Trong khoảng thời gian ngắn Dương Hồng Hồng không có phản ứng, cánh môi nam tính nóng rực áp lên cái miệng nhỏ nhắn non mềm của cô, càng hôn càng sâu, cô dựa vào bản năng hôn lại, đợi cho đến lúc hai cái miệng thoáng tách ra, cô không biết khi nào lại bị anh ôm lên ngồi trên bắp đùi, hai người đang ngồi ở trên sàn nhà phòng bếp bóng loáng.
“Hồng Hồng, em yêu anh.” Bành Hạo Luân không dùng câu hỏi, mà là nhìn thẳng đôi mắt sáng của cô, chậm rãi nói ra sự thật. “Em yêu anh.”
Cô yêu anh…… Đúng vậy, quả thật cô yêu anh……
Anh vẫn lặp lại ba chữ kia, làm cho cô có chút không biết làm sao, tìm chút thời gian mới động lại dũng khí.
“Hạo Luân, em yêu anh.” Nói xong, cô nở nụ cười e lệ. “Anh luôn thích ức hϊếp em, em lại yêu anh, ai! Xem ra tám phần là em cuồng chịu ngược, làm sao bây giờ?”
Anh nhìn cô, đáy mắt lóe ra tia sáng, biểu tình rất nghiêm túc, như là không dám dùng sức hít thở.
“Như vậy rất tốt.” Môi mỏng nặn ra nói.
Cảm tình trong lòng có thể thả ra, tâm tình của Dương Hồng Hồng tương đối thả lỏng, không khỏi bật cười, “Như vậy mới không tốt, em mới không muốn vĩnh viễn làm nhóc đáng thương, về sau nếu anh ức hϊếp em, em…… em sẽ khóc kể với ba Bành cùng mẹ Bành, bọn họ nhất định sẽ đem anh đánh đến kim quang lấp lánh!”
“Em có thể ức hϊếp anh, tận tình ức hϊếp, anh sẽ không phản kháng.” Ngữ khí của anh bình tĩnh, làm cho người ta cảm thấy nghiêm túc.
“A?” Dương Hồng Hồng nháy mắt mấy cái, bị anh nhìn chằm chằm đến mức toàn thân nóng lên.
“Ngoại trừ anh ra, không cho phép em đi ức hϊếp đàn ông khác.”
Yêu cầu này thật là kỳ quái! “Em, em…… nào có đàn ông khác……” Cô ứng phó mỗi mình anh đã hao tổn tất cả tinh lực rồi, tất cả tình cảm đều đặt ở trên người anh, muốn thu hồi đã khó, muốn không yêu lại càng không có khả năng, ai…… nếu cô có thể yêu ít một chút, cũng sẽ không vất vả như vậy đâu!
Bành Hạo Luân nhẹ nhàng nắm chặt lấy vai nhỏ của cô, nhìn vào đáy mắt cô. “Có một việc anh vẫn chịu đựng không có hỏi.” Hiện tại không nhịn được nữa rồi, nhịn nữa thật sự sẽ nội thương.
“Ừ?” Dáng vẻ của cô có chút vô tội.
“Người đàn ông kia là ai?”
Không đầu không đuôi, cái gì cùng cái gì a? “Người đàn ông nào?” Biểu tình của cô càng vô tội hơn, thật sự mờ mịt.
“Khi đó em nói em không cần anh, muốn đi tìm ngừơi đàn ông khác nói chuyện yêu đương, anh rất giận em, nhưng mà lại muốn nhìn thấy em, vì thế tìm Y Lệ cùng đi đến toà nhà gần nơi em tập huấn để ăn cơm, nghĩ rằng nói không chừng có thể cùng em không hẹn mà gặp……” Anh chậm rãi nói, không phát hiện hai má của mình đang ở biến hồng.
“Quả thực anh gặp được em, khi đó em vừa tan tầm, đứng ở cửa hông công ty đợi người, Y Lệ đi qua nói chuyện với em, sau lại, có ngừơi lái xe tới đón em…… em và người kia hình như rất quen thuộc.” Hơi dừng một chút, anh lấy ngón cái ma sát làn da của cô, hai mắt híp lại: “Cái ngừơi đàn ông kia đến tột cùng là thần thánh phương nào?”
Dương Hồng Hồng lúc này mới nhớ tới chuyện ngày đó, đầu tiên là cô mím môi không đáp lời, tròng mắt đen lúng liếng hơi hơi chuyển động, cũng không nháy, có cái gì đó ở trong l*иg ngực tan ra, ngọt ngào, nóng rực, cô đưa tay xoa gò má tuấn tú nong nóng của anh. “Anh ấy là học trưởng đại học của em.”
“Học trưởng?” Bành Hạo Luân rít mà nói.
Dương Hồng Hồng mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy! Anh ấy vẫn rất chiếu cố em, sau đó anh ấy xuất ngoại đi đào tạo chuyên sâu, mới vừa trở về Đài Loan, đến tìm em đi ra ngoài ăn cơm, em cùng với anh ấy nói chuyện về thời gian gần đây.”
“Em rất thích hắn?”
“Đúng vậy, đương nhiên em thích anh ấy, anh ấy…… ưm!” Cái miệng nhỏ nhắn bị chặn lại mạnh mẽ, tất cả lời nói nghịch ngợm đều bị lấp kín, đầu lưỡi của cô bị quấn lấy chặt.
Ngừơi đàn ông hôn môi vội vàng lại còn dã man, hai tay vây cô ở trong ngực cường tráng, một đôi bàn tay to của nh đã trựơt vào trong áo ngủ của cô, vỗ về chơi đùa nụ hoa mềm mại của cô.
“Ừ…… Hạo Luân…… đợi chút…… Hãy nghe em nói, đợi một chút……” Cô gần như mất sức chín trâu hai hổ mới đè chặt tay anh lại, sau đó từ trong nụ hôn của anh miễn cưỡng kéo thần trí về.
Bành Hạo Luân nhìn chằm chằm vào cô, cánh mũi muốn trương, hơi thở phun ra từng đợt.
Dương Hồng Hồng ổn định thanh âm rồi nói: “Em thích học trưởng, tựa như…… tựa như anh thích Y Lệ vậy.” Thấy ngừơi đàn ông cau mày, giống như muốn tiếp tục chất vấn, cô thở dài yếu ớt.
“Đúng rồi, liên quan tới học trưởng, kỳ thật còn có một chuyện quan trọng, em quên nói cho anh biết.”
Anh nghi hoặc nhướng mi, chờ cô thành thật khai ra.
“Học trưởng lần này sở dĩ về Đài Loan, kỳ thật là trở về chuẩn bị hôn lễ! Ngày đó học trưởng tới đón em, mời em ăn cơm, còn giới thiệu vị hôn thê cho em quen biết, học trưởng rất may mắn, cưới được một mỹ nữ dịu dàng lại tao nhã! Ba người bọn em đêm đó nói chuyện rất vui vẻ.”
Bành Hạo Luân hai mắt nhỏ không khỏi trừng lớn, bình tĩnh nhìn cô, cảm giác mặt mình đựơc một đôi tay ấm áp xoa ôm lấy, cô dùng chóp mũi cọ nhẹ anh, anh thấy ý cười tràn đầy ở trong con ngươi lóe sáng của cô.
“Hạo Luân……” Cô thấp giọng dịu dàng gọi. “Em thích bộ dáng anh ghen, rất đáng yêu nha!”
“Ai nói anh ghen? Anh mới không có!”
“Thật sự không có sao?” Cô hôn môi anh một cái. “Mặt anh đỏ hồng rồi!”
Lần này, mặt của Bành Hạo Luân càng đỏ hơn, anh bắt đầu phản kích, lại hôn cô thật sâu, cướp đi tất cả tâm thần của cô, muốm cô hoàn toàn đầu hàng.
Đúng, anh đúng là đang ghen, tuy rằng là đàn ông, nhưng anh cũng có tư cách ghen mà!
Chuyện tới nay, thừa nhận thì thừa nhận, không có gì mất mặt cả, cô là của anh, không ai có thể cướp đi! Cho dù vị học trưởng kia vẫn rất chiếu cố cô cố ý theo đuổi cô, anh cũng sẽ làm cho đối phương biết khó mà lui.
Hơi thở của hai người đều rối loạn, anh hôn từ tràn đầy kích cuồng chuyển biến thành nhu tình như nước, trong l*иg ngực tình cảm dâng trào. Có nhiều điều muốn nói với cô, nhưng không có một câu nào có thể hoàn toàn nhắn dùm tâm tình giờ này khắc này của anh, chỉ ngoại trừ ngôn ngữ yêu trân quý kia, ba chữ ngắn ngủn.
“Anh yêu em……” Anh nhẹ nhàng nói ra.
Thân mình mềm mại trong lòng anh chấn động, mặt anh lại bị một đôi tay nhỏ bé mềm mại ôm lấy.
Cô đẩy mặt anh ra xa một đoạn ngắn, đôi mắt có chút vội vàng mà tìm kiếm ngũ quan của anh.
“Vừa rồi anh nói gì đó? Em, em không có nghe rõ ràng.”
Bành Hạo Luân mỉm cười, giương môi biểu tình vô cùng gợi cảm, khàn khàn hỏi: “Em muốn nghe lại một lần nữa sao?”
“Ừ!” Cô dùng sức gật đầu, đôi mắt lóe lên khát vọng cùng chờ mong.
“Nhưng mà anh quên rồi!” Anh giở trò vô tội.
Dương Hồng Hồng sửng sốt, ánh mắt trừng lớn. “Anh, anh nào có quên? Vừa rồi rõ ràng anh nói, chuyện mới mấy giây trước làm sao lại quên? Anh……” Cô nhất thời hiểu ra, thanh âm không khỏi buồn bực mà cất cao. “Bành Hạo Luân, anh lại bắt nạt em!” Thật đáng giận mà!
Anh cười to, xoa xoa sợi tóc mềm của cô, hơi nghiêng gương mặt cọ nhẹ ở trong lòng bàn tay cô.
Đáy mắt anh ngấm vào thứ nhu tình như nước, thứ mà không thể nắm lấy, lại khiến người rung động không thôi, Dương Hồng Hồng cảm thấy mình giống như bị hít vào một mảng biển cả ấm áp, lại giống như trôi lơ lửng ở ánh mặt trời trong đám mây lấp lánh.
“Hồng Hồng……”
“Ừ?” Giọng nam khàn khàn dịu dàng kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ dây đàn mẫn cảm nhất trong lòng cô, làm cho sống lưng cô xông lên một chút sung sướиɠ lại mâu thuẫn mong đợi khẩn trương.
Đầu anh nghiêng về phía cô, dựa vào cái trán của cô. “Chúng ta kết hôn đi!”
A! Cái gì?! Anh, anh anh anh…… Nói gì đó?!
Năng lực tự hỏi của Dương Hồng Hồng nhất thời không nhạy, đầu óc tắt máy, rõ ràng miệng anh động, phun ra thanh âm, mà cô cũng nghe vào trong lỗ tai, vì sao cô lại nghe không hiểu lời nói của anh?
“Hồng Hồng, chúng ta kết hôn đi!” Anh còn nói, ngay cả câu hỏi cũng không dùng, giọng điệu bình tĩnh chắc chắn có ý tứ hàm chứa mệnh lệnh, giống như cô tuyệt đối sẽ đáp ứng gả cho anh, cũng chỉ có thể gả cho anh.
Dương Hồng Hồng ban đầu còn choáng váng giống như đang trừng anh, lại nghe anh nhắc lại, toàn bộ thần trí kéo về, ở trong ngực anh chấn động mạnh một cái, “Anh, anh…… Vừa rồi rõ ràng không phải nói câu này a!” Cô chờ mong nghe được câu nói kia, nhưng anh thật sự keo kiệt, lại không muốn nói, sau đó lại nói một khác câu thực “Đáng sợ” dọa cô, oanh động đến độ cô thất điên bát đảo, miệng đắng lưỡi khô.
Bành Hạo Luân khóe miệng cong lên, cuối cùng phun ra thở dài thật thấp, trìu mến nói: “Hồng Hồng, anh muốn kết hôn, muốn xác định với em, bởi vì em rất đáng yêu, bởi vì em yêu anh, cũng bởi vì anh yêu em.”
Cô nhúc nhích môi muốn nói, lại bị ngón cái của anh nhẹ nhàng ngăn chận, anh mỉm cười và nói: “Hồng Hồng, anh yêu em…… lúc đầu anh cũng nghĩ không thông, không biết mình vì sao lại để ý em như vậy, em luôn nói anh thích bắt nạt em, đó là bởi vì anh, anh…… Được rồi, kỳ thật là từ lâu rồi anh đã không buông em ra, theo bản năng sẽ để ý nhất cử nhất động của em, muốn tiến vào cuộc sống của em, hy vọng cùng với em chia xẻ cuộc sống hỉ nộ ái ố.”
Khuôn mặt tuấn tú của anh đỏ hồng, nói ra cái này hiển nhiên làm cho anh thật xấu hổ, nhưng anh vẫn tiếp tục nói, tính một lần đem tình cảm giấu ở trong lòng thổ lộ ra toàn bộ.
“Hồng Hồng, sau lại anh làm có điểm hơi quá đáng, luôn chọc em hoảng, kết quả tạo thành phản hiệu quả, khiến em vừa nhìn thấy anh liền nâng lên cảnh giác.” Anh cười khổ, “May mắn mọi chuyện còn kịp thay đổi, lần đó em uống say, anh đến đưa em về nhà, kết quả em túy ngôn túy ngữ lại thích cười, ôm lấy anh hôn một trận mãnh liệt, nếu anh đủ thân sĩ, sẽ không thừa dịp khi đó dụ hoặc em, ra tay với em, nhưng mà Hồng Hồng à……”
Anh nhẹ nhàng gọi, hơi thở nóng rực phất lên mặt của cô, hơi hài hước nói: “Anh cho tới bây giờ không phải là một thân sĩ, anh muốn em muốn đến tâm đều đau, không ôm em sẽ nổi điên. Em hiểu được anh có nhiều tà ác chứ?”
Nước mắt ngưng tụ ở trong mắt của Dương Hồng Hồng, làm cho trái tim cô kinh hoàng, hơi thở dồn dập. Cô không nháy mắt mà nhìn anh, thẳng đến khi anh nói hết lời, lộ ra nụ cười dịu dàng với cô, cuối cùng cô cũng không thể lẳng lặng chờ đợi, cô hô thấp một tiếng rồi nhào qua, đôi tay non mịn ôm lấy cổ anh, chồng lên ở sau cổ anh.
“Hạo Luân, Hạo Luân……” Lại nhiều lời muốn nói, nhưng dường như chỉ có thể một lần lại một lần gọi tên của anh, Dương Hồng Hồng vừa khóc vừa cười, chủ động hơn nữa nhiệt tình hôn anh.
Thì ra, bọn họ đã sớm yêu nhau, chính là vẫn không biết.
“Hồng Hồng……” Bành Hạo Luân ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng, rất nhanh đã đoạt lại nắm quyền trong tay, xâm nhập thưởng thức vẻ đẹp của cô, chiếm lấy hơi thở của cô, “Hồng Hồng, đừng khóc.”
Anh hôn tới lệ của cô, liếʍ mυ'ŧ gò má ướt cùng môi ngọt của cô.
“Ô…… em không muốn khóc, nhưng mà nhịn không được thôi! Người ta rất vui vẻ, rất vui vẻ……”
“Ngốc!”
“Ô……”
“Hồng Hồng, nói em muốn gả cho anh…… Nói mau!” Anh bá đạo lại dịu dàng, ánh mắt sâu giống hai hồ nước sâu, mạnh mẽ dụ dỗ cô.
Dương Hồng Hồng đỏ bừng khuôn mặt, mũi xinh xắn cũng khóc đỏ hồng, trong lúc nhất thời nói không nên lời, chỉ có thể liều mạng gật đầu, dùng sức ôm chặt anh, ghé vào lỗ tai anh thấp giọng khàn khàn: “Được…… Chúng ta kết hôn! Em muốn gả cho anh, Dương Hồng Hồng phải gả cho Bành Hạo Luân, em yêu anh!”
Như thích tiếng thở dài nặng nề từ trong miệng Bành Hạo Luân tràn ra, hai thân hình tuổi trẻ ôm chặt, hai trái tim va chạm lẫn nhau, khóe mắt anh lại cũng nổi lên ẩm ướt.
Cuộc sống sau này, anh sẽ tiếp tục bảo vệ cô, yêu cô, đương nhiên, hẳn là vẫn không sửa đựơc thói quen thích bắt nạt cô a! Ai……
“Anh yêu em, Dương Hồng Hồng.” Khóe miệng anh cong lên.
Hai người mới quyết định muốn kết hôn mà thôi, không ngờ tới chuyện kế tiếp sẽ tiến hành nhanh như vậy.
Hôn lễ cử hành ngay sau một tháng Bành Hạo Luân cầu hôn, sở dĩ vội như vậy, là vì Dương Hồng Hồng phát hiện chính mình “trúng giải thưởng lớn” !
Cô không biết được mình mang thai đã sắp bảy tuần, ngày nào đó đột nhiên nhớ tới kì sinh lý hình như đã muộn quá lâu, kiên trì chạy tới hiệu thuốc mua que thử thai về xét nghiệm, liên tục xét nghiệm ba lượt, kết quả đều giống nhau.
Cô sử dụng que thử thai, toàn bộ hành trình Bành Hạo Luân đều ở bên người, anh hình như còn khẩn trương hơn cô.
Đường cong trên khuôn mặt anh tuấn có chút căng, hai mắt anh tràn ngập chờ mong, thẳng đến khi kết quả hiện ra rõ ràng, anh mới không khắc chế được mà hô to một tiếng, rồi ôm lấy cô xoay quanh, sau lại nghĩ đến tình trạng thân thể của cô, mới lại cẩn thận đặt cô xuống.
Dương Hồng Hồng từ đầu đối với chuyện mang thai còn có chút không yên bất an, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng anh cao hứng như vậy, thì tâm tình ổn định rất nhiều, vỗ về bụng vẫn đang rất bằng phẳng của mình, dần dần có cảm giác muốn làm mẹ.
Cho nên, chuyện lớn nhỏ của hôn lễ cũng hừng hực khí thế mà tiến hành, bởi vì mặc kệ như thế nào cô cùng phải làm một cô dâu xinh đẹp, cô mới không cần ôm một cái vòng tròn kết hôn.
May mắn Bành Hạo Luân có một chút giao thiệp của mình, muốn ở trong khoảng thời gian ngắn tìm một nơi tiêu chuẩn tổ chức tiệc vui cùng với một tổ chuyên nghiệp lập kế hoạch hôn lễ tiêu chuẩn cao nhất, cũng không khó khăn.
Một tháng sau, hôn lễ của hai nhà Bành, Dương được cử hành ở sảnh tiệc xinh đẹp của “Royal Rose”, bữa tiệc hai mươi bàn, mời đều là bà con bạn bè hai bên, hình thức không hề xa hoa long trọng, nhưng lại vô cùng ấm áp, sau khi tiệc vui kết thúc, cô dâu chú rể cùng các quan khách di chuyển lên hoa viên không trung tầng cao nhất thưởng thức bóng đêm.
“Suy nghĩ cái gì?” Một đôi cánh tay có lực tử phía sau duỗi ra, Dương Hồng Hồng thuận thế dán vào trong l*иg ngực nam tính rộng lớn, ở trong lòng ông xã hấp thu ấm áp.
Cô mím môi cười, “Em nghĩ đến chuyện lần trước tới nơi này…… anh uy hϊếp em làm bạn gái của anh.”
Bành Hạo Luân cũng cười , cố ý nghiêng đầu suy tư. “Ừ…… Đó xem như uy hϊếp sao? Anh ở nhà của mình nhặt được một cái qυầи ɭóŧ nhỏ khêu gợi đáng yêu, em không muốn không đựơc, anh chỉ ngoan ngoãn dâng thôi, hơn nữa còn khiêm tốn thỉnh cầu em giúp anh tham dự party của công ty, đúng vậy chứ?”
“Này!” Nếu không phải bị anh ôm, cô thực sẽ cười cong người.
“Còn có……” Anh cúi đầu, hạ giọng, môi nhẹ nhàng tiếp xúc da thịt của cô. “Anh còn nhớ rõ, đêm đó chúng ta ở phòng xa hoa của ‘Royal Rose’ qua đêm, em thật cuồng dã, xinh đẹp đến lạ lùng.”
“Bành Hạo Luân!” Dương Hồng Hồng thẹn thùng thấp giọng hô, lấy tay che cái miệng của anh. “Không cho phép anh nói!”
“Được rồi, không nói thì không nói, mệnh lệnh của bà xã đại nhân tuyệt đối phải tuân thủ.” Anh cười thực tà ác, bàn tay to vụиɠ ŧяộʍ sờ loạn. “Chúng ta cũng có thể làm một chút đi?”
Dương Hồng Hồng thật vất vả mới ngăn chận hai tay làm xằng làm bậy của anh, vừa tức giận vừa buồn cười.“Không thể xằng bậy! Còn có nhiều người ở trong này như vậy, anh ngoan một chút đi!”
Sau khi kết thúc tiệc vui, thế hệ trước đều đã rời đi, đón gió ở hoa viên trên tầng cao nhất, thưởng thức cảnh đêm thì người trẻ tuổi chiếm đa số, nơi này cung ứng thức uống cùng món điểm tâm ngọt, ngoại trừ bia cùng Champagne còn có đồ uống tính mềm, rất nhiều người cùng vợ chồng mới cưới nói chúc mừng, tán gẫu vài câu, sau đó lại tự lánh mặt đi chỗ khác nói chuyện phiếm.
Dương Hồng Hồng mười phút trước còn cùng Cốc Y Lệ nói chuyện, Cốc Y Lệ hào phóng chúc mừng cô, nàng cũng rất hào phóng mà đáp lại, nhưng cuối cùng Cốc Y Lệ vẫn là cười xấu xa để lại một tay, phong tình vạn chủng lại ngang ngược vạn phần mà nháy mắt mấy cái với cô, bỏ lại một câu —
“Tuy rằng boss lựa chọn cô, nhưng Hồng Hồng thân ái, trăm ngàn không được khinh thường nha! Ở thời đại này nam nữ hoan ái mỗi người đều tự do, tro tàn cũng có thể làm cháy lại, cho dù đã kết hôn, vẫn là có thể mỗi ngày nói chuyện yêu đương, cô phải cẩn thận nha!”
Nhìn thấy bộ dáng giả bộ của Cốc Y Lệ, Dương Hồng Hồng lại bị cô ta chọc nở nụ cười, nghĩ rằng, có lẽ tương lai cô và Cốc Y Lệ sẽ biến thành bạn bè không tệ.
Bên này, Bành Hạo Luân không để ý tới kháng nghị của cô, ngược lại vụиɠ ŧяộʍ vươn đầu lưỡi liếʍ lỗ tai của cô, liếʍ khiến toàn thân cô run rẩy, mà anh lại rất đắc ý cười xấu xa, thích anh kìm lòng không đậu.
“Hồng Hồng, lúc trước anh có nói đối với nhóm lập kế hoạch hôn lễ, tiệc vui vừa chấm dứt là có thể đuổi khách đi hết, em cố tình không đáp ứng, xem, hiện tại chứng minh anh nói đúng đi? Mọi người đều nói xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, chúng ta sao có thể lãng phí vô ích chứ? Có ngừơi muốn ở hoa viên tầng cao nhất đón gió, anh tuyệt không phản đối, nhưng muốn ở trong này cùng chúng ta cũng hơi quá đáng đi?”
“Nhưng mà chúng ta là chủ nhân……” Thanh âm của cô có chút yếu ớt, chân có chút mềm.
“Đêm nay chúng ta là người có lý do hưởng lạc nhất.” Anh dùng tiếng nói thấp mềm thuyết phục cô. “Đi, đi theo anh.”
Anh bỏ rơi mọi người, cũng không quản có bị phát hiện hay không, mà kéo cô bước đi.
Dương Hồng Hồng rất muốn cười, không thể tin được mình lại cứ như vậy mà bị anh quải chạy, nếu chờ một chút có người muốn tìm bọn họ nói chuyện phiếm, chụp ảnh chung, kết quả phát hiện không thấy chú rể và cô dâu, khẳng định sẽ bị giễu cợt một phen.
Nhưng…… loại hành động “vụиɠ ŧяộʍ đi” này thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ, giống như là bỏ trốn theo người yêu……
Rốt cục, cô cũng nhịn không được mà cười ra tiếng, vừa chạy vừa cười, gương mặt bởi vì hưng phấn mà đỏ hồng. “Hạo Luân, anh muốn dẫn em đi đâu?”
Anh quay đầu nháy mắt mấy cái với cô ra vẻ thần bí, kéo cô đáp thang máy đi xuống, mới trượt xuống hai tầng, thì cửa thang máy mở ra, Dương Hồng Hồng cũng không truy vấn nữa, chỉ là cười đi theo anh.
“Hồng Hồng, cái tầng này đều là phòng trăng mật nha!”
Bành Hạo Luân từ trong túi tây trang lấy ra một tấm cạc mở cửa phòng ra, ngọn đèn trong phòng sáng lên, làm cho Dương Hồng Hồng mở rộng tầm mắt. Phòng trăng mật xa hoa ở “Royal Rose” đúng là không cần nhiều lời, ngay cả giường lớn cũng là một viên tình yêu lớn, phía trên còn rũ xuống rất là nhiều mảnh vải đăng ten, trong không khí bay ra một mùi thơm tinh dầu thư giãn, ngay cả âm nhạc cũng có, là một làn điệu cực kỳ êm dịu.
“Cho nên, anh là ‘dự tính trước phạm án’?” Cô cười hỏi, hai tay đặt ở trên vai anh.
“Đúng vậy, anh đã sớm đặt gian phòng này, lại giao phó quản lý phòng tầng trăng mật này chuẩn bị tất cả thật tốt.” Anh nhướng mi dào dạt đắc ý, hai tay cũng đặt ở trên lưng cô, sau đó nhẹ nhàng vuốt phẳng. “Em không cần lo lắng những người đó ở hoa viên tầng cao nhất, bọn họ sẽ tự tìm thú vui, còn có, những người phụ trách lập kế hoạch hôn lễ cũng đều ở đó, giao cho bọn họ liền giải quyết được! Em biết không…… em chỉ cần đối phó anh là được rồi!”
Dương Hồng Hồng nhịn không được lại cười, hai tay chậm rãi đặt lên vai rộng của anh, cảm giác bước chân di động, cô chậm rãi di động đi theo anh, hai người từ bên trong âm nhạc đong đưa thân hình, giống như đang khiêu vũ.
“Hồng Hồng, em thật đẹp……” Anh than nhẹ, vẻ mặt thoải mái nhiễm lên tìиɧ ɖu͙©, cúi đầu mυ'ŧ lấy môi mềm của cô, nếm rồi lại nếm, giống như làm thế nào cũng hôn không đủ.
“Hôm nay anh cũng rất tuấn tú.” Cô hôn lại, thân thể càng gần sát anh.
“Có mệt mỏi hay không?” Bàn tay to của anh thong thả vuốt ve ở eo bụng, sợ cô mang thai thể lực cạn kiệt.
Dương Hồng Hồng lắc đầu, hưởng thụ cưng chiều của anh. “Sẽ không, cục cưng rất ngoan!”
Bành Hạo Luân cười nhẹ một tiếng, tay trượt đến lưng mảnh khảnh của cô, lặng lẽ kéo khóa lễ phục ra,“Rất tốt, anh thích cục cưng ngoan.”
“Mà em thích tắm rửa trước một chút.” Khóa kéo bị kéo đến thắt lưng, cô ngăn chận lễ phục chưa rơi hết, cười liếc mắt chồng một cái. “Trên mặt em trang điểm cả ngày, giữa chừng còn bồi vào vài thứ, tuy rằng phần lớn son môi đã bị anh ăn luôn , nhưng em cảm thấy vẫn là tháo trang sức sạch sẽ một chút có vẻ tốt hơn, anh cảm thấy như thế nào?”
Bành Hạo Luân nắm tay cô nhẹ nhàng kéo xuống, lễ phục lập tức rớt xuống, anh nhìn đến làn da trắng muốt của cô, đáy mắt lóe ra ánh lửa nhảy lợi hại hơn.
“Anh cảm thấy…… anh nên tháo trang sức giúp em, sau đó sẽ giúp em tắm rửa chà lưng.” Anh nháy mắt mấy cái, thanh âm gợi cảm, cúi đầu hôn cổ non mịn cùng xương quai xanh của cô. “Hồng Hồng, đêm nay để cho anh hầu hạ em, em là nữ vương của anh, anh là nô ɭệ của em.”
Cô cười càng lợi hại hơn, bởi vì lời của anh, cũng bởi vì nụ hôn của anh nhiễu loạn cô.
Bành Hạo Luân quỳ một gối xuống ở trước mặt cô, cởi giày cao gót của cô ra, đem lễ phục làm cho cô xinh đẹp hoàn toàn bỏ đi, làm cho thân thể nữ tính xinh đẹp tràn ngập mềm mại đáng yêu hiện ra ở trước mắt anh, sau đó đứng dậy nâng khuôn mặt của cô tiếp theo hôn sâu. “Hồng Hồng, rốt cục em cũng hoàn toàn thuộc về anh.”
Tiệc cưới hôm nay tuy rằng bận rộn, nhưng có thể ở mọi người trước mặt tuyên bố cô là của anh, cảm giác thật tốt!
“Anh cũng hoàn toàn thuộc về em ……” Cô bật hơi nhẹ, mềm mại tiến sát vào trong ngực cường tráng của anh, hai tay vòng eo của anh.
“Anh có nói với em, anh yêu em chưa?” Anh thấp giọng hỏi.
“Có. Nhưng anh không ngại nói với em thêm vài lần.”
“Dương Hồng Hồng tiểu thư, Bành phu nhân, anh yêu em.” Thanh âm của anh thành kính, rung động trong l*иg ngực nhắn dùm anh đến trong lòng cô, làm cho cô cũng rung động vạn phần.
Ngay sau đó, cô được anh ôm ngang lên, đi tới phòng tắm lớn xa hoa toả ra hương hoa hồng kia.
“Em yêu anh, Bành Hạo Luân……” Cô tựa đầu lên trên vai anh, khuôn mặt đỏ bừng, trong lòng có rất nhiều chờ mong, mà cô biết, chuyện cô chờ mong, đêm nay sẽ thực hiện từng việc một —
Cô và anh yêu nhau cả đêm, cả đời……
♥Hết truyện♥