Editor : Mứt Chanh
Chung Khả vẫn canh giữ ở cửa văn phòng giáo viên, trong
tay đang cầm đề sai.
Đề sai vốn là công cụ để mỗi thí sinh chuẩn bị cho việc
học tập, giáo viên cổ vũ mọi người đem đề bài làm sai trên đề sao chép lại,
thỉnh thoảng ôn tập liền có thể xem lại chúng mà kiểm tra thiếu sót.
Thân là học thần, Chung Khả thật sự không có đề sai nào,
người khác một tháng là có thể tích góp ra một quyển còn Chung Khả một năm học
cũng tích không ra nửa quyển. Hiện tại quyển vở trong tay này của cậu, ít ỏi
vài câu đề sai “thiểu năng trí tuệ”, toàn bộ đều là mấy câu cậu tùy tiện chép,
copy của đối tượng là Viên Tiêu, khiến cô ấy kích động muốn chết liền túm lấy
Bạch Thiên ồn ào khoe ra nửa ngày,
“Học thần đột nhiên chép bài
của tớ!”
Chung Khả đem đề sai trong tay nắm chặt đến mức nhăn dúm
dó. Cậu vô số lần muốn gõ cửa đi vào nhưng khi sắp chạm vào nắm cửa kia lại
buông ra.
Cậu nói với chính mình: Cậu chỉ muốn hỏi giáo viên trong
văn phòng vài vấn đề chưa nghĩ ra, “thuận tiện” quan tâm Dương Tâm Dược đang bị
phê bình một chút, “thuận tiện thuận tiện” nhìn vị bạn trai tai tiếng kia.
Ngoài miệng nói như vậy nhưng thứ tự của ba sự kiện quan
trọng này đều trái ngược lại trong lòng cậu.
Hiệu quả cách âm của cửa văn phòng thật tốt, cho dù cậu
dán ở cửa nhưng cũng không nghe rõ được động tĩnh bên trong. Trong lòng cậu
càng nôn nóng, lại không rõ cổ nôn nóng này từ đâu mà đến. Mâu Tư Tư cung cấp
tin tình báo mang đến áp suất thấp vẫn luôn đè nặng trong l*иg ngực cậu, trầm
trọng thở không nổi.
Chính cậu đang chần chừ thì phía sau bỗng nhiên vang lên
một giọng nói hơi ngạo mạn.
“Chung Khả Ngải? Cậu ở chỗ này làm cái gì?”
Đới Kì Lân hồ nghi mà nhìn cậu, sau khi nhìn thấy đề sai
trong tay cậu liền lộ ra một cái biểu tình hiểu rõ.
“Thì ra học thần cũng có vấn đề không hiểu nhỉ?”
Cậu ta nói bằng giọng thở phào, dùng một loại ngữ
khí của người từng trải mà nói,
“Đừng ngại, ai cũng sẽ phạm sai lầm,
nhìn tôi xem! Giáo viên thích nhất là học sinh đuổi theo hỏi bài khi tan học!”
Cậu ta nhìn đề sai thật dày trong tay mình lại nhìn một
quyển mỏng trong tay Chung Khả, tròng mắt liền chuyển động, một ý niệm chợt nảy
lên trong lòng: Có thể lấy đề sai mà học thần điểm tuyệt đối môn toán học làm
chắc chắn là đề khó của Olympic Toán chăng? Ai nói đề siêu cấp là vô ích? Nếu
hiểu rõ các đề siêu cấp thì đề thi đại học bình thường đều không nói chơi! Nếu
có thể đem đề sai của học thần mượn một chút, nói không chừng……
Nghĩ đến đây, cậu ta liền ân cần:
“Nếu cậu ngại,
tôi cũng có thể giúp cậu hỏi!”
“Sao? Không cần không cần……”
Chung Khả vội vàng đem quyển vở giấu ở phía sau, đề
sai này kia đều là chép từ Viên Tiêu. Trình độ của Viên Tiêu mà nói dùng “học
tra” để hình dung thì chính
là vũ nhục học tra, toán học tối đa là 150
điểm nhưng cô ấy chỉ có thể được 50 điểm.
“Không có việc gì không có việc gì!”
Nói xong, Đới Kỳ Lân “nhiệt tình giúp người” quả
nhiên
trực tiếp lấy quyển vở dúm dó trong tay Chung Khả, không đợi cậu cướp
về, cậu ta trực tiếp gõ cửa rồi tiến vào!
Đới Kỳ Lân giống như là trèo lêи đỉиɦ Everest rồi đem
quốc kỳ cắm ở trên đỉnh, cao hứng phấn chấn mà đem quyển vở trong tay múa
may:
“Báo cáo thầy! Em nơi này có đề sai!”
Chung Khả:
“…… Cậu từ từ đã!”
Đới Kỳ Lân khi vào cửa quá sốt ruột, cũng không có đóng
cửa cho tốt, giọng nói khi nói chuyện căn bản che lấp không được, rõ ràng mà
truyền ra ngoài.
Chỉ nghe thấy thầy toán tay không đập bàn, gầm lên giận
dữ:
“Đới Kỳ Lân! Hôm nay em không mang đầu óc tới đi học sao?? Em đây
là cái đề sai gì hả? Em là cầm đề sai của Viên Tiêu sao?!! Em nói cho thầy biết
bốn góc vuông là đúng là sai hả???”
Đới Kỳ Lân: “…… Ah.”
Chung Khả: “……” Đều nói cậu từ từ mà.
Thầy toán rất xem trọng học bá Đới Kỳ Lân này, tuy rằng
tính cách của chàng trai có láu cá một chút nhưng xác thật rất hiếu học. Ai ngờ
cậu ta thế mà lại lấy ra loại đề ngu ngốc này hỏi thầy, đây là khôi hài vui vẻ
sao?!
Lửa giận của thầy toán thiêu đốt quá tràn lan, tựa như
tiếng giáo chủ rít gào bám vào người, ồn ào đến độ toàn bộ văn phòng đều chỉ có
thể nghe được ông “độc tấu”, nghiêm trọng ảnh hưởng đến thầy Văn bên này.
Thầy Văn vài lần muốn cùng Phương Đỗ Nhược nói chuyện
nhưng mới vừa mở đầu đã bị thầy toán rống giận đánh gãy.
Rơi vào đường cùng, thầy Văn chỉ có thể vẫy vẫy tay tiễn
khách:
“Được rồi, điều nên nói tôi cũng đã nói xong rồi, hy vọng Tâm
Dược thu hồi tâm, làm gương tốt, qua một thời gian nữa là thi giữa kì rồi. Lần
trước em ấy thi tháng thực không tồi, cao hơn mười điểm so với thi đại học, đã
trên được điểm sàn. Thầy hy vọng lần thi giữa kì này, có thể nhìn thấy em có
tiến bộ lớn hơn.”
Phương Đỗ Nhược đứng dậy, cùng thầy bắt tay:
“Cảm
ơn thầy, em là anh trai của em ấy, nhất định sẽ đốc thúc em ấy học tập.”
Ngoài cửa văn phòng, Chung Khả cực kỳ nghi ngờ: Làm sao
sẽ là anh trai? Này cùng tình báo mà Mâu Tư Tư đưa cho hoàn toàn không giống
nhau ……
Mắt thấy bọn họ đi đến cửa, Chung Khả theo bản năng trốn
vào một góc ở hành lang bên cạnh. Cậu cũng không biết chính mình vì cái gì lại
muốn né tránh nhưng thân thể như là có ý thức của mình, đột nhiên liền “ẩn
thân”, không muốn để Dương Tâm Dược nhìn thấy mình lén lúc đến như vậy.
※
Dương Tâm Dược ủ rũ cụp đuôi từ văn phòng giáo viên đi
ra, sống lưng cong đi, cằm đã dán tới ngực.
Phương Đỗ Nhược buồn cười nhìn cô, thấy cô toàn thân xù
lông lên, không nhịn được liền duỗi tay sờ đầu cô. Đầu tóc của con gái hơi
cứng, không nghe lời liền dựng lên, cùng con người cô giống hệt nhau, tính tình
thẳng thắn, sức sống bắn ra bốn phía.
“Được rồi, này lại không phải chuyện lớn gì.”
Nhắc tới lời dạy vừa rồi của thầy chủ nhiệm, Phương
Đỗ Nhược lại một lần nữa cười, “Thầy chủ yếu là đang khen ngợi em, nói thành
tích học tập của em có tiến bộ, quan hệ bạn bè lại tốt, chức vụ lớp trưởng hoàn
thành thực không tồi, về chuyện em trèo tường, thầy chỉ……”
“A a a a a!”
Dương
Tâm Dược lấy hai tay che lỗ tai lại, trốn tránh ngồi xổm xuống, làm bộ chính
mình căn bản không có làm ra loại chuyện ngu xuẩn này,
“Anh tiểu
Phương, anh không cần nói nữa!”
Phương Đỗ Nhược nắm lấy chiếc mũ trên áo hoodie của cô,
đem tiểu cô gái nhỏ chơi xấu này từ trên mặt đất kéo lên. Thấy cô xấu hổ đến
mặt đỏ rần, không khỏi trêu đùa:
“Hiện tại biết mất mặt sao? Lúc giữa
trưa trèo tường, tại sao lá gan liền lớn như vậy? Thầy chủ nhiệm còn tự dẫn anh
đến nhìn ”hiện trường gây án” một chút, nơi cao như vậy, anh nhìn cũng thấy sợ,
em một chút cũng không hoảng hốt sao?”
“……” Dương Tâm Dược thật không hoảng hốt, thời điểm cô
nhảy tường vững vàng bình tĩnh lớn mật cẩn thận, cho dù lúc ấy thiếu chút nữa
ngã xuống nhưng nhịp tim cũng có thể bảo trì bình tĩnh.
Nhưng hiện tại, Phương Đỗ Nhược chỉ là cúi đầu tới như
vậy, cong cong khóe miệng với cô, tim cô liền đập vượt qua một trăm tám.
Phương Đỗ Nhược thấy cô không đáp lời, chỉ ngây ngốc nhìn
anh, bất đắc dĩ mà thở dài:
“Nếu em thèm ăn muốn ăn đồ ăn vặt, cũng
không cần thiết phải trèo tường đi mua. Lần sau có cái gì muốn ăn thì nói cho
anh biết, nếu anh không bận, anh chắc chắn trước tiên mang đến đây cho em.”
Trong ánh mắt của anh ấy tràn đầy thành ý, anh ấy đều
không phải là thuận miệng dỗ cô vui vẻ mà là thật sự đem cô giống như là em gái
mà cưng chiều.
Dương Tâm Dược nhìn vào đôi mắt của tiểu Phương ca ca,
trong lòng chợt rung động, cổ “tình cảm thiếu nữ” kia đã áp qua khí chất “hào
kiệt” của cô, lại một lần nửa ngẩng lên.
Cô chớp chớp đôi mắt hạnh tròn to, bỗng nhiên giơ tay vén
mái tóc ra sau tai, lộ ra một bên khuôn mặt nhỏ, sau đó lại chớp chớp mắt ——
đây là “kỹ năng gϊếŧ thẳng nam” mà cô học được từ Mâu Tư Tư, quảng cáo Mâu Tư
Tư chính là hất một bên tóc như vậy, nam sinh trong toàn lớp đều đã bị cô ấy
thu phục.
Dương Tâm Dược đã luyện tập động tác này trong gương.
Đáng tiếc “kĩ năng” này, chỉ ở trên sân thi đấu hữu dụng. Nếu đối mặt sai đối
thủ, cho dù cô chớp mắt đến mí mắt rút gân, người ta vẫn không nhận lấy mị lực
của cô.
Phương Đỗ Nhược tựa như một vật cách điện, căn bản không
cảm giác ra được là cô đang “phóng điện”.
Anh ấy búng tay, ở trán của cô búng mốt cái thật mạnh: “Hiện
tại em ra hiệu bằng mắt với anh đã quá muộn! Thì ra em thèm ăn như vậy, trước
kia như thế nào không phát hiện ra chứ?”
Dương Tâm Dược ủy khuất mà nức nở một tiếng, che lại cái
trán bị gõ hồng, biện bạch:
“…… Thật không phải là em thèm ăn! Buổi
sáng bạn cùng bàn của em tặng em một món quà nhỏ, em muốn cho cậu ấy một phần
quà ngạc nhiên……”
“Ngồi cùng bàn?”
Phương
Đỗ Nhược hỏi,
“Nam sinh hay nữ sinh ?”
Đôi mắt của Dương Tâm Dược sáng lên ngay lập tức:
“Nam
sinh, tên là Chung Khả, đại học bá…… Không, là học thần! Lần thi tháng này cậu
ấy được 700 điểm, lúc trước thi đại học thiếu một môn nhưng vẫn trên điểm sàn!”
“Em nếu có thể cùng cậu ấy quan hệ tốt như vậy, khẳng
định cậu ấy không phải cái loại con mọt sách phải không?”
Dương Tâm Dược liều mạng lắc đầu:
“Không đúng
không đúng, Chung Khả đặc biệt tốt, khi giảng đề đặc biệt có kiên nhẫn, cho dù
em nghe không hiểu, cậu ấy cũng sẽ lặp lại một lần hai lần ba lần…… Tóm lại
tính cách đặc biệt ôn nhu.”
Cô liên tiếp dùng ba cái “đặc biệt”, hy
vọng có thể đem tất cả ưu điểm của
bằng hữu mà bày ra, “Hơn nữa cậu ấy
còn thích thực vật mọng nước, đúng rồi tiểu Phương ca ca anh biết không, thì ra
sen đá cũng sẽ nở hoa, hơn nữa nở hoa kia gọi là Hoa Kiếm! Anh xem có trùng hợp
không?”
Cô bẻ ngón tay, ở trước mặt Phương Đỗ Nhược liên miên nói
lên ưu điểm của Chung Khả, đem cậu ấy khen thành nhân vật chỉ có trên trời.
Phương Đỗ Nhược không đánh gãy lời cô mà là rất có hứng
thú nghe cô kể chuyện. Khi Dương Tâm Dược nói chuyện cực kì có sức cuốn hút,
mặt mày hớn hở, khi nhắc tới Chung Khả cô luôn cười khiến Phương Đỗ Nhược cũng
vui vẻ lên.
Có thể làm cô lộ ra vui vẻ tươi cười như vậy, Chung Khả
này đối với cô nhất định rất quan trọng ?
Phương Đỗ Nhược cúi đầu nhìn đồng hồ, bỗng nhiên đề ra
một đề tài không liên quan gì mấy:
“Tối nay em chưa ăn cơm, hiện tại có
đói bụng không?”
Dương Tâm Dược sờ sờ bụng mình, hôm nay bởi vì bị thầy
xách đi giáo huấn hai trận, cơm trưa cùng cơm chiều cũng chưa kịp ăn, nếu không
phải vừa rồi Viên Tiêu chi viện cho cô mấy miếng bánh quy, hiện tại bụng cô đã
nện như sấm rồi!
Nếu tiểu Phương ca ca hỏi như vậy, chẳng lẽ nói……
“Đói đói đói!”
Dương
Tâm Dược chờ mong nhìn về phía người trong lòng,
“Anh tiểu Phương, anh
có phải muốn mời em ăn cơm hay không ?”
“Đương nhiên rồi.”
Phương
Đỗ Nhược duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu cô,
“Muốn ăn cái gì, anh mang em
đi.”
Dương Tâm Dược lại bắt đầu cầm lòng không đậu mà vuốt
tóc, nháy mắt: Cùng anh trai tiểu Phương đơn độc ăn cơm, này, đây là “hẹn hò”
trong truyền thuyết phải không?
“Đúng rồi,”
Phương
Đỗ Nhược lại nói,
“Còn có cậu học thần trong
truyền thuyết ngồi
cùng bàn với em, cũng gọi cùng đi.”
Dương Tâm Dược: “??????”
Chung Khả trốn ở một bên: “??????”