Đã là ngày thứ Tư rồi, tôi đến CCB* quẹt thẻ, trên thẻ vẫn trống không. Tôi nhớ rõ ràng mẹ đã nói trong điện thoại là gửi tiền vào trong thẻ CCB của tôi. Thứ hai hẳn là đã có rồi, sao hôm nay còn chưa có?
(*)
CCB: Ngân hàng Xây dựng Trung Quốc
Sau khi ra khỏi CCB, tôi muốn nhanh chóng về nhà để gọi điện thoại hỏi. Vừa băng qua đường, tôi lại nhìn thấy Tiểu Khang. Năm, sáu tháng không gặp, hình như cậu ta đã mập lên. Tên nông dân huyện Bì đối xử với cậu ta rất tốt, cơm nước đầy đủ, nuôi Tiểu Khang trắng trắng mập mập.
“Tiểu Khang!” Tôi gọi cậu ta từ đằng sau.
Tiểu Khang quay đầu lại, thấy tôi thì ngạc nhiên: “Mấy ngày rồi không gặp anh, bế quan tu luyện hả?”
“Cậu sinh viên kia đâu, không đi chung với cậu à?”
“Cậu ấy đang làm thêm, bận lắm.”
Tôi đột nhiên muốn nhờ Tiểu Khang giúp luôn. Dù khả năng Tiểu Khang động lòng không lớn nhưng thử chút cũng không hại gì. Dù gì trước kia tôi đối xử với cậu ta cũng không tệ lắm, ít nhất thì tôi cho là như vậy.
Tôi kéo Tiểu Khang ngồi xuống quán nước giải khát trên đường, bắt đầu nói: “Cậu có thể giúp tôi một chuyện không?”
“Còn phải xem là chuyện gì.”
“Cho tôi mượn ít tiền, gần đây hơi kẹt. “
“Ha! Anh hai, anh đùa hả. Hai chúng ta có thân lắm đâu, thường xuyên mấy tháng không gặp nhau. Tôi cho anh mượn tiền, anh phủi mông đi luôn thì tôi phải đi đâu kiếm anh đây?”
“Nói gì vậy. Tôi là loại người không giữ chữ tín như vậy à? Với lại cậu biết tôi sống ở đâu mà. Tôi chạy kiểu gì.”
“Khó nói lắm! Tôi thấy người dọn nhà vì một tệ rồi. Tôi cũng không hiểu rõ anh lắm.”
“Đừng như vậy mà. Hiếm khi chúng ta gặp nhau một lần. Dù sao cũng nên niệm tình cũ.”
“Tôi có tình cảm với anh à? Chúng ta là quan hệ làm ăn. Đừng nói sai.”
Tôi đang định nói thêm một chút thì máy nhắn tin của Tiểu Khang vang lên. Có lẽ tên nông dân của cậu làm xong rồi đang tìm cậu. Tiểu Khang nhìn máy nhắn tin rồi mỉm cười.
“Mới có mấy tháng mà sao anh thảm vậy?” Tiểu Khang lấy ra năm mươi tệ, vỗ lên bàn nói: “Coi như là tôi không may, bữa này tôi mời. Tiền lẻ anh giữ đi, còn đủ ăn tối đấy.”
Tiểu Khang đi rồi, tôi thật sự muốn cho mình một cái bạt tai. Tôi bị ngu mới đi nhờ Tiểu Khang giúp đỡ. Trước kia tôi chê Tiểu Khang rẻ tiền, hôm nay tôi còn rẻ tiền hơn cậu ta. Từ khi nào mà thân phận của chúng tôi đổi cho nhau rồi, tôi cũng đã học được cách nịnh nọt lấy lòng người ta, chào hàng người qua đường như thằng điếm.
Đã gần bảy giờ, Minh Lâm còn đang ở nhà chờ tôi về ăn cơm. Tôi ủ rũ ra khỏi quán nước giải khát. Về nhà rồi gọi hỏi mẹ xem chuyện tiền là thế nào mới được.
Vừa bước vào nhà, Minh Lâm liền nói: “Buổi chiều Giả Khoa đã đến đây. Còn có một cô hơn năm mươi tuổi, nói là mẹ anh.”
Tôi lập tức sốt ruột: “Họ đâu rồi?”
“Đi rồi, chắc là về bên chỗ Giả Khoa.”
Tôi lo lắng gọi điện thoại cho Giả Khoa. Giả Khoa lạnh lùng nói tôi hãy đi qua chỗ cậu ta một chuyến. Tôi không thiết ăn cơm mà đi luôn.
Đẩy cánh cửa ký túc xá của Giả Khoa ra, mẹ tôi đang ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt nghiêm túc.
“Mẹ, sao mẹ lại tới Thành Đô. Xa thế này.” Tôi cười lấy lòng.
“Sau này em sẽ không uống thuốc nữa.” Minh Lâm ngồi trên giường nói.
“Đang yên lành mà, làm sao vậy?” Tôi đi đến bên giường ngồi xuống.
Minh Lâm lấy sổ tiết kiệm từ trong túi quần ra nhét vào trong tay tôi nói: “Anh trả lại tiền đi mượn đi. Còn trong tay thì đi trả cho người khác. Phần đã tiêu rồi thì em có một chút… Em làm việc không nhiều, tiền lương ở xưởng cũng không cao, chỉ có nhiêu đây… Trả được bao nhiêu hay bấy nhiêu đi…”
Tôi mở sổ tiết kiệm ra, bên trên tổng cộng có khoản bốn ngàn ba trăm tệ.
“Em nói gì, anh đi tìm người ta vay tiền lúc nào? Cả ngày ở trong nhà rồi suy nghĩ lung tung. Uống thuốc mau lên.” Tôi đưa thuốc trên bàn cho Minh Lâm. Em không nhận, cao giọng nói: “Em biết hôm qua Giả Khoa dẫn mẹ anh tới làm gì.”
Tất cả những lời nói dối của tôi đã bị bại lộ. Tôi không giải thích được gì, chỉ cầm thuốc lại gần Minh Lâm hơn một chút: “Uống thuốc đi.”
Minh Lâm cầm thuốc đặt lên tủ đầu giường, kích động nói: “Anh thực tế chút được không. Thực ra em có uống thuốc hay không có khác gì nhau đâu. Dù gì em cũng sẽ chết. Anh có tiêu nhiều tiền mua thuốc cho em, có tiêu táng gia bại sản, em cũng vẫn sẽ chết. Em biết mình bị bệnh gì, đã chuẩn bị tâm lý là sẽ chết rồi, không cần anh dỗ em như thế!”
Tôi dùng sức cắn môi không nói gì. Sao tôi có thể không hiểu lời nói của Minh Lâm. Chỉ là tôi không muốn cứ thế bị động chờ chết, còn một chút hy vọng sống tôi cũng phải nỗ lực. Tôi luôn ảo tưởng sẽ có kỳ tích.
“Em không thân quen gì với anh, tốn nhiều tiền cho em như vậy không đáng đâu. Em biết anh tốt với em nhưng anh phải có giới hạn. Anh để em chết an tâm chút được không?”
Những lời của Minh Lâm khiến tôi hoảng loạn. Tôi biết rằng Minh Lâm sợ phải nợ tôi, em luôn khách sáo với tôi. Em càng khách sáo, tôi càng khó chịu. Chẳng lẽ em thật sự không hiểu tình cảm của tôi đối với em? Sao em có thể nói chuyện chết chóc một cách lạnh lùng như vậy với tôi? Em không quan tâm tới cảm xúc của tôi à?
Tôi cũng không nhịn được nữa mà lớn tiếng la hét: “Em chỉ biết em an tâm, còn em có để cho anh an tâm không? Em biết là anh không muốn em chết! Anh muốn em sống, hai chúng ta đều sống!”
Tôi khóc, khóc vô cùng đau đớn. Tôi không muốn thảo luận về chuyện chết chóc với Minh Lâm. Vấn đề này quá thực tế, quá khủng khϊếp, tôi không có can đảm để đối mặt. Tôi giữ chặt Minh Lâm trong vòng tay, hôn mặt, hôn mắt em, sợ em cứ thế biến mất.
Minh Lâm nhẹ đẩy tôi ra, nhìn chằm chằm vào mắt tôi thật lâu, khóc thút thít.
“Em sẽ không uống thuốc. Mạng em là của em, không cần anh sắp xếp cho em. Nếu anh thật sự tốt với em thì hãy trả số tiền anh mượn cho em đi. Để em chết mà không bị ràng buộc.”
Minh Lâm kiên trì, thái độ cương quyết không đáng yêu chút nào. Em nước mắt giàn dụa bảo để em chết đi, không cần tôi quan tâm. Lòng tôi đau đớn vô cùng.
Tôi trả lại sổ tiết kiệm cho em: “Vậy đôi ta đừng quan tâm đến ai nữa. Em cầm tiền của em đi, anh không cần.”
“Không, đây là những gì em nợ anh. Em không muốn lấy.”
“Vậy em uống thuốc đi, sau này đừng nhắc chuyện chết ở trước mặt anh nữa!”
Chúng tôi đẩy quyển sổ tiết kiệm qua lại, sắp nhăn đến nơi. Cuối cùng, Minh Lâm nhượng bộ, nói: “Được rồi, em sẽ uống thuốc. Nhưng chỉ uống hết phần còn lại thôi. Sau này anh không được đi mua nữa. Anh cầm lấy sổ tiết kiệm đi, nhất định phải trả tiền.”
“Được rồi, anh nghe em.” Tôi cười.
Tính tình của Minh Lâm mà căng quá thì không được, phải từ từ đến từng bước một. Tôi sẽ cất thật kỹ sổ tiết kiệm của Minh Lâm. Về phần tiền của Giả Khoa à, thật khó khăn mới mượn được đương nhiên phải dùng để chữa bệnh cho Minh Lâm. Dù sao tôi cũng phải nói dối.
Không có dầu hồng hoa. Tôi đi xuống siêu thị ở dưới lầu mua một chai. Khu vực bầm tím ở sau lưng của Minh Lâm rất lớn. Tôi không nghĩ ra được em phải ngã thế nào mới có thể làm bị thương đồng thời cả cánh tay và lưng.
Minh Lâm nằm trên giường hỏi: “Chiều nay anh không cần đi làm à?”
“Anh xin nghỉ. Gọi điện thoại em không ở nhà nên anh quay về tìm em. Em ngã thế nào vậy, bị thương thành như thế này?” Tôi hỏi.
“Không cẩn thận thôi. Không có gì.”
“Khi nãy em đi đâu vậy.”
Minh Lâm không nói gì.
Tôi đột nhiên nhớ ra Minh Lâm có nói khi em rời nhà không mang theo sổ tiết kiệm. Bây giờ em lại lấy ra, còn nói số tiền đó là em cất từ hồi làm ở trong xưởng. Có phải em đã về nhà không? Tôi vội hỏi: “Có phải em về nhà lấy sổ tiết kiệm không?”
“À? Vâng, vâng ạ.” Lưỡi của Minh Lâm như bị thắt nút.
“Vậy rốt cuộc là ngã ở đâu? Có phải là bị ngã thật không?” Tôi lo lắng. Tôi nhớ Minh Lâm có nói em bị đuổi ra ngoài như thế nào. Hình như bố em không hiền lành như vậy.
“Ngã mà! Em bị ngã khi xuống lầu!” Minh Lâm đột nhiên bò dậy, nói chuyện còn căng thẳng hơn tôi: “Sổ tiết kiệm là, là chị em đưa cho em. Em gặp được chị ở Hán Môn Khẩu, em nói chị đi lấy giúp em.” Minh Lâm đỏ mặt, trán đầy mồ hôi.
Minh Lâm đang nói dối. Em không giống tôi. Em không giỏi nói dối. Mỗi lần em có gì cần phải che giấu, em thà bỏ qua không nói gì luôn. Nếu không thì sẽ như bây giờ, trên mặt toàn là vẻ áy náy vì đã nói dối.
Tôi không hỏi tiếp. Tôi đã đoán ra là xảy ra chuyện gì. Tôi để Minh Lâm nằm sấp tiếp, tiếp tục giúp em xoa thuốc.
Buổi tối Giả Khoa lại gọi điện thoại nói mẹ tôi đã đặt vé máy bay về Thẩm Dương vào sáng hôm sau, bảo tôi mau đi nhận sai trong lúc mẹ tôi chưa đi. Thật ra tôi cũng không muốn làm to chuyện với mẹ như thế. Nhận sai, nói hai câu không theo ý nghĩ của mình cũng không có gì khó. Dỗ mẹ tôi, sau đó lại lừa Giả Khoa, sau đó tôi vẫn ở với Minh Lâm, tiện cả đôi bề, không có gì là không tốt. Nhưng tôi chính là không vòng qua được chỗ cong này, có lẽ là tôi căn bản không muốn qua chỗ cong này. Mấy năm từ khi lên đại học, tôi nói dối không ít, dệt cho mình một tấm lưới an toàn. Trong lưới tôi sống rất tốt. Nhưng lần này để tôi nói rõ chuyện của Minh Lâm, tôi lại không mở miệng nổi.
Buổi sáng Minh Lâm bị đau đầu. Tôi xin công ty nghỉ thêm một ngày để chăm sóc em. Cũng may hai ngày nay công ty không quá bận, nếu không giám đốc Triệu nhất định sẽ không đồng ý. Tôi xuống lầu mua hai l*иg bánh bao nhỏ và một chén cháo, nhưng lúc mang lên Minh Lâm lại không ăn gì. Em cuộn mình trên giường, không nhúc nhích. Tôi không thể làm gì khác hơn là đắp chăn cho em, cứ để em nằm vậy.
Vừa đóng cửa phòng ngủ lại điện thoại liền vang, lại là Giả Khoa. Cậu ta hỏi tôi hôm nay khi nào đi, mẹ tôi đã không ngủ được hai đêm. Tôi vẫn nói không đi, không muốn lại cãi vã vô nghĩa với mẹ. Sau đó lại có hai cú điện thoại, tất cả đều là của Giả Khoa. Tôi cúp điện thoại, trông rất tàn nhẫn.
Buổi chiều, cơn đau đầu của Minh Lâm đã tốt hơn. Em ăn vài thứ, đã có thể ngồi trong phòng khách. Tôi thừa dịp hiếm khi ở nhà mang quần áo bẩn ra giặt. Minh Lâm vừa bị bệnh căn nhà liền loạn. Thực ra chỉ là khôi phục lại dáng vẻ tôi ở nhà một mình, nhưng tôi đã quen sự sạch sẽ mà Minh Lâm mang lại.
Tôi bưng một chậu quần áo sạch đi đến ban công, nhìn thấy xe của Giả Khoa đỗ ở dưới lầu. Giả Khoa thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, vẫy tay ra hiệu tôi xuống dưới. Tôi vào nhà nói với Minh Lâm mình xuống lầu mua đồ, bảo em đừng động vào quần áo trên ban công, chờ tôi quay lại phơi.
Tôi đi đến sân, Giả Khoa mở cửa xe bảo tôi lên. Tôi không lên, đứng cạnh xe hỏi:
“Đi đâu?”
“Còn đi đâu được nữa? Đương nhiên là qua chỗ mẹ mày! Sáng mai là bà đi rồi, mày còn không nhanh lên.”
“Tao đã nói là không đi rồi, sao mày kiên quyết thế. Không phải là chuyện nhà mày đừng chen vào!”
“Nói gì vậy? Mày thật sự định không nhận người thân vì Đàm Minh Lâm à? Nếu không vì đã làm anh em nhiều năm thì tao rảnh đâu mà lo chuyện này! Mày nghĩ cho người quanh mình chút được không? Bọn tao đều vì tốt cho mày, không được nhận ý tốt còn bị cắn ngược một cái, sao mày lại biến thành như thế này rồi.” Giả Khoa nổi giận đùng đùng xuống xe, đóng cửa xe lại thật mạnh.
“Quyết tâm rồi đúng không?” Im lặng một lúc, Giả Khoa hỏi tôi.
“Đúng.”
“Vậy được rồi. Tao nói rõ cho mày biết, ngôi nhà này là của tao. Tao có quyền đuổi Đàm Minh Lâm ra ngoài bất cứ lúc nào. Tao cho mày mượn tiền vì tình cảm anh em giữa chúng ta tốt. Bây giờ rõ ràng tiền là do cậu ta mượn, không liên quan đến tình cảm anh em chúng ta nữa. Nếu cậu ta chuyển đi ngay, tao không cần một vạn kia nữa, coi như là ném vào hố lửa. Dù sao cậu ta chết cũng không có tiền trả. Mày xem mà làm.”
Giả Khoa hoàn toàn là đang ép buộc tôi. Không có cách nào, tôi nói:
“Được, đưa giấy bút cho tao. Tao viết giấy vay nợ. Tao cũng đã nói rõ ràng với mày là tiền là tao mượn, nhất định sẽ trả. Minh Lâm không liên quan gì đến số tiền này. Chỉ cần là tao còn sống thì tiền của mày không mất đâu. Tao sẽ mau chóng tìm nhà ở chuyển đi, trước khi đi sẽ dọn dẹp sạch sẽ. Ngoài ra, ngôi nhà này sẽ không bị giảm giá trị vì Minh Lâm đã từng ở đâu. Tao với em ấy không có mặt mũi lớn như vậy, không làm chậm trễ được chủ thuê nhà mày đâu.”
Tôi viết giấy nợ đưa cho Giả Khoa. Giả Khoa không nhận, cậu ta đứng trước mặt tôi, mắt đầy vẻ tuyệt vọng. Cậu ta vốn định kích tôi một chút, chắc là cảm thấy giao tình của cậu ta và tôi làm sao mà thua Minh Lâm được. Nhưng khác với dự đoán của cậu ta, tôi đã chọn Minh Lâm, cậu ta không biết phải làm sao nữa.
Tôi nhét bản ghi nợ vào tay cậu ta, nói: “Cất kĩ đi, mất là tao không nhận nợ nữa đâu.”
“Mày, mày… sao cứ phải nắm lấy chuyện Đàm Minh Lâm không buông tay vậy? Cậu ta làm gì mày mà mày liều lĩnh che chở cậu ta như thế? Mày biết cậu ta là ai không! Loại người như bọn cậu ta rất buồn nôn!” Giả Khoa giận run người. Xem ra đã đến lúc ngả bài với cậu ta.
“Tao cho mày biết tại sao tao lại ở với Minh Lâm. Vì tao là một loại người với em ấy. Nếu như mày nói em ấy xấu thì tao còn xấu hơn. Mày thấy em ấy buồn nôn thì tao còn buồn nôn hơn em ấy? Rõ chưa?”
Nghe những lời này, khuôn mặt của Giả Khoa từ màu tím giận dữ chuyển sang tái nhợt. Trong mắt cậu ta đã không còn sự tuyệt vọng với tôi mà thay vào đó là sự sợ hãi và ghét bỏ.
Tôi còn nói: “Thôi không nói những chuyện này nữa. Minh Lâm làm gì sai mà làm cho các người hận em ấy như thế? Ép em ấy chết mới vui nổi? Mày có thể làm anh em với một người chơi bời lêu lổng không ôm chí lớn như tao, kiếm tiền cho tao dùng, để nhà cho tao ở, tại sao không thể đồng tình với Minh Lâm một chút? Không phải các người chỉ là thấy bệnh của em ấy đáng xấu hổ thôi à? Em ấy đâu có muốn bị bệnh, em ấy như vậy đã rất tội nghiệp rồi. Các người không giúp em ấy thì thôi, có quyền gì mà kì thị em ấy?”
Giả Khoa biết những gì tôi nói là hợp lý, chỉ là cậu ta không thể chấp nhận.
“Tao mặc kệ mày thao thao bất tuyệt cái gì. Tao chỉ biết là người tốt sẽ không mắc bệnh như vậy.”
“Cưỡng từ đoạt lý! Bị bệnh còn chia người tốt người xấu à! Nếu như là Dung Dung bị bệnh thì mày có kệ không?”
“Đừng kéo Dung Dung vào. Đàm Minh Lâm là cái gì, sao có thể so sánh với Dung Dung!”
“Vậy nếu tao bị bệnh thì sao? Mày mặc kệ tao à?”
Giả Khoa không nói nữa, run rẩy kéo cửa xe ra, đi lên.
“Tao bệnh sắp chết rồi, mày mặc kệ à?” Tôi hét to với cái cửa sổ đang từ từ đóng lại. “Tao chết mày có buồn không?”
Cửa sổ đóng được một nửa thì dừng lại. Tôi vội vàng nhìn chằm chằm vào Giả Khoa, hi vọng cậu ta có thể hiểu. Giả Khoa siết chặt tay lái, cuối cùng cậu ta nói: “Là mày tự chọn.”
Cậu ta xé hai ba lần, xé nát tờ giấy vay nợ trong tay rồi ném ra ngoài.
“Chúng ta tuyệt giao!”
Giả Khoa đóng cửa sổ xe, khởi động.
Chiếc xe lái đi, tôi nhìn chằm chằm vào những mảnh giấy bị nghiền nát dưới đất, một cảm giác cô đơn ngay lập tức chảy qua toàn bộ cơ thể.