Trình Trĩ không biết mình đã mắng thầm trong lòng tên biếи ŧɦái ghê tởm đó mấy trăm ngàn lần, nhưng mỗi khi nhớ đến những tin nhắn mà mình đã nhận được trên điện thoại di động, thì khuôn mặt cậu lại đỏ bừng, không thể thở được và không thể không tưởng tượng ra thứ thô dài ướŧ áŧ và nóng bỏng mà tay mình đã nắm chặt vào ngày hôm đó.
Nghĩ đến đây, thì chiếc qυầи ɭóŧ sạch sẽ mà tiểu thiếu gia vừa mới thay đã ướt sũng, nhớp nháp dính sát vào chân, cậu nhìn mình trong gương, đỏ mặt xấu hổ, rồi lại nhìn đôi chân lộ ra nhục huyệt non nớt của mình, hô hấp cậu chậm lại.
Trong đầu cậu chợt hiện ra cảnh ngày đó khi tên biếи ŧɦái gọi điện thoại, hắn ta đã không ngừng nói với cậu rằng, sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ chơi chết cậu, kẻ đó muốn chơi cậu, muốn đút vào bên trong.
Cắm vào trong? Nhưng cắm ở đâu? Trình Trĩ nhìn cái âʍ ɦộ nhỏ của mình và nghĩ đến thứ khổng lồ trên điện thoại của người đàn ông, thì không khỏi run sợ, lắc đầu cố gắng hết sức để thoát ra khỏi những suy nghĩ hỗn độn này.
Ngày hôm sau, cậu không có tinh thần đeo cặp sách vào lớp, vừa ngồi xuống đã nhìn thấy Mạnh Ninh Trạch vừa bước vào phòng học, ánh mắt chạm nhau, trong lòng Trình Trĩ không tự chủ được sinh ra chút cảm giác quỷ dị.
Như thể có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, với đôi mắt rực lửa. Cậu đổ lỗi việc này lên trên đầu kẻ biếи ŧɦái, vì cho rằng kẻ đó đã gián tiếp làm cho cậu gặp phải những điều tồi tệ này khiến cậu không thể bình thường như trước được. Trình Trĩ lại mắng tên biếи ŧɦái kia mấy chục lần, rồi mới miễn cưỡng cảm thấy thoải mái được một chút.
Sau giờ học, trong lúc đang đi vào nhà vệ sinh, thì điện thoại của Trình Trĩ bỗng rung lên và nhận được một số tin nhắn lạ, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết đó chắc chắn là của tên biếи ŧɦái kia gửi tới, Trình Trĩ mở ra xem. Và đúng như cậu dự liệu, đều là của người đó gửi tới.
"Bé cưng, chồng lại nhớ em rồi, cự vật của chồng lại cương lên rồi, phải làm sao bây giờ?"
"Khi nào thì chồng mới có thể hôn lại cái miệng nhỏ dâʍ đãиɠ bên dưới của vợ đây?"
"Cục cưng có muốn chồng không?"
"Lần sau để cho chồng chơi em nha, đút vào trong nhục bích của em, được không?"
Mạnh Ninh Trạch dựa vào khung cửa của nhà vệ sinh, hồn nhiên không có chút lo lắng sẽ bị người ta phát hiện bí mật, cứ kiêu ngạo liếc mắt nhìn vào phòng vệ sinh mà Trình Trĩ vừa bước vào.
Sau khi gửi tin nhắn xong, thì hắn bỏ di động vào túi, sải bước đi về lớp như không có chuyện gì, sau đó ngồi vào chỗ chuẩn bị học.
Chỉ là khi bóng dáng quen thuộc của tiểu thiếu gia lướt qua mình, thì Mạnh Ninh Trạch không khỏi nhắm mắt lại, ngửi mùi hương trên người Trình Trĩ còn vươn lại trong không khí.
Thứ bảy này đúng lúc là sinh nhật của Trình Trĩ, tiểu thiếu gia sắp trưởng thành, sinh nhật lần này cha mẹ Trình rất khoan dung để cho con trai bảo bối của mình đi đón sinh nhật cùng các bạn cùng lớp.
Trong quán bar sắp xếp một phòng riêng, được bài trí rất sang trọng, cả lớp và những người thường có quan hệ tốt với Trình Trĩ đều đến để tham gia cùng với cậu.
Một nhóm người đông đúc làm cho bầu không khí ở nơi đây rất sôi động, Trình Trĩ hiếm thấy đối với bất kỳ ai cũng đều lộ ra vẻ dịu dàng mềm mại, cả người nhu hòa mặt mày đều tràn đầy vui sướиɠ, cơ thể nhỏ xinh được mọi người vây quanh.
Mạnh Ninh Trạch thèm thuồng nhìn tiểu bảo bối trong đám người, có chút ghen tị với những người xung quanh có thể không chút kiêng nể gì tiếp xúc với cục cưng của mình, hắn thật muốn đuổi hết những kẻ ngáng đường này đi, để cho nơi đây chỉ còn có mình hắn và Trình Trĩ cùng nhau tổ chức sinh nhật.
Đến khi, có người đẩy bánh kem ra, có người thắp nến, thì trên mặt Trình Trĩ lộ ra nụ cười hớn hở, cậu nhắm mắt thổi tắt ngọn nến và đối với mỗi người tặng quà cho mình đều rất chân thành nói ra lời cảm ơn.
"Trình Trĩ, đây là quà tôi tặng cho cậu, chúc mừng sinh nhật." Giọng nói của Mạnh Ninh Trạch có hơi khàn trầm, vì ở trong hoàn cảnh choáng ngợp của quầy bar nên Trình Trĩ không có nhìn thấy được ánh mắt trắng trợn mang đầy vẻ u ám của hắn, cậu chỉ cho rằng là do cổ họng của Mạnh Ninh Trạch không thoải mái.
"Cảm ơn."
Trình Trĩ bĩu môi, nhận món quà, rồi ngọt ngào liếc nhìn Mạnh Ninh Trạch nói cảm ơn, rồi đặt món quà sang một bên.