Bật Hack Yêu Đương Của Hệ Thống

Chương 75: Chiến Lược Tranh Sủng Chốn Hậu Cung (5)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Min

Đào Nguyện là người đầu tiên được đón đi thị tẩm, điều này đã thu hút đủ loại đố kỵ, ghen ghét và thù hận từ những tú nữ và hầu lang khác, nhưng chủ yếu là con cái quan văn bên phe Diệp Dung, sự mất cân bằng trong lòng họ càng nghiêm trọng hơn. Những tú nữ và hầu lang con nhà võ tướng tuy rằng trong lòng cũng ghen tị, nhưng vẫn có chút chân thành vui mừng cho cậu.

Bởi vì trong chốn hậu cung này, những người có thể chiến đấu một mình cực kỳ ít, hoặc là gia thế đủ mạnh, hoặc là đặc biệt được sủng ái, còn những người khác nếu không đoàn kết với nhau thì sẽ rất khó được sủng hạnh.

Nếu là Diệp Dung được sủng ái hơn, những người ở bên phía Diệp Dung sẽ cảm thấy rằng họ có cơ hội được sủng ái hơn. Còn nếu như là Đào Nguyện được sủng ái hơn, họ tự nhiên sẽ cảm thấy rằng những người bên phía Đào Nguyện có nhiều cơ hội được sủng ái hơn. Bởi vì Đào Nguyện và Diệp Dung là hai người dẫn đầu của hai bên, chắc chắn sẽ có lúc không được thị tẩm, nên cơ hội sẽ đến phiên họ.

Tiếc là bọn họ không biết suy nghĩ trong lòng Đào Nguyện, cho dù kiếp này người yêu của cậu là hoàng đế, cậu cũng không định chia sẻ hắn với bất kỳ ai cả. Những người khác có đáng thương hay không thì liên quan gì đến cậu, bọn họ muốn trách thì trách số phận đi.

Ngày thứ ba, bọn họ chỉ học lễ nghi nửa buổi sáng, giữa trưa là đã có thể bắt đầu nghỉ ngơi.

Mọi người đang ở trong sân đọc sách hoặc nói chuyện phiếm, Hứa công công đột nhiên dẫn người đến, những người đang ngồi trong sân nói chuyện nhanh chóng đứng dậy.

Hứa công công trực tiếp đi đến phòng của Đào Nguyện, Đào Nguyện và Tôn Nguyên cũng nhanh chóng đứng lên.

“Hứa tổng quản.” Đào Nguyện và Tôn Nguyên hơi khom người.

“Mục thị lang,” Hứa công công xoay người lại nhận lấy khay từ tay tiểu thái giám rồi nói với Đào Nguyện: “Đây là đào mật* cống phẩm của bệ hạ ban thưởng cho Mục thị lang.”Đào Nguyện lập tức quỳ một gối xuống tạ ơn. “Tạ bệ hạ ban thưởng.”

Sau khi đứng dậy, Đào Nguyện cung kính nhận khay, Hứa công công tiến lên nửa bước, đặt khay vào tay cậu rồi nói nhỏ: “Bệ hạ bảo Mục thị lang nhớ đáp lễ, bánh hoa hồng mà người ăn ở chỗ Thái Hậu lần trước rất ngon.”

Đào Nguyện hơi sửng sốt nói: “Vâng.”

Nhìn Hứa công công xoay người rời đi, Đào Nguyện nghĩ thầm, đây là lần đầu tiên cậu nghe nói hoàng đế ban thưởng mà còn yêu cầu người ta đáp lễ đấy.

Thực ra Tiêu Thuân Diệp chỉ đang tìm lý do để Đào Nguyện chủ động đến tìm hắn mà thôi. Hắn muốn ngửi mùi hương trên người Đào Nguyện nhưng không thể chiêu cậu thị tẩm quá thường xuyên được, mà Đào Nguyện lại không chủ động đi tặng hắn thứ gì cả. Thế nên Tiêu Thuân Diệp mới sai Hứa công công tới nhắc nhở Đào Nguyện, để cậu chủ động đi tặng đồ ăn cho hắn.

Sau khi Hứa công công rời đi, những thị lang bên phía Đào Nguyện đều chạy vào, quây quần bên bàn, nhìn ba quả đào mật mọng nước. Ba quả đào mật này, mỗi quả đều to bằng hai nắm tay và tỏa ra hương thơm trái cây quyến rũ khiến người ta phải nuốt nước miếng ừng ực.

“Thơm quá à, ta chưa bao giờ thấy quả đào mật nào to như vậy hết.”

“Đương nhiên là ngươi chưa từng thấy rồi. Đây là cống phẩm đó, mỗi năm chỉ có hai ba mươi quả được đưa vào cung mà thôi.”

“Mùi thơm thật ngọt ngào, nếu để trong phòng một đêm, nhất định cả căn phòng sẽ thơm lừng luôn.”

“Cả căn phòng bây giờ đã thơm lắm rồi, ban đêm nằm ngủ mà ngửi thấy mùi này chắc sẽ nằm mơ thấy mình đang ăn đào quá.”

“Ta nghĩ đó sẽ là một giấc mộng thật đẹp.”

“A Nguyên, ngươi chia quả đào mật này cho mọi người đi.” Đào Nguyện đưa cho Tôn Nguyên một quả, sau đó bưng hai quả còn lại đi vào phòng bếp nhỏ.

Đám người bên phía Diệp Dung đứng ở trong sân nhìn bọn họ vui vẻ chia nhau quả đào mật đều cảm thấy rất khó chịu.

Mặc dù chia một quả đào thì mỗi người cũng chẳng được bao nhiêu, nhưng đó là cống phẩm và còn do chính hoàng đế ban thưởng nữa, dù chỉ được chia một miếng nhỏ thôi cũng là một điều vô cùng hạnh phúc rồi.

Bọn họ nhìn nhau rồi quay sang nhìn Diệp Dung đang im lặng, tâm trạng rất phức tạp. Bọn họ vốn tưởng rằng sau khi Đào Nguyện được thị tẩm thì kiểu gì cũng sẽ đến lượt Diệp Dung, nhưng chờ đến ngày thứ ba lại chờ được hoàng đế ban thưởng cho Đào Nguyện.

Trong lòng bọn họ không khỏi cảm thấy sốt ruột thay Diệp Dung, bởi vì Hoàng Thượng rõ ràng là đã để ý Đào Nguyện rồi. Bọn họ hy vọng Diệp Dung có thể nỗ lực hơn, tranh thủ được Hoàng Thượng sủng ái càng sớm càng tốt, nếu không thì cơ hội sẽ bị đám người bên kia chiếm mất.

Diệp Dung quay đầu lại nhìn cung tì đứng trong góc, ánh mắt hai người nhanh chóng nhìn nhau, sau đó bình tĩnh thu lại tầm mắt.

Diệp Dung đứng dậy nói: “Ta muốn đi thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, các ngươi giúp ta nói với Từ hầu quan một tiếng, nếu có chuyện gì thì sai người tới cung của Thái Hoàng Thái Hậu thông báo cho ta biết.”

Những người khác đáp lời, sau đó nhìn cậu ta rời đi.

Bà ngoại của Diệp Dung là chị em họ với Thái Hoàng Thái Hậu, vì vậy Diệp Dung thỉnh thoảng sẽ đến thỉnh an bà.

Vị Thái Hoàng Thái Hậu này đã đóng chặt cửa cung sau khi tiên hoàng qua đời và Tiêu Thuân Diệp đăng cơ, ngày ngày niệm kinh lạy Phật ở trong cung. Bà không bước ra khỏi cửa cung của mình cũng không cho ai đến thỉnh an mình mỗi ngày. Những thái phi và Vương gia đến thỉnh an bà, bà cũng chỉ lâu lâu mới gặp một lần. Trong số đó, chỉ có Dự Vương là có thể ra vào cung của bà bất cứ lúc nào, mà Diệp Dung thỉnh thoảng đến thỉnh an bà, bà cũng sẽ gặp.

Từ khi Diệp Dung vào cung, mỗi lần đi thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu thực chất là đi yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với Dự Vương.

Sau khi thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, Diệp Dung lập tức đi đến sân nơi ở của Dự Vương ngay khi vừa bước ra khỏi Phật điện nhỏ, cậu ta cần phải nắm chặt thời gian, không thể ở đây quá lâu được.

“Điện hạ.” Sau khi đóng cửa lại, Diệp Dung bước nhanh về phía Tiêu Dục Dương.

“A Dung.” Dự Vương cũng sải bước đi tới, ôm chặt lấy Diệp Dung.

Hai người đã không gặp nhau một tháng rồi, Tiêu Dục Dương thực sự rất nhớ Diệp Dung vì gã yêu cậu ta thật lòng. Mà Diệp Dung bây giờ chỉ một lòng một dạ muốn công lược hoàng đế mà thôi. Thật ra cậu ta không muốn gặp gã cho lắm, nhưng vì đã vào cung rồi nên cậu ta đành phải đối phó với gã.

Tiêu Dục Dương bế Diệp Dung lên, đặt cậu ta lên giường rồi ra sức hôn cậu ta.

Diệp Dung muốn tốc chiến tốc thắng, vì thế bắt đầu cởi y phục của Tiêu Dục Dương, ra vẻ như thể mình rất nhớ gã vậy.

Tiêu Dục Dương cũng nhanh chóng cởi hết y phục của Diệp Dung ra, hai người không có tâm tư nói chuyện mà chỉ quấn quít lấy nhau trên giường.

…..................

Đào Nguyện làm mấy món điểm tâm nhân đào mật trong phòng bếp nhỏ, sau đó mang đi đưa cho Tiêu Thuân Diệp xem như “đáp lễ”.

Tiêu Thuân Diệp sai người đưa Đào Nguyện đến thiên điện đợi, Đào Nguyện đặt điểm tâm lên bàn rồi ngồi lên giường, ngẩn người chờ đợi Tiêu Thuân Diệp.

Nhìn thấy Tiêu Thuân Diệp sải bước đi vào, Đào Nguyện đứng dậy hành lễ: “Bệ hạ.”

Tiêu Thuân Diệp không nói lời nào, ngay khi tiến lại gần liền đẩy Đào Nguyện ngã xuống giường, sau đó bắt đầu cởi y phục của cậu.

“Bệ hạ……, thần, thần tử tới đây để đưa điểm tâm cho bệ hạ. Bệ hạ không muốn nếm thử sao?” Khi Đào Nguyện nói chuyện, Tiêu Thuân Diệp đã nhanh chóng cởi sạch.

Tiêu Thuân Diệp bắt đầu hít sâu một hơi từ cổ cậu, rồi nói: “Ngươi là món điểm tâm ngon nhất rồi. bây giờ trẫm chỉ muốn ăn ngươi thôi, không muốn ăn món nào khác cả.”

Tiêu Thuân Diệp hít hà mùi thơm trên người Đào Nguyện và vuốt ve cơ thể của cậu. Hắn thực sự rất muốn mang cậu theo mọi lúc, vậy thì sẽ có thể ngửi thấy mùi thơm trên người cậu bất cứ lúc nào. Nhưng bởi vì bây giờ, hắn thậm chí còn không thể trông thấy cậu mỗi ngày. Hắn phải nhanh chóng nắm quyền kiểm soát triều đình và trong cung vào tay mình. Đợi khi hắn ngồi vững ngôi vị hoàng đế rồi, hắn sẽ có thể sủng hạnh người mà hắn muốn sủng hạnh.

Bởi vì Tiêu Thuân Diệp đã đón Đào Nguyện đến thị tẩm hai ngày trước, thế nên khi đi thỉnh an Thái Hậu, Thái Hậu đã ám chỉ với hắn rằng phải vũ lộ quân triêm*, nếu đã chiêu Đào Nguyện thị tẩm rồi thì nên đến phiên Diệp Dung, còn có những tú nữ và hầu lang khác cũng nên chọn một vài người thị tẩm.

*Vũ lộ quân triêm (雨露均沾/ mưa móc đầy đủ): ý nói hoàng đế không quá sủng ái ai, cũng không hề lạnh nhạt với ai, phi tần nào cũng đều được Hoàng đế ban phát ân sủng.

Tiêu Thuân Diệp cũng nghĩ rằng Diệp Dung rất đẹp, nhưng hắn không hề có hứng thú hay cảm tình gì với cậu ta cả, hơn nữa trên người cậu ta còn có cái mùi mà hắn rất ghét, chỉ đến gần cậu ta thôi đã khiến hắn rất khó chịu rồi, huống chi là lâm hạnh cậu ta.

Nhìn thấy hắn bắt đầu tự cởi y phục của mình, Đào Nguyện đành phải nhắc nhở: “Bệ hạ, đang là ban ngày…….”

“Chẳng sao cả, trẫm chỉ đang bù đắp cho chuyện chưa làm xong vào đêm đó mà thôi.” Tiêu Thuân Diệp nhìn cơ thể cậu một cách mê mẩn, đêm hôm trước hắn mãi mê ngửi mùi hương trên người cậu mà không hề nhận ra cơ thể cậu lại quyến rũ như vậy.

Đào Nguyện nghĩ thầm, loại chuyện này mà cũng cần bù đắp hả? Cậu còn chưa kịp nói gì đã bị Tiêu Thuân Diệp mở hai chân ra rồi đè lên người cậu.

Đào Nguyện chịu đựng cơn đau bị kéo căng, khẽ rêи ɾỉ, ngay khi cậu vừa hé miệng, Tiêu Thuân Diệp liền hôn cậu, dùng đầu lưỡi xâm chiếm khoang miệng của cậu.

“Ưm…….” Thân thể Đào Nguyện vừa khó chịu vừa thoải mái vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ gấp đôi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ ập đến đại não khiến cậu nhanh chóng mất đi lý trí.

.................

Đào Nguyện không biết đã trôi qua bao lâu, khi tỉnh lại, cậu chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, bên dưới cũng có chút nóng rát và đau đớn.

Tiêu Thuân Diệp bế Đào Nguyện lên, ôm chặt vào lòng, sau đó hôn lên khuôn miệng hơi mở ra của cậu, tiếp tục xâm phạm miệng cậu.

Tiêu Thuân Diệp vốn tưởng rằng mùi hương trên cơ thể Đào Nguyện đã khiến hắn rất thoải mái rồi, nhưng sau khi hôn cậu, hắn mới phát hiện ra rằng sẽ càng thoải mái hơn nếu ngậm lưỡi cậu trong miệng.

Đào Nguyện kiệt sức, mềm nhũn dựa vào người Tiêu Thuân Diệp, đầu lưỡi và môi đều bị hắn hút đến tê dại, chỉ có thể chờ hắn hôn đủ rồi tha cho mình.

Đào Nguyện ngồi dậy mặc y phục vào, vừa mặc áo trong xong, Tiêu Thuân Diệp lại sáp lại và bắt đầu ngửi từ mặt cậu.

“Bệ hạ…….” Đào Nguyện vươn tay muốn đẩy hắn ra, nhưng bị hắn nắm lấy tay, đành nói: “Bệ hạ hãy thả thần tử về đi, nếu không sẽ muộn mất.”

“Thả ngươi đi cũng được, có điều…….” Tiêu Thuân Diệp hôn khóe miệng cậu nói: “Cách hai ba ngày, ngươi phải chủ động đến đưa điểm tâm cho trẫm một lần.”

“…… Dạ.” Đào Nguyện biết món điểm tâm mà hắn đang nói đến thực ra là đang ám chỉ chính mình.

Đào Nguyện đứng dậy và định đi ra ngoài, nhưng Tiêu Thuân Diệp đã ngăn cậu lại khi thấy bước chân của cậu yếu ớt và không thể bước đi vững vàng, sau đó ra lệnh cho Hứa công công sắp xếp một chiếc kiệu để đưa cậu về.

Nhìn Đào Nguyện rời đi, Tiêu Thuân Diệp bước đến cạnh bàn, nhìn những món điểm tâm tinh xảo trên bàn, dùng đũa gắp một miếng bỏ vào miệng. Sau khi cắn, nước cốt đặc sệt bên trong chảy ra khiến miệng hắn tràn ngập hương đào mật, tuy rằng đã lạnh nhưng vẫn rất ngon.

Có lẽ vì vừa mới vận động xong nên hơi đói bụng, Tiêu Thuân Diệp ăn từ miếng này đến miếng khác, chẳng mấy chốc đã ăn hết mấy món điểm tâm. Hắn vừa ăn vừa nghĩ, tuy rằng những món điểm tâm này rất ngon, nhưng quả nhiên vẫn là cơ thể cậu ăn ngon hơn.

Sau khi ăn xong điểm tâm, Tiêu Thuân Diệp duỗi người, cảm thấy cả người thoải mái hơn hẳn. Hắn thầm nghĩ, Mục Tịch đúng là thần dược của mình mà, mình chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như lúc này.

Đào Nguyện dựa vào kiệu, cảm thấy có thứ gì đó trong người sắp trào ra ngoài nên càng kẹp chặt hai chân hơn, nghĩ rằng sau khi trở về mình phải đi tắm mới được.

Diệp Dung trở về Trữ Tú cung sớm hơn Đào Nguyện một canh giờ, bởi vì cậu ta là đi yêu đương vụиɠ ŧяộʍ nên không thể ở quá lâu, cũng không thể để cho người khác nhìn ra được có gì đó không ổn. Vì vậy, sau khi trở về Trữ Tú cung, cậu ta đã nói chuyện với những người khác ở trong sân một lúc, và hành vi của cậu ta rất bình thường.

Còn Đào Nguyện là đi đưa điểm tâm cho hoàng đế, cho dù bị nhìn ra không ổn thì người khác cũng chỉ có thể ghen tị chứ không thể nói gì được cậu. Bởi trong hậu cung này, mặc kệ là tú nữ, hầu lang, cung tì hay cung hầu, thậm chí là cả nữ quan và hầu quan, hoàng đế đều có thể ngủ với bất kỳ ai mà mình muốn, và trong cung cũng chỉ có hoàng đế mới được làm điều này.

Vì vậy, nếu như chuyện Diệp Dung và Dự Vương yêu đương vụиɠ ŧяộʍ trong cung bị phát hiện thì đều sẽ bị định tội. Tuy nhiên, Dự Vương và Diệp Dung sẽ to gan như vậy, dám yêu đương vụиɠ ŧяộʍ ở trong cung, đương nhiên là có điều ỷ vào, hơn nữa cảm thấy hoàng đế sẽ không bao giờ phát hiện ra cho nên mới dám làm. Bởi vì tiên đế bất công, giao cho Dự Vương rất nhiều thế lực, hiện giờ trong hoàng cung, số người của Dự Vương còn nhiều hơn cả hoàng đế.

Mặc dù sau khi hoàng đế lên ngôi, hắn đã bắt đầu từ từ thay thế các vị trí quan trọng trong cung bằng các tâm phúc của mình. Nhưng sẽ mất rất nhiều thời gian để thay thế toàn bộ, vì người trong sáng dễ thay nhưng người trong tối thì không. Huống chi còn có Thái Hoàng Thái Hậu nắm quyền điều hành hậu cung nhiều năm cũng muốn để Dự Vương làm hoàng đế.

Thái Hoàng Thái Hậu ủng hộ Dự Vương vì mẫu phi của Dự Vương là cháu gái ruột của bà, và vì lợi ích của nhà mẹ đẻ, bà đương nhiên muốn để Dự Vương đăng cơ. Dự Vương và Diệp Dung yêu đương vụиɠ ŧяộʍ ở trong cung của bà, bà không thể không biết, nhưng bà chẳng những mở một mắt nhắm một mắt vờ như không biết, mà còn giúp họ tạo cơ hội ở chung với nhau một cách cố ý vô tình.

Dưới cái nhìn của Diệp Dung và những người khác, Đào Nguyện uể oải bước về phòng, sắc mặt cậu mệt mỏi, hai má ửng hồng, mặc cho ai nhìn cũng biết rằng tại sao cậu lại như vậy. Tú nữ và thị lang không được phép đi lung tung trong cung, khi rời khỏi Trữ Tú cung thì phải báo với nữ quan và hầu quan quản sự. Chỉ có những người như Đào Nguyện và Diệp Dung mới có thể đi thỉnh an Thái Hậu bất cứ lúc nào, chỉ cần nhờ người báo giùm một tiếng là được, những người khác dù tự mình đi nói thì cũng chưa chắc được cho phép rời khỏi Trữ Tú cung.

Hai canh giờ trước, Đào Nguyện bưng điểm tâm rời đi, bây giờ lại trở về với dáng vẻ này, bọn họ không cần nghĩ cũng biết cậu vừa làm gì.

Những người vẫn đang nói chuyện với Tôn Nguyên trong phòng hai người họ đứng dậy ngay khi thấy cậu trở về, “A Tịch, ngươi về rồi.”

Tôn Nguyên cũng đứng dậy, thấy Đào Nguyện có vẻ mệt mỏi, lập tức bảo những người đó về phòng, sau đó đóng cửa lại.

Đào Nguyện nằm xuống giường rồi nói với Tôn Nguyên: “A Nguyên, sai cung tì giúp ta chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm.”

“Được.” Tôn Nguyên lập tức xoay người mở cửa bước ra ngoài.

Đào Nguyện ôm lấy cơ thể của mình, bởi vì dư vị bên trong còn chưa hoàn toàn biến mất, sau khi nằm xuống, cậu vẫn không nhịn được mà run lên.

Không bao lâu sau Tôn Nguyên trở lại phòng, vừa mở tủ giúp cậu lấy y phục ra, vừa nói với cậu: “Các cung tì đã mang nước ấm tới rồi. Ngươi đi tắm đi.”

Đào Nguyện chậm rãi đứng lên, sau đó bước tới nhận y phục trên tay Tôn Nguyên, yếu ớt đi ra ngoài.

Bọn họ thường tắm trong một phòng tắm lớn, nhưng nó được ngăn cách bằng những ván gỗ, và mỗi bồn nằm trong một không gian nhỏ.

Vì thị lang không nhiều lắm, cho nên bọn họ có thể dùng chung một thùng gỗ cho hai người.

Đào Nguyện đi đến bên ngoài căn phòng mà cậu và Tôn Nguyên thường dùng, sau khi vén rèm lên đi vào, cậu để y phục sang một bên, sau đó cởi y phục trên người ra, đứng bên ngoài thùng gỗ tắm rửa một chút rồi mới nhấc chân bước vào thùng gỗ để ngâm.

Đào Nguyện thở ra một hơi thật dài, thật thoải mái. Cậu vốn tưởng rằng Tiêu Thuân Diệp đã trúng độc nhiều năm nên chỉ là bề ngoài nhìn cường tráng mà thôi. Không ngờ hắn ở phương diện này vẫn mãnh liệt như vậy, khiến cậu có chút không chịu nổi.

Đào Nguyện nhắm mắt lại, từ từ thả lỏng cơ thể, tận hưởng cảm giác ấm áp khi được bao bọc bởi làn nước ấm.

Cậu ngâm một lúc lâu mới đứng dậy, nếu không phải vì nước sắp lạnh đi thì cậu vẫn muốn ngâm thêm một lát nữa.

Đào Nguyện mặc áo trong rồi mặc thêm một lớp áo ngoài, thắt lại bằng một chiếc thắt lưng đơn giản liền mở rèm bước ra ngoài.

Diệp Dung đang định vào phòng bên cạnh thì thấy Đào Nguyện đi ra, hơi sững sờ nhìn cậu. Đào Nguyện cũng hơi sững sờ, sau đó tiếp tục cúi đầu chỉnh lại cổ áo.

Tầm mắt Diệp Dung nhanh chóng đảo qua cổ áo hơi mở rộng của cậu, khi nhìn thấy vết đỏ dưới xương quai xanh của cậu, trong mắt cậu ta chợt lóe lên một tia u ám.

Đào Nguyện chỉnh lại y phục xong, liếc nhìn cậu ta một cái rồi bước ra ngoài.

Diệp Dung vén rèm lên đi vào, cậu ta nắm chặt tay, sau đó mới bắt đầu cởi y phục. Tuy rằng hôm nay vụиɠ ŧяộʍ với Dự Vương, nhưng trên người cậu ta không có bất kỳ một dấu vết nào cả, để đề phòng nên cậu ta đặc biệt dặn dò Dự Vương đừng để lại dấu vết trên người mình.

Ban nãy cậu ta nhìn thấy vết đỏ trên ngực Đào Nguyện, đó là dấu vết mà phải hôn rất mạnh mới có, cậu ta có thể đoán được hoàng đế và Đào Nguyện làʍ t̠ìиɦ kịch liệt đến mức nào.

Diệp Dung thực sự không hiểu tại sao hào quang nhân vật chính của cậu ta không có tác dụng với hoàng đế. Cậu ta giơ tay lên sờ mặt mình, điều khiến cậu ta cảm thấy khó hiểu hơn nữa là tại sao Đào Nguyện có thể hấp dẫn hoàng đế, mà cậu ta lại không thể.

Đào Nguyện nằm trên giường, cảm giác sảng khoái trên người khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Đang định nhắm mắt đánh một giấc, Tôn Nguyên mở hộp đồ ăn trên bàn, lấy ra mấy món bên trong nói: “Ăn chút gì đi rồi ngủ, nếu không nửa đêm sẽ không ngủ được vì đói đó.”

Đào Nguyện suy nghĩ cảm thấy cũng đúng, thà ăn no rồi ngủ còn hơn tỉnh dậy lúc nửa đêm vì đói, cho nên lại ngồi dậy.

Tôn Nguyên giúp cậu bày sẵn chén đũa, sau đó xoay người đi đóng cửa lại, bước lại bàn ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi cậu: “Bệ hạ lại lâm hạnh ngươi à? Hơn nữa còn là ban ngày?”

Tuy rằng Đào Nguyện đã sống mấy kiếp rồi, nhưng nói đến chủ đề này vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng. Cậu cũng nhỏ giọng nói: “Bất kể là ngày hay đêm, ta đều không có quyền từ chối, ai biểu hắn là Hoàng Thượng chứ.”

“Nhưng lỡ như……,” Tôn Nguyên lại càng hạ thấp giọng hơn, “Lỡ như có thai trước ngày đại hôn thì sao?”

Tay Đào Nguyện hơi dừng lại, cậu nói: “Có thai thì có thai thôi, dù sao không đến một tháng nữa là đại hôn rồi. Hơn nữa, vào hậu cung này, được Hoàng Thượng lâm hạnh thì đã là người Hoàng Thượng rồi, sẽ không thể rời khỏi hoàng cung. Nếu có thể mang thai sớm, trái lại là chuyện tốt.”

Tôn Nguyên suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: “Cũng đúng, đây không phải là ở ngoài cung, nếu vào cung và đã trở thành người của Hoàng Thượng rồi, đương nhiên mang thai càng sớm càng tốt. Sau khi ngươi trở thành Quân Hậu, nếu có thể có ngay con trai trưởng, ngôi vị Quân Hậu nhất định sẽ vững vàng hơn.”

Đào Nguyện ăn xong lại đi súc miệng, ngồi một lát mới lên giường nằm xuống, không bao lâu thì ngủ say.

Kể từ đó, Đào Nguyện dựa theo lời dặn của Tiêu Thuân Diệp, cứ cách hai ba ngày lại đi đưa điểm tâm cho hắn, sau đó bị hắn đè lên giường làm ít nhất cũng hơn nửa canh giờ mới chịu thả cậu đi. Có đôi khi còn sẽ đón cậu đi thị tẩm vào ban đêm, và lần nào cũng bị hắn làm đến mức ngủ thϊếp đi.

Đào Nguyện cảm thấy tinh lực của Tiêu Thuân Diệp tốt như vậy, không giống người trúng độc rất nặng và chỉ có thể sống mấy năm một chút nào cả.

Bản thân Tiêu Thuân Diệp cũng không ngờ rằng tinh lực của mình lại tốt như vậy, chỉ cần vừa tiến vào trong cơ thể của Đào Nguyện, hắn liền cảm thấy mình có nguồn năng lượng vô tận.

Tiêu Thuân Diệp cảm thấy rất thoải mái mỗi lần làʍ t̠ìиɦ với Đào Nguyện, bởi vậy hắn càng ngày càng mê muội cơ thể của Đào Nguyện. Mặc dù Thái Hậu liên tục nhắc nhở hắn rằng nên lâm hạnh những người khác, nhưng hắn thực sự không có hứng thú với họ, nghĩ thôi cũng cảm thấy phiền rồi.

Tất cả hoa sen trong ao sen ở Ngự Hoa Viên đều đang nở rộ, cả hồ xanh tươi điểm thêm những đoá hoa màu hồng, trông rất đẹp mắt.

Thái Hậu đang có tâm trạng tốt nên dẫn theo nhóm tú nữ và hầu lang đến đài hoa sen để thưởng hoa.

Đào Nguyện hiểu rất rõ rằng lần này Thái Hậu mượn danh nghĩa là thưởng hoa sen, nhưng kỳ thực là muốn cho những người khác có cơ hội biểu diễn trước mặt Tiêu Thuân Diệp.

Lần nào được chiêu đi thị tẩm cũng là Đào Nguyện, những người khác đều ghen tị đến đỏ cả mắt, nhưng Hoàng Thượng không chọn bọn họ, bọn họ lại không thể tùy ý rời khỏi Trữ Tú cung để gặp hoàng đế, cũng không có tài nấu ăn như Đào Nguyện, nếu không thì bọn họ có thể đi đưa một món điểm tâm cho hoàng đế, thậm chí bọn họ còn không có cơ hội để lộ diện trước mặt hoàng đế.

Bây giờ Thái Hậu đã tạo cơ hội cho bọn họ, bọn họ đương nhiên là vui mừng khôn xiết, nghĩ rằng nhất định phải thể hiện thật tốt, tranh thủ giành được sự sủng ái của hoàng đế. Nếu bởi vậy mà có được cơ hội thị tẩm, thì đó sẽ là chuyện càng tuyệt vời hơn nữa.