Gần đến cuối năm, Lâm Dục Thư vô cùng bận rộn, nếu không có tình huống đặc biệt thì cậu luôn tăng ca vào cuối tuần.
Nhưng hôm nay lại khá đặc biệt, Tống Khải Minh hẹn cậu đến trường đua sửa xe, bởi vậy cậu quyết định ngủ nướng, mãi đến gần mười giờ mới bò dậy khỏi giường.
Đến trường đua cũng không cần chú ý ăn mặc, Lâm Dục Thư tùy tiện chọn một cái áo khoác mỏng, phối hợp với quần chín tấc và đôi bốt ngắn màu kaki, hoàn toàn không giống dáng vẻ tinh anh công sở như thường ngày.
Lại nhìn Tống Khải Minh từ cửa đối diện đi ra, áo khoác bomber rộng phối với quần ống đứng đơn giản, nhìn như tùy tiện phối bừa nhưng lại lộ ra vẻ phóng khoáng bình dị, song xét từ kiểu tóc được chải chuốt tỉ mỉ kia mà nói, có lẽ "tùy tiện" chỉ là giả dối.
"Anh đổi nước hoa à?" Trong lúc chờ thang máy, Lâm Dục Thư ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người Tống Khải Minh.
Khác với trầm hương gỗ mun trầm tĩnh thường ngày, hôm nay Tống Khải Minh đổi một mùi xạ hương trắng, thanh nhã và tinh tế.
"Ừ." - Tống Khải Minh lên tiếng, đột nhiên đỡ lưng Lâm Dục Thư lại gần, nhẹ nhàng ngửi cổ cậu: "Cậu cũng xịt nước hoa?"
Lâm Dục Thư hơi nghiêng đầu, né tránh hơi thở của Tống Khải Minh: "Tuyết tùng thôi."
Một mùi hương rất phổ thông hàng ngày, cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt.
Nhưng đối với Lâm Dục Thư – người bình thường không xịt nước hoa lại mang theo mùi thơm ra ngoài chính là một điều đặc biệt.
"Thơm." Tống Khải Minh cười cười, rút tay lại từ sau lưng Lâm Dục Thư.
Hai chiếc xe một đỏ một xanh chạy xuyên qua dòng xe cộ đông đúc, có lúc Civic ở phía trước, có lúc GTR dẫn đầu, hai chiếc xe luôn luôn ở trong tầm nhìn của nhau.
Xét cho cùng, hiệu năng của một chiếc xe đã cải tiến khác với xe gia dụng, mỗi khi Civic và GTR bắt đầu tăng tốc, tiếng gầm rú của động cơ sẽ vang lên trên đường, thu hút sự chú ý của những chủ xe khác.
Hai chiếc xe cùng hòa nhịp lại càng hút ánh nhìn.
Khoảng một giờ sau, hai người đến trường đua Long Mã ở ngoại ô.
Trường đua mở cửa cho công chúng vào ban ngày, hôm nay là cuối tuần nên bên đường đua đầy những chiếc xe độ lạ mắt.
Lâm Dục Thư và Tống Khải Minh đi trả phí bảo hiểm, ký văn bản miễn trách nhiệm, sau đó lái xe đến phòng pit mà Lư Tử Bác đã chuẩn bị trước cho bọn họ.
"Anh Tiểu Lâm, hôm nay tới chơi à?" Có người quen chào hỏi Lâm Dục Thư: "Sao hôm nay anh đi cùng anh đại thế này?"
"Anh đại" trong miệng người nọ đương nhiên là Tống Khải Minh.
Hôm nay tâm trạng của Lâm Dục Thư khá tốt, xuôi theo lời người nọ: "Anh đại sửa xe giúp tôi."
"Đệt, ghen tị thật!"
Bên kia, "anh đại" từ GTR đi xuống có vẻ tâm tình cũng không tệ, buồn cười hỏi Lâm Dục Thư: "Sao cậu cũng gọi tôi như vậy?"
"Anh không phải "anh đại" sao?" Lâm Dục Thư hất cằm chỉ chiếc Civic trước mặt: "Mau chạy thử xe giúp tôi đi."
Lâm Dục Thư nhường ghế lái cho Tống Khải Minh, còn mình thì ngồi vào ghế phụ. Hai người chạy vài vòng trên đường đua, tuy rằng Lâm Dục Thư đã quen với tình trạng của chiếc xe này, nhưng lông mày Tống Khải Minh lại càng ngày càng nhíu chặt.
"Khoảng cách ghế lái không phải là vấn đề lớn." Quay lại phòng pit, Tống Khải Minh nhìn số liệu trên màn hình và nói: "Nhưng bánh xe chỉ có 200 mã lực và động cơ hoạt động không tốt."
Lâm Dục Thư đứng bên cạnh hắn, một tay chống mặt bàn, một tay vịn ghế Tống Khải Minh ngồi, hỏi: "Thế sửa được không?"
"Có thể đổi thành 500 mã lực, tăng áp, tăng cường động cơ." - Tống Khải Minh nói. "Nhưng cần tăng độ rộng thân xe, cậu chịu không?"
Tăng độ rộng cần phải phá hủy thân xe vốn có, nếu là người khác đề nghị với Lâm Dục Thư, cậu chưa chắc đã đồng ý, nhưng nếu là Tống Khải Minh...
Cậu đương nhiên tin tưởng vô điều kiện.
"Được." Lâm Dục Thư nói.
"Vậy hôm nay giải quyết vấn đề khoảng trống trước, những thứ khác cần chờ linh kiện."
Tống Khải Minh dùng thang nâng Civic lên, sau đó cởϊ áσ khoác bomber, đeo găng tay vải gai màu trắng, cầm dụng cụ lên bắt đầu tháo lốp chiếc Civic.
Mãi cho đến lúc này, Lâm Dục Thư mới phát hiện Tống Khải Minh mặc một cái áo ba lỗ màu trắng bên trong áo khoác, những đường nét trên xương quai xanh và cánh tay đều lộ ra ngoài.
Mỗi lần hắn vặn cờ lê, các cơ bắp sẽ căng lại rồi thả lỏng, chẳng mấy chốc trên áo ba lỗ màu trắng của hắn bám rất nhiều bụi bặm và dầu máy, có lẽ vì không chú ý, có vài vết bẩn dính lên cổ lẫn vào những giọt mồ hôi chảy ra.
Bẩn quá...
Nhưng rất gợi cảm.
Lâm Dục Thư không thể rời mắt khỏi Tống Khải Minh, trước kia cậu từng mơ tưởng Tống Khải Minh sẽ giúp cậu sửa xe, nhưng chưa từng nghĩ tới cảnh tượng Tống Khải Minh sửa xe sẽ là một hình ảnh ướŧ áŧ như vậy.
Đúng vậy, chính là ướŧ áŧ.
Thấy huyết khí Lâm Dục Thư sôi lên.
Tống Khải Minh ném lốp xe đã thay sang một bên, lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, kỳ quái hỏi Lâm Dục Thư: "Cậu nóng lắm à?"
"Hơi hơi." Lâm Dục Thư nhanh chóng dời tầm mắt, lấy tay quạt gió: "Đưa chìa khóa xe của anh cho tôi, lượn vài vòng."
Không thể ở lại đây được nữa.
Lâm Dục Thư sợ ánh mắt tham lam sẽ bán đứng mình.
"Ok." Tống Khải Minh dùng răng cắn găng tay, đưa tay vào túi quần móc ra một chiếc chìa khóa xe, ném cho Lâm Dục Thư.
"Lượn tùy ý." Hắn nói.
Lâm Dục Thư lái chiếc GTR và rời khỏi phòng pit như thể đang chạy trốn, không hiểu sao trong lòng có một ngọn lửa không có chỗ phun ra, chỉ có thể mãnh liệt nhấn ga trên đường đua, vì vậy... cậu lại lập kỷ lục vòng đua cho xe cải tiến ở trường đua Long mã.
Chờ đến khi Tống Khải Minh trả lại Civic cho Lâm Dục Thư thì trời đã tối.
Tống Khải Minh gần như điều chỉnh toàn bộ khung gầm của Civic, ngay khi Lâm Dục Thư vừa lái lên đường đua đã cảm giác không tầm thường. Khẩu pháo con đổi mới hoàn toàn, cảm giác lái nhạy đến mức như thể cậu chỉ ngón tay vào đâu thì đánh vào đó, điều này khiến Lâm Dục Thư có chút không quen.
"Hài lòng không?" Tống Khải Minh từ trên đường đua đi xuống, ngồi ở ghế lái phụ hỏi.
"Hài lòng." Giọng điệu của Lâm Dục Thư bình tĩnh hơn tâm tình cậu gấp mười lần. "Đại thần quả nhiên là đại thần."
"Hài lòng là được." Nghe Lâm Dục Thư khen, Tống Khải Minh khẽ cười: "Bây giờ đi về?"
"Ừ." Lâm Dục Thư lái Civic về bên cạnh GTR, tiện cho Tống Khải Minh đổi xe.
Lúc xuống xe, Tống Khải Minh đột nhiên quay đầu lại nói: "Đi theo tôi, dẫn cậu đến một nơi."
Vùng ngoại ô về đêm cực kỳ yên tĩnh, trên đường không có nhiều xe con, đi qua đa số là xe tải lớn.
Lâm Dục Thư chầm chậm đi theo phía sau Tống Khải Minh, băng qua quốc lộ, chạy qua đường quê, lại đi qua một khu phát triển kinh tế vắng vẻ, cuối cùng đến một vùng ngoại ô hoang vu khác.
Cuối cùng GTR dừng lại bên cạnh một vùng trũng cỏ dại, nơi không có đèn đường và chỉ có thể được chiếu sáng bằng đèn pha của hai chiếc xe.
"Đến nơi này làm gì? "Lâm Dục Thư xuống xe, theo sau Tống Khải Minh, đi về phía trước tới rìa vùng trũng.
Giữa vùng trũng có không ít vũng nước nhỏ, giống như gương phản xạ ánh trăng, giữa trùng trùng tiếng dế kêu trông có vẻ vô cùng tĩnh mịch.
"Cậu biết đây là nơi nào không?" Tống Khải Minh hỏi.
"Đất của bất động sản Vĩnh Tinh." Lâm Dục Thư nói.
Ban đầu Lâm Dục Thư không biết vì sao Tống Khải Minh muốn dẫn cậu "đến một nơi", cậu còn tưởng sẽ là đoạn đường nào dễ lái, nhưng hiện tại xem ra, Tống Khải Minh dẫn cậu đến nơi này không liên quan đến xe, thuần túy là vì công việc.
"Tôi muốn mảnh đất này." Tống Khải Minh đi thẳng vào vấn đề.
"Anh muốn?" Lâm Dục Thư nhíu mày, trong nháy mắt kinh ngạc nhưng rất nhanh lại cảm thấy hợp lý —— còn có cái gì Tống Khải Minh không dám muốn?
"Anh có biết mảnh đất này phức tạp thế nào không?" Cậu hỏi.
"Tôi biết." Tống Khải Minh nói. "Cho nên tôi cần cậu giúp đỡ."
Tập đoàn Vĩnh Tinh lúc đầu không kinh doanh bất động sản, là sau khi Thiệu Hòa Húc kết hôn cùng Phương Lan của bất động sản Phương Thiên, lúc này mới thành lập bất động sản Vĩnh Tinh.
Trong những năm đầu, bất động sản Vĩnh Tinh phát triển rất nhanh chóng, mở ra nhiều dự án nhà ở và thương mại. Mà các dự án thương mại luôn có quan hệ với rạp chiếu phim, bởi vậy Thiệu Hòa Húc lại bắt đầu đặt chân vào ngành giải trí, thành lập các công ty giải trí Vĩnh Tinh.
Mấy năm gần đây, bởi vì quy định về "ranh giới đỏ" cho ngành bất động sản do bên trên ban hành, đất của bất động sản Vĩnh Tinh không đáp ứng tiêu chuẩn, không thể tham gia vào các dự án bất động sản được nữa. Vì thế Thiệu Hòa Húc đem mấy mảnh đất còn chưa khai phá này đi thế chấp để đầu tư tiền vào ngành giải trí.
Vốn dĩ Phương Lan không phản đối việc này, nhưng ngòi nổ dẫn đến cuộc ly hôn của bọn họ —— con riêng của Thiệu Hòa Húc —— là một diễn viên, cô không có cách nào rộng lượng được nữa.
Khác với bất động sản Vĩnh Tinh, bất động sản Phương Thiên vẫn có đủ điều kiện phát triển, Phương Lan yêu cầu ly hôn đồng thời tiến hành tái cơ cấu tài sản, thu hồi lại mấy miếng đất do bất động sản Phương Thiên khai phá.
Các cổ đông vừa và nhỏ vẫn tham gia cổ phần như thường lệ, đương nhiên sẽ không có ý kiến, cuối cùng người tổn thất chỉ có Thiệu Hòa Húc.
Thiệu Hòa Húc là bên phạm sai lầm, trước mắt không có ý định tranh đoạt với Phương Lan, bởi vậy chờ sau khi thủ tục ly hôn của hai người làm xong, mảnh đất này sẽ rơi vào tay bất động sản Phương Thiên.
"Anh muốn mảnh đất này làm gì?" Lâm Dục Thư hỏi.
"Xây trường đua." Tống Khải Minh trả lời rất nhanh. "Trong nước gần như không có cuộc đua cấp quốc tế nào của riêng mình, cậu hãy nghĩ đến Le Mans, nghĩ đến Nurburgring, nếu như trường đua Vĩnh Tinh có thể tổ chức các cuộc đua ở đẳng cấp này, vậy sẽ mở ra danh tiếng trên toàn thế giới."
Lâm Dục Thư một lần nữa ngạc nhiên trước tham vọng của Tống Khải Minh.
Những suy nghĩ của hắn và Thiệu Quang Kiệt căn bản không cùng một cấp độ, tư duy của Thiệu Quang Kiệt chỉ giới hạn trong thương mại, có thể phương pháp kinh doanh của anh ta sẽ hiệu quả trong ngành khác. Nhưng Tống Khải Minh hoàn toàn xuất phát từ góc độ ngành xe hơi, hắn quen thuộc tất cả các chiến lược của ngành này.
"Anh." Lâm Dục Thư dừng một chút, cố gắng tiêu hóa đề nghị của Tống Khải Minh. "Anh chắc chắn có thể tổ chức được cuộc đua như thế?"
"Tôi có mối quan hệ của riêng mình." Tống Khải Minh nói. "Miễn là xây dựng được trường đua, tôi có thể tổ chức cuộc đua."
Đối với mạng lưới quan hệ của Tống Khải Minh, Lâm Dục Thư tuyệt đối không hoài nghi.
Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể vay hàng tỷ USD.
Nhưng ——
Lấy được đất thật sự cũng không dễ dàng.
Phương Lan muốn những mảnh đất còn chưa khai phá này, hoàn toàn là vì ân oán cá nhân với Thiệu Hòa Húc, Lâm Dục Thư sao có thể nhúng tay vào?
Cho dù cậu muốn nhúng tay vào, cũng không tìm được lý do thích hợp.
Hơn nữa, bình thường Lâm Dục Thư không giao thiệp với Phương Lan, xác suất cậu có thể khuyên nhủ vị Phương tổng này gần như bằng không.
"Cho nên cậu sẽ giúp tôi chứ?" - Tống Khải Minh hỏi.
"Đây không phải là vấn đề có giúp hay không." - Lâm Dục Thư nhíu mày nói. "Mà là vấn đề có thể giúp hay không."
Phải thừa nhận rằng từ góc độ đầu tư, ý tưởng của Tống Khải Minh thực sự có thể mang lại lợi nhuận kếch xù.
Song thực hiện ý tưởng lại quá khó khăn.
"Chúng ta có thể cùng nhau nghĩ cách." Tống Khải Minh lại nói.
... Vậy cũng rất khó. Lâm Dục Thư nghĩ.
Nếu vấn đề này không liên quan đến việc Thiệu Hòa Húc và Phương Lan ly hôn, thì có lẽ sẽ thuyết phục được Phương Lan từ góc độ lợi ích.
Nhưng Phương Lan thà để giá cổ phiếu giảm cũng nhất quyết ly hôn với Thiệu Hòa Húc, đủ để nhìn ra trong chuyện này cô không quan tâm đến lợi ích.
Tống Khải Minh cúi đầu nhìn Lâm Dục Thư, lẳng lặng chờ cậu đưa ra quyết định, mà Lâm Dục Thư thật sự không thể hứa hẹn, dứt khoát thay đổi chủ đề.
"Anh không soi gương à?" Cậu lấy khăn tay từ trong áo khoác ra, đặt lên cổ Tống Khải Minh: "Chỗ này dính dầu máy, rửa cũng không sạch sao?"
Khăn tay lau trên cổ vài lần, lau đi những vết bẩn kia.
Trong lúc đó Tống Khải Minh không nói lời nào, cứ như vậy nhìn Lâm Dục Thư, đèn pha từ phía sau đánh tới khiến ánh mắt của hắn ẩn sâu trong bóng tối, nhìn không ra cảm xúc.
"Hôm nay cám ơn anh giúp tôi sửa xe." Lâm Dục Thư nhẹ nhàng chuyển đề tài, cậu đang định rút tay lại nhưng Tống Khải Minh đột nhiên giơ tay nắm mu bàn tay cậu.
"Vẫn chưa sửa xong." Tống Khải Minh rũ mắt, nhìn lướt qua bàn tay trước ngực, nói thêm: "Cậu ở Singapore cũng dùng chiếc khăn tay này."
"Ừ." Lâm Dục Thư xoay cổ tay nhưng không thoát ra được.
"Dầu máy không dễ giặt." Tống Khải Minh dùng tay kia rút khăn tay của Lâm Dục Thư, bỏ vào trong túi áo khoác của mình. "Tôi giặt sạch sẽ trả lại cho cậu."
Trong tay bỗng nhiên trống rỗng, không có khăn tay, hai tay đơn thuần nắm lấy nhau. Chẳng biết vì sao, trong đầu Lâm Dục Thư hiện lên hình ảnh Tống Khải Minh sửa xe cho mình, lỗ hai hình như có chút nóng lên.
"Cậu không trả lời câu hỏi của tôi." Tống Khải Minh nhìn Lâm Dục Thư, nói: "Tôi coi như cậu đồng ý."
Haizz.
Lâm Dục Thư thở dài trong lòng một hơi, cậu thật sự là quá coi thường Tống Khải Minh.
Đề nghị này có cơ sở có lý lẽ, bản thân đã rất khó từ chối, mà hắn còn biết sửa xe, sửa xe còn gợi cảm, lại càng làm cho người ta khó mà chối từ.
Lâm Dục Thư lúng túng rút tay về, nói một cách cam chịu: "Để tôi thử xem."