Thiên Tài Bao Cỏ Dòng Chính Nữ: Nghịch Thiên Tiểu Cuồng Hậu

Chương 10: Xem bệnh tinh thú

Công phu này, tường bị phá vỡ, từ bên trong đã lao ra bảy, tám hán tử cao ráo, mỗi người đều cầm trong tay xích sắt lớn màu đen.

“Các ngươi cẩn thận một chút, lát nữa ta làm thịt nó, các ngươi mau bắt lấy!”

Một nam tử trung niên áo bào tơ trong đám người đó lớn tiếng nhắc nhở mọi người, sau đó liền cầm lấy khối thịt tươi trong tay, ném qua phía gấu ngựa trăng lưỡi liềm.

Gấu ngựa đem miếng thịt đớp trong miệng, lập tức đứng lên.

“Hô!”

Nam tử trung niên nhìn ra đây là một cơ hội, lập tức hạ thủ.

Hắn ra lệnh một tiếng, vài nam tử lập tức ném ra xích sắt trong tay, hướng đùi gấu ngựa.

Xích sắt vừa quấn lấy gấu ngựa, nó liền “phốc” một tiếng, nhả miếng thịt trong miệng ra,thống giận rống một tiếng, đứng lên, tùy tiện hất lên liền đem xích sắt trên người quăng ra.

Nam tử trung niên thấy tình thế không ổn, lại ném một khối thịt tươi, kết quả gấu ngựa kia càng tức giận, đem miếng thịt đẩy ra, tứ chi đạp mạnh, thân thể to lớn bay lên trời, phóng tới đầu phố.

Tiếng thét chói tai vang lên tứ phía, nữ tử trung niên ôm hài tử lảo đảo té ngã trên đất. Mắt thấy gấu ngựa bay nhào tới, theo bản năng làm mẹ mà bảo vệ con mình.

“Cẩn thận!”

Tử Đồng hô to một tiếng, ngón tay khẽ động, kim châm vun vυ't bay ra, thẳng tới gấu ngựa.

Nhoáng một cái, thân thể to lớn ngã phịch xuống đất.

Oanh!

Lại một tiếng động thật lớn, cả con đường như vậy lại có thêm một hố lớn thật sâu, rơi vào bên chân mẹ con kia, chỉ cách chưa đầy một thước.

Nếu chậm một chút nữa, liền vồ tới chỗ hai người, một cú này, chỉ sợ mẫu tử kia thịt nát xương tan.

“Các ngươi không sao chứ?”

Tử Đồng nhanh bước tới, đỡ hai người dậy.

Một chút, một nam tử trung niên cũng nhanh chóng chạy tới, cẩn thận xem xét hai mẹ con, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi: “Hai người các ngươi sao lại tới đây, thật là hù chết ta?”

Vị nam tử này là kế toán viên của gian tinh thú, hai mẹ con này chính là thê tử cùng hài nhi của hắn.

“Hôm nay là mùng một tháng ba, tinh thần điện mở ra khảo nghiệm, ta vốn định mang Tinh nhi tới đây để tham gia khảo nghiệm, xem xem quá nhiều người liền cho thị nữ xếp hàng rồi dẫn hắn tới đây chơi đùa, đâu nghĩ đến sẽ gặp chuyện như vậy.”

Nữ nhân kia ôm chặt con mình, sắc mặt tái nhật, lòng vẫn còn sợ hãi.

Kế toán viên kai thở dài một hơi, ôm quyền xoay người về phía Tử Đồng, “Đa tạ tiểu công tử cứu giúp thê nhi.”

Tử Đồng ngắm nghía cái bé trai đáng yêu kia, “Không cần.”

Có thể nói nàng không phải là nam tử hán dọc đường gặp chuyện bất bình chẳng tha, nàng ra tay cứu giúp chẳng qua là vì thấy tiểu hài tử kia thuận mắt, thế thôi.

Mọi người mang số xích sắt ấy trả lại, một người trong đó đi lên phía trước: “ Lý tiên sinh, cái gấu ngựa này phải làm sao bây giờ?”

Kế toán viên họ Lý kia liếc mắt nhìn gấu ngựa, mặt lộ rõ tức giận, cái vật điên điên khùng khùng này thiếu chút nữa gϊếŧ con trai hắn rồi, hận không thể gϊếŧ nó đi, nhưng hắn chỉ là kế toán viên nho nhỏ, làm gì có đủ tư cách này. “Trước giam lại, chờ thiếu chủ về rồi tính sau.”

“Nếu nó lại nổi cơn điên khùng thì phải làm sao?” Người nọ vẻ mặt lo lắng.

Tử Đồng nghe vậy, nhàn nhạt mở miệng: “Cũng không phải nó nổi điên, chỉ là nó không thoải mái một chút.”

Nhìn xem nàng, Lý kế toán vẻ mặt kinh ngạc: “Công tử cũng hiểu biết tinh thú?”

“Hiểu sơ sơ một chút.” Tử Đồng nhẹ nhàng hất cằm, “Cổ họng nó bị thương, mắc một cây gai xương, các ngươi chỉ cần đem gai xương kia nhổ ra, cho nó một ít thuốc trị thương là ổn.”