Hắn lại hỏi, “Mắt em đều đỏ hết rồi, khóc sao?”
“Không có, em thấy Lý Húc khóc, cho nên mới có điểm khổ sở theo……”
“
……” Hắn trầm mặc một chút, mới hỏi, “Hắn vì sao khóc?”
“Em nói rõ ràng muốn cùng hắn chia tay, cho nên……”
Nghe một câu như thế, Mạc Quân Lâm đang nhăn mày liền buông lỏng ra.
Hắn không tiếp tục hỏi chuyện Lý Húc, dắt tay cô, lộ ra tươi cười nói, “Nghiên Nghiên, hôm nay chúng ta đi ra ngoài chơi được không? Ở nhà em, anh đến chạm vào tay em cũng không có cơ hội.”
Thấy hắn thần sắc trở nên bình thường, cô nhẹ nhàng thở ra, nhưng vừa nghe đến lời hắn nói, mặt cô lại đỏ…… Gia hỏa này, trong đầu có phải hay không chỉ nghĩ ăn đậu hũ cô a!
Qua một ngày, cô kỳ thật cũng nguôi giận, nhớ lại sự việc ở phòng tranh chỉ còn ngượng ngùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ…… Cô cảm thấy điểm mấu chốt của mình không ngừng bị hắn phá vỡ, đến mức không có nguyên tắc.
“…… Đi đâu a?” Cô hàm chứa ngượng ngùng, nhẹ giọng hỏi.
“Đi nhà thiên văn được không?” Thời tiết nóng, hắn sợ ở bên ngoài khiến cô đến khó chịu, hắn sớm chuẩn bị vô số địa phương muốn cùng cô hẹn hò, trong đầu có trên trăm cái địa điểm cùng tiết mục hẹn hò chờ hắn.
Hai người đang muốn xuất phát, mới đi ra công viên, không nghĩ tới gặp mẹ Mạc Quân Lâm, bà nhìn thấy hai người lập tức mặt mày hớn hở vẫy tay gọi bọn hắn đi qua ── “Tiểu Nghiên, đã lâu không có tới chơi a, hôm nay dì nghỉ, mua thức ăn ngon, tới nhà của chúng ta ăn cơm trưa được không?”
Mạc mẹ đương nhiên biết gần đây con trai nhà mình vội cái gì. Từ Nghiên đứa trẻ này nữ bà nhìn từ nhỏ đến lớn, vừa ngoan vừa xinh đẹp, thông minh hiếu thuận, bà vẫn luôn rất thích, khi biết cô cùng Lý Húc kết giao còn khổ sở một thời gian, lại nói tiếp, khi còn nhỏ rõ ràng đã nói con trai mình cùng Nghiên Nghiên là một đôi, như thế nào đã bị Lý Húc cướp trước đâu?
Giờ thì tốt rồi, vòng đi vòng lại, cuối cùng lại cùng con trai mình ở bên nhau!
Càng không nói tới, Mạc mẹ cùng Từ mẹ giao tình không tồi, vẫn luôn nghĩ cùng bà làm thông gia!
Có một lần Mạc mẹ muốn thưởng lì xì cho công nhân trong công ty, nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp vội vàng ra cửa, trên tay xách theo bao lớn bao nhỏ, không biết như thế nào không cẩn thận rớt bao da cũng chưa phát hiện, bao da vừa lúc bị Từ mẹ nhặt được, bà còn đuổi theo trả lại, bên trong chính là mười mấy vạn a! Đầu năm nay, khó gặp được người lương thiện như vậy. Sau lần đó, bà liền cùng Từ mẹ thành bạn tốt.
Từ Nghiên ngượng ngùng không dám cự tuyệt trưởng bối mời, đành phải đi theo Mạc Quân Lâm trở về, đến nhà hắn mới gọi điện thoại cùng mẹ nói mình hôm nay không trở về nhà ăn cơm, Từ mẹ biết cô ở Mạc gia, mà không phải cùng tiểu tử Lý Húc kia ở cùng nhau, tự nhiên không có gì lo lắng, liên tục nói tốt.
Nhưng Từ Nghiên ở Mạc gia ăn xong cơm trưa, Mạc mẹ liền có việc ra cửa, chỉ còn bọn họ hai người lưu tại phòng khách, Mạc Quân Lâm hỏi, “Nghiên Nghiên, em đã lâu không có tới, gần đây anh cất chứa không ít tiểu thuyết ngoại quốc, đều là tác giả em thích, em muốn lên phòng anh nhìn không?”
Trước đây những sách có chút khó tìm thư đều là Mạc Quân Lâm thay cô tìm được rồi, Từ Nghiên trong lòng vừa động, nhịn không được cùng hắn lên lầu.
Phòng Mạc Quân Lâm một mặt tường đều là giá sách, Từ Nghiên khi còn nhỏ nhất hâm mộ điểm này, thường thường ăn vạ ở nhà hắn không đi.
Một đoạn thời gian không có tới, cô tò mò nhìn giá sách, lòng tràn đầy đắm chìm ở trong biển sách, Mạc Quân Lâm nhìn bộ dạng nghiêm túc đọc sách của cô, ánh mắt thâm thúy, rõ ràng cô chỉ ăn mặc mộc mạc áo bông quần dài, nhưng vòng eo mảnh khảnh cùng cái mông vểnh lên như đang dụ hoặc hắn, càng miễn bàn, trên người cô vẫn luôn tản mát ra hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt, hắn nghĩ tới, ngực liền ngăn không được lửa nóng.
Từ Nghiên không phát hiện phía sau bị người lặng lẽ tiếp cận, thẳng đến khi trên eo căng thẳng, hoàn toàn dán lên vòm ngực rộng lớn như lửa nóng của nam nhân, cô mới lấy lại tinh thần, trong lòng đột nhiên run lên.
“Nghiên Nghiên, có nhớ anh không?” Tiếng nói nặng nề quanh quẩn bên tai nhỏ của cô, ôn nhu triền miên.
Mặt cô nóng lên, “Mỗi ngày đều gặp mặt, có cái gì phải nhớ……”
Hắn đem cằm nhẹ nhàng đè ở trên vai mảnh khảnh, ngửi mùi hương từ cô tỏa ra, cầm lòng không đậu phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, “Chính là anh mỗi ngày đều rất nhớ em, gặp mặt nhớ, không thấy mặt cũng nhớ……”
Có vết xe đổ, cô không thể không hoài nghi hắn suy nghĩ lung tung rối loạn cái gì, vừa xấu hổ vừa kinh hãi, trái tim phanh phanh phanh loạn nhảy, giống như con thỏ, cô tránh tránh, muốn thoát khỏi hắn ôm ấp, “Anh…… Buông em ra a! Em đang xem sách!”
“Sách đợi lát nữa xem, trước bồi anh được không?”
“Đọc sách còn không phải là bồi anh……” Cô xấu hổ.
Cũng liền như vậy một hồi, mông cô đột nhiên đã bị một cây ngạnh côn đứng thẳng chạm vào, mặt cô càng hồng, cái mông khẽ nhúc nhích muốn dịch ra một chút, hắn lại ôm chặt muốn chết, không cho cô chạy trốn.