Kể từ khi làm mẹ, Cố Nam Hương cảm thấy trái tim mình đã mềm đi rất nhiều.
Nghe một giọng nói yếu ớt như vậy ở đầu bên kia điện thoại, Cố Nam Hương cau mày rất chặt.
“Nó thực sự rất quan trọng sao?”
"Ừ, nó vẫn là một dự án lớn. Không sao, không sao, Cố thư ký cô đi nghỉ ngơi đi, muộn như vậy quấy rầy cô nghỉ ngơi là tôi không tốt. Thôi coi như là tôi chưa nói chuyện gì với cô.
“Được, tôi giúp tôi giúp. Ngày mai tôi còn phải đến công ty không?”
“Không, tôi sẽ lo phần còn lại.”
Sợ Cố Nam Hương hối hận, Chu Từ lập tức ho lớn, rồi nói: “Thư ký Cố, tôi thực sự không thoải mái tôi cúp điện thoại trước, cô nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi sẽ cử người đến đón cô.”
“Tít tít tít”
Nhìn điện thoại đã cúp, trong lòng Cố Nam Hương có một cảm giác kỳ lạ.Có vẻ như Chu Từ đang âm mưu lừa dối cô vấn đề gì đó.
May mắn thay, cuộc điện thoại đã không làm phiền giấc ngủ của mấy đứa nhỏ.
Khi Cố Nam Hương thức dậy, hai đứa bé cũng thức dậy. Hai nhóc con đã quen với việc Cố Nam Hương thỉnh thoảng đi công tác, dù sao thì cô cũng làm việc ở trong ở trong một tổ chức và thường xuyên phải đi làm nhiệm vụ. Chỉ là sau khi trở về lâu như vậy, đây là chuyến công tác đầu tiên của Cố Nam Hương tại Bắc Thành.
Tuy nhiên, nơi trước mặt này có chắc là nơi cô phải đến không?Cố Nam Hương không thể tin vào thông tin trong tay mình. Hai từ thiên đường trên trang bìa.
Nhìn ngôi làng nhỏ trên núi cỏ dại mọc um tùm trước mặt, trái tim cô hoàn toàn cằn cỗi.
Như đoán được phản ứng của cô, Chu Từ gọi.
“Này, Cố thư ký, cô tới rồi!”
“…”
“Ha ha, Cố thư ký, không có việc gì, nơi này mặc dù không phát triển, nhưng hoàn cảnh rất tốt, trước tiên đi xem một chút đi, thôn trưởng vừa mới cùng ta nói chuyện điện thoại, nói qua bến phà đón cô một chuyến. Cô chơi ở gần đó đi đừng đi xa.”
“Tôi cần phải làm gì?”
Cố Nam Hương không thể không xem lại tài liệu trên tay. Thông tin rất mơ hồ, không nói cô được yêu cầu làm gì, Chu Từ cũng không nói nhiệm vụ của cô là gì.
“Chỉ cần đợi một người là được…. Khi người đó đến, cô sẽ biết nhiệm vụ của mình là gì.”
“…” Cố Nam Hương nghe thấy những lời này, xoa xoa giữa lông mày, “Trợ lý Từ, tôi thấy rằng bây giờ anh có vẻ hơi không đáng tin cậy.”
“Sao có thể, người trong công ty không phải bạn bè của tôi hết sao? Vì vậy, đừng lo lắng Cố thư ký tôi sẽ không làm những điều không đáng tin cậy đó. " Chu Từ nhanh chóng chứng minh mình vô tội.
Cố Nam Hương không trả lời, nhưng thay vào đó hỏi “Tôi phải đợi bao lâu?”
“Sắp đến rồi, khoảng hai tiếng nữa.” Chu Từ vui vẻ nói “Tôi vất vả cả buổi sáng rồi, Cố thư ký nghỉ ngơi trước đi, đến lúc đó tôi sẽ nhắn tin cho cô. Ừ được rồi, nếu cô không muốn nghỉ ngơi, cô có thể xem những điều đặc biệt trong ngôi làng này và có thể giới thiệu chúng với những người đến sau.
Đối với các vấn đề quan tâm, Chu Từ đã đạt được một trạng thái như người bán hàng, thực sự xứng đáng là người ở bên cạnh Tư Bắc Thần làm việc và giải quyết các vấn đề cá nhân.
“Đúng rồi, đến lúc đó không cần khẩn trương, nếu có việc gì, tùy vào thời gian có thể liên lạc với tôi.”
“Được.” Cố Nam Hương trả lời, sau đó thay đổi chủ đề, “Trợ lý Từ, bệnh của anh đã được chữa khỏi?”
“E hèm, khụ khụ, không chúng ta làm cái này trước đi, khụ khụ tạm biệt.”
Cố Nam Hương cũng không suy nghĩ nhiều về vấn đề này.
____________________
Chu Từ vừa cúp điện thoại, lỗ tai liền bị véo.
“Oái,mẹ đau quá, buông ra!”
“Khốn kiếp, trước kia anh giả bệnh trốn học, hiện tại lại giả bệnh không đi làm, anh không phải túi ni lông sao có thể giả bộ tốt như vậy?”
Mẹ Chu không hiểu ra sao, bà và cha Chu Từ khi nói dối đều đỏ mặt, sao lại đẻ ra thằng con nói không thở hổn hển cũng không đỏ mặt.
“Mẹ, mẹ không hiểu, đây là yêu cầu công việc!”
"Anh cho rằng tôi ngu sao? Tập đoàn Tư thị cần anh giả bệnh xin nghỉ làm sao?
“Mẹ, không phải là không thể, Tư tổng có mắt nhìn ra nhân tài, công việc con thật sự rất quan trọng. Mẹ đi chơi mạt chược nhanh lên.”
Mẹ Chu nhìn Chu Từ như một thằng ngốc, nếu Chu Từ không phải là bà sinh ra, bà nhất kiện định sẽ kiện cáo việc này với Tư Bắc Thần.