Nam Cung Trụy Nguyệt hiểu được cái gì gọi là vui quá hóa buồn. Dọc theo đường đi Nam Cung Quân đối với nàng hoàn toàn chính là yêu thương trăm bề , thậm chí đến ăn cơm cũng muốn tự mình đút cho nàng, loại hạnh phúc ngọt ngào đến tận xương này, quả thật khiến cho Nam Cung Trụy Nguyệt trầm luân không cách nào tự kiềm chế.
Chỉ là, nếu như đây là mộng đẹp, giờ phút này nên tỉnh mộng.
Nhìn Chu Tư Thu xông đến sảnh lớn của Tiêu Hồn Điện, sau đó lại sợ hãi đứng trước mặt Nam Cung Quân. Một đôi mắt to trong suốt chớp chớp, lại hết sức dễ thương. Đã nghe Tư Thu lớn lên giống hệt Thu Cơ, đột nhiên Nam Cung Trụy Nguyệt hiểu được, vì sao năm đó Thu Cơ được xưng là mỹ nữ đẹp nhất võ lâm.
Chỉ sợ rất ít đàn ông có thể chạy thoát khỏi cạn bẫy đôi mắt dịu dàng sáng như nước này a. Huống chi người đẹp bộ dáng xấu hổ e sợ, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ ý muốn bảo vệ từ trong xương của đàn ông.
Chu Tư Thu cười càng ngọt, tim Nam Cung Trụy Nguyệt lại càng nát.
Chỉ là Nam cung Quân lại giống như hoàn toàn, ngay từ đầu, luôn luôn không có nhìn thấy Chu Tư Thu, dù người kia đang đứng trước mặt hắn. Hắn chỉ cúi đầu dịu dàng hỏi Trụy Nguyệt.
“Hơi lạnh à?”
Hắn vươn tay, ôm chặt Nam Cung Trụy Nguyệt chút. Sau đó mới đi đến phòng Nam Cung Trụy Nguyệt.
Đi được 1 đoạn, mới như nhớ ra còn 1 người, lạnh nhạt lưu lại một câu.
“Thiên Khung, dẫn Chu cô nương xuống nghỉ ngơi.”
Chu Tư Thu quả thật không thể tin được, người đàn ông này lại hoàn toàn không đếm xỉa đến nàng.
Tại sao trong mắt tất cả mọi người, đều chỉ nhìn thấy Nam Cung Trụy Nguyệt? Đại sư huynh đã như vậy, bây giờ đến cả Nam Cung Quân cũng như vậy.
Lúc trước chưa từng gặp qua Nam Cung Quân, người trong lòng nàng thật ra chính là đại sư huynh Tần Mộ, võ công hắn giỏi, tướng mạo lại tuấn tú, ngoại trừ ít nói như tảng đá. Chỉ là từ sau ngày luận võ, nàng tận mắt nhìn thấy đại sư huynh sau khi đánh rớt mũ sa của yêu nữ này, trong nháy mắt vẻ mặt ngây người, thậm chí chủ động mở miệng báo danh tính, lúc yêu nữ kia tức giận bỏ đi, còn lén phái người đi ra ngoài tìm hiểu.
Nàng vốn tức giận bất bình, nhưng sau khi nhìn thấy Nam Cung Quân, lập tức giật nảy mình, lúc này quyết định không quan tâm chuyện Tần Mộ nữa. Chỉ là, tại sao ngay cả Nam Cung Quân cũng hết sức để ý đến Nam Cung Trụy Nguyệt, phá lệ che chở. Ngày đó không phải ông ngoại đã nói rõ với hắn rồi sao, mình mời là con gái ruột của hắn nha.
Yêu nữ Nam Cung Trụy Nguyệt này! Cho dù mi lớn lên xinh đẹp độc nhất vô nhị, siêu phàm thoát tục, cũng không che giấu được chuyện thật mi là yêu nữ ma giáo! Chu Tư Thu tức giận đến có chút phát run, nhưng vẫn cố gắng giữ vững khuôn mặt tươi cười.
Thiên Khung lặng lẽ liếc mắt nàng, bọn họ tung hoành giang hồ nhiều năm, sao lại không nhìn thấu tâm tư của cô gái nhỏ này, chỉ là xem vào chuyện người khác không phải là phong cách của hắn.
Hắn cũng không phải là người thương hoa tiếc ngọc, nếu như Chu Tư Thu có lời nói thương tổn Nam Cung Trụy Nguyệt, Nam Cung Quân sẽ là người đầu tiên không buông tha cho nàng ta. Cho nên, bọn họ chỉ thuận tiện ngồi xem kịch vui.
Trong lòng Nam Cung Trụy Nguyệt vẫn luôn có chút rẫu rĩ không vui, tuy nhiên nhìn thấy vừa rồi Nam Cung Quân không có đáp lại Chu Tư Thu, chỉ là trong lòng vẫn có chút chua xót.
“Nguyệt Nhi, miệng nàng bỉu lên đến trời rồi.”
Nam Cung Quân đi theo sau nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cười trêu nói.
“Chàng……”
Cho đến bây giờ Nam Cung Trụy Nguyệt vẫn còn chút chưa quen, hình như Nam Cung Quân trở nên cởi mở không ít, thật sự còn có thể nói đùa với nàng, nhưng lại đặc biết thích giễu cợt nàng.
“Ngoan, đừng tức giận.”
Nam Cung Quân nhẹ nhàng ôm lấy đầu nàng, sau đó hôn say đắm.
Nam Cung Trụy Nguyệt vốn còn một cổ oán khí, bị môi lưỡi của hắn câu dẫn thần trí, hai con ngươi bắt đầu trở nên mông lung. Không kiềm chế được xoay người, bám vào vai hắn, càng ép sát đôi môi mình vào.
Nam Cung Trụy Nguyệt chỉ cảm thấy như lọt vào sương mù, ý thức cũng mông lung, chỉ càm thấy rất thư sướиɠ, cảm thấy ngực Nam Cung Quân thật ấm áp, cảm thấy môi lưỡi hắn liếʍ trước ngực nàng ngứa ngứa.
A? Hình như nàng còn một tia thanh tỉnh. Vừa lúc nhìn thấy Nam Cung Quân vùi đầu vào ngực nàng, đầu lưỡi của hắn đang đùa giỡn đầṳ ѵú của nàng, một màn tìиɧ ɖu͙© như thế này, mặt của nàng đỏ càng lợi hại.
“Hử? Không thích sao?”
Nam Cung Quân hơi ngước mắt nhìn nàng một cái, sau đó mới ngậm cả đầṳ ѵú của nàng vào trong miệng, càng làm càn kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng. Nam Cung Trụy Nguyệt nhận ra lại một lần mơ hồ trôi qua nữa, chỉ có thể kiềm chế phát ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp.
Khóe miệng Nam Cung Quân lộ ra nụ cười gian xảo, sau đó nhanh chóng lột sạch quần áo trên người nàng, rồi mới đè Nam Cung Trụy Nguyệt xuống dưới người, hai tay lưu luyến tại mỗi bộ phận mẫn cảm của nàng, môi lưỡi ở trên da thịt trắng nõn của nàng, gieo lên từng bước từng bước dấu hôn, cuối cùng thậm chí đi vào hoa huyệt thần bí giữa hai chân nàng.
Nhẹ nhàng đẩy ra cánh hoa ướt đẫm của nàng, đầu lưỡi tiến vào khe hở ở giữa, đánh vòng châm ngòi nàng. Nam Cung Trụy Nguyệt không chút phản kháng, chỉ có thể nắm lấy sợi tóc của hắn, bất lực rêи ɾỉ. “A……”
Nhìn chất mật chảy ra từ mật huyệt càng lúc càng dồi dào, Nam Cung Quân rất hài lòng vòng hai chân nàng qua eo mình, sau đó cởϊ qυầи, phóng thích thô cứng đang vận sức chờ phát động, nghiêng người về phía trước, đứng vững giữa khe huyệt ẩm ướt nhão nhẹt của Nam Cung Trụy Nguyệt. Giống như ác ma nhẹ nhàng câu dẫn bên tai nàng, “Nguyệt Nhi, muốn?”
Nam Cung Trụy Nguyệt đã sớm trầm luân hoàn toàn, một chút sức lực phản kháng cũng không có, biết rõ hắn đang cố ý truê cợt nàng. Nhưng vẫn ngoan ngoãn dẻo miệng trả lời, “Ta muốn……”
“Rất ngoan.” Nam Cung Quân rất hài lòng với câu trả lời của nàng. Sau đó nghiêng eo về phía trước, cứ như thế tiến thẳng vào hoa huyệt, cảm giác ma xác cùng lấp đầy làm cho Nam Cung Trụy Nguyệt nhịn không được hừ một tiếng, “A a…… Thật lớn……”
Có đôi khi nàng thật sự hoài nghi đến cùng Nam Cung Quân có phải là người hay không, tại sao nhu cầu mãnh liệt như vậy, còn có thể bền bỉ như vậy. Chỉ là bây giờ nàng chỉ có thể nương theo động tác của Nam Cung Quân, hùa theo cùng nhau lắc lư, khiến cho hắn có thể xâm nhập càng sâu mà thôi. Tốc độ luật động của Nam Cung Quân càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức nàng theo không kịp, ngoại trừ nắm chặt ga giường, vô lực rêи ɾỉ, nàng căn bản không có cách nào ngừng lại.
Sau đó, nàng từng đợt từng đợt rêи ɾỉ, giống như cả buổi chiều cũng không có ngừng lại, mãi đến cuối cùng đến giọng nói cũng bị khàn.
——-oOo——-