phận ngọc bài mà đến lôi đài đầu tiên, ngồi xếp bằng ở trung tâm lôi đài, ngẩng đầu nhìn về phía ghế trọng tài cách đó không xa, một Kim Đan tu sĩ, từ hôm nay trở đi thi đấu Luyện Khí kỳ liền có trọng tài quan chiến.

Nếu là vị đệ tử nào biểu hiện xuất sắc, nói không chừng có thể may mắn vào mắt của Kim Đan chân nhân đang ngồi và được thu vào cửa, kia tài nguyên có thể được tu luyện cũng không phải là vô sư thừa khi có thể so sánh.

Ngày hôm qua nàng đã nghiên cứu kỹ ngọc giản mà Lục tỷ đưa, đối với lôi đài tái lần này nàng cũng có quy hoạch mới. Hai tròng mắt đen như mực của Hàn Mục Vi không ngừng chuyển động, xem xét bốn phía, người cơ bản đã đến đông đủ, đệ tử chuẩn bị đoạt lôi cũng không ít, bên cạnh mỗi cái lôi đài đều có không ít người đứng quan vọng.

"Đang đang.."

Lôi đài tái bắt đầu rồi, Hàn Mục Vi an ổn mà ngồi ở trên lôi đài, hơi chớp một đôi trăng non mi, vẻ mặt vô tội mà đô miệng nhìn người xem ở dưới, trong đó có mấy người do dự không chừng, chậm chạp không dám đi lên. Hàn Mục Vi có chút bực, chẳng lẽ là nàng giả bộ còn chưa đủ suy nhược?

Một chén trà nhỏ công phu thực mau liền đi qua, rốt cuộc có một vị hảo hán không hề do dự nhảy lên lôi đài, mới vừa giơ tay, còn không lên tiếng người liền chạy: "Hàn.. Hàn sư thúc, ngài chạy đi đâu?" - Tuy hắn tuy lớn lên không tuấn, nhưng tự nhận là còn có hình dáng, như thế nào tiểu cô nương vừa thấy hắn đi lên chạy trốn so gió còn nhanh? Như vừa mới hù dọa nàng vậy.

Hàn Mục Vi rốt cuộc thấy có người lên lôi đài lập tức giơ chân nhảy xuống lôi đài, chạy không vài bước đã bị người gọi lại, nghe vậy quay đầu: "Ta nhận thua, ngươi thủ lôi đài đi" - Nàng còn có việc không thể trì hoãn.

Ba mươi vị Kim Đan chân nhân ngồi ở ghế trọng tài thấy thế đều ngốc, này.. Này thật là đệ tử duy nhất của Thiện Đức chân quân ư? Hoằng Quang chân nhân lúc trước đi Hàn gia tiếp dẫn đám người Hàn Mục Vi tới tông môn hôm nay cũng ở, hắn cúi đầu cười khẽ: "Nha đầu này lá gan đúng là rất lớn, nàng dễ dàng nhận thua như vậy chỉ sợ trở về là không hảo công đạo".

Chỉ là Hoằng Quang chân nhân lời này vừa nói ra, cô nương nào đó một thân áo quần ngắn đã chạy tới một lôi đài khác, vừa định nhảy lên đã bị người kéo lại, nàng quay đầu vẻ mặt mạc danh hỏi: "Có việc?" - Tông môn quy định ba ngày sau ai còn đứng ở trên lôi đài thì người đó được tiến vào bẳng năm trăm Luyện Khí để tiếp tục thi đấu, vậy thời gian khác không phải liền có thể tự do hoạt động ư?

"Hàn sư thúc" - Một vị đệ tử Trúc Cơ kỳ tay tuy nắm chặt cánh tay của Hàn Mục Vi, nhưng người lại sợ hãi mà súc về sau: "Kia.. cái kia tông môn quy định buổi sáng một hồi, buổi chiều một hồi".

"Ta biết" - Đối với quy tắc thi đấu Hàn Mục Vi tỏ vẻ nàng rất rõ ràng: "Buổi sáng một hồi buổi chiều một hồi" - Trung khí mười phần, đúng lý hợp tình mà dựng thẳng lên một ngón tay: "Tràng vừa nãy ta mới nhận thua, không đánh, hiện tại trận này xem như trận đầu" - Vừa mới vị hảo hán kia lên lôi đài, vừa thấy liền biết không phải đối thủ của nàng, vậy chỉ có thể phiền toái hắn thủ lôi.

"..."

- Lời nói giống như cũng không sai, nhưng có thể buông tay sao? Vị Trúc Cơ kỳ đệ tử nhát gan này đang lôi kéo Hàn Mục Vi hai con mắt bắt đầu nhìn người ở phía sau.