Editor: Sunn:x + Mứt Chanh
Sau một ngày cuối tuần ngắn ngủi, Dương Tâm Dược vẫn còn chưa hưởng thụ đủ chiếc giường mềm mại lớn trong nhà cùng thức ăn mà mama tỉ mỉ nấu nhưng cô không thể không xách vali lên mà quay trở lại vòng tay ôm ấp ở trường học lại.
Lại là một ngày thứ hai khác.
Hôm nay phòng tự học buổi sáng không giống như bình thường. Bình thường giáo viên chủ nhiệm sẽ đến lớp nhìn mọi người ôn bài nhưng hôm nay lại không thấy bóng dáng đâu.Dương Tâm Dược chủ động nhận trách nhiệm của lớp trưởng, đọc các từ vựng tiếng anh cho mọi người.
Đáng tiếc là không nhiều bạn học trả lời cô.Tâm tư của các thí sinh thi Nghệ thuật ngồi ở phía sau hiển nhiên không ở chuyện học sớm, bọn họ nếu không trang điểm thì cũng nói chuyện phiếm, còn có người mượn sách bài tập từ những bạn khác tranh thủ thời gian copy bài tập cuối tuần.
Dần dần, cơn gió này cũng thổi đến người các bạn học ngồi hàng đầu. Giáo viên lớp học lại "Tàn nhẫn độc ác", các bài tập để đến cuối tuần còn chưa xong, mọi người vùi đầu trong khổ cực, cho dù không chép bài tập của bạn học thì cũng bận chuyện của mình.
Dương Tâm Dược đứng trên bục giảng nhìn tình huống trong lớp không sót gì. Cô muốn kiểm soát nó nhưng vừa mới khai giảng cho nên "Lớp trưởng uy nghiêm" là cô còn chưa lộ ra.Hơn nữa lại đang ở độ tuổi mẫn cảm và hoàn cảnh đặc biệt như vậy, căn bản không ai đem Dương Tâm Dược để vào mắt.
Quên mất.
Dương Tâm Dược ủ rũ đi xuống bục giảng, "Haiz" một tiếng, ném quyển sách trên bàn một cách tức giận
Sức lực của cô khá lớn cho nên khiến đồ vật trên bàn run rẩy, chiếc bàn bên cạnh cô cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Đôi tay Chung Khả che chở cho sen đá tay gấu múp, cuốn sách trong tay được mở ra. Cậu ấy hỏi cô: "Lớp trưởng, không đọc sao?"
"Không đọc nữa không đọc nữa." Dương Tâm Dược chán nản nói, "Mọi người đều đang chép bài tập, làm sao có thời gian đọc từ vựng chứ."
Mắt thấy trong lớp càng ngày càng loạn, Dương Tâm Dược đang muốn nhắc nhở mọi người im lặng thì bỗng nhiên cửa lớp đang bị đóng chặt từ bên ngoài bị đẩy ra.Thầy chủ nhiệm biến mất hơn nửa giờ tự học sáng đã đen mặt đứng ở đó.
Không xong rồi, cũng không biết giáo viên chủ nhiệm đã nhìn được bao lâu nữa!
Thấy thầy chủ nhiệm bước vào cửa, trong lớp nháy mắt an tĩnh lại, rốt cuộc vẫn là đứa nhỏ trời sinh sợ giáo viên. Bọn họ có thể không care lớp trưởng Dương Tâm Dược này nhưng lại không cách nào bỏ qua đại boss chủ nhiệm lớp này.
Thầy chủ nhiệm liếc nhìn cả lớp một cách nghiêm túc, tầm mắt quét tới chỗ nào,học sinh chỗ đó đều hóa thân thành chim cút gục đầu xuống cực kì đáng thương. Ngay cả Dương Tâm Dược cùng Chung Khả không làm chuyện gì sai cũng sợ tới mức trong lòng nhảy dựng.
Giáo viên chủ nhiệm bước lên bục giảng trong vài bước, giữ hai cạnh của bục giảng bằng hai tay, phê bình: "Chẳng qua trong chốc lát thầy không có ở đây, các em liền nháo thành như vậy. Nhìn xem lớp tự nhiên cách vách kìa, nào có một nửa làm ầm ĩ như các em chứ!"
Mọi người đều cúi đầu, không dám nói lời nào.
Thầy chủ nhiệm lại nói: "Một lớp như khỉ, liền sẽ khiến bạn học mới chê cười!"
...... A? Bạn học mới sao?
Mọi người lại vội vàng ngẩng đầu lên, tầm mắt nhiệt liệt lại hoang mang hướng về giáo viên trên bục giảng.
Trường học lại Kinh Anh là trường học lại nổi tiếng của thành phố, ngưỡng đầu vào cao. Nó phụ thuộc vào kết quả của kỳ thi tuyển sinh đại học đầu tiên và có thể chi trả học phí cao. Bởi vì thầy giáo dựa vào trường cấp ba trọng điểm cho nên chọn giáo viên đều là đặc cấp, cao cấp.Thông báo tuyển sinh nêu rõ rằng mỗi lớp chỉ nhận được 50 học sinh mỗi năm, trừ phi có người chuyển trường rời đi, nếu không tuyệt đối sẽ không có học sinh mới vào lớp.
Đương nhiên, cái "Tuyệt đối" này cũng không phải "Tuyệt đối" như vậy—— nếu là nhà bạn có tiền có quyền có bối cảnh cũng không phải không có khả năng nhét người vào. Như năm trước ca sĩ Hoa Tường chính là "Học sinh thứ 51" trong truyền thuyết.
Năm nay lớp bọn họ đã đủ quân số, khai giảng một tuần nhưng Dương Tâm Dược đem danh sách lớp nhớ hết, trong lớp xác xác thật thật có 50 học sinh.
...... Cho nên vị bạn học mới này đến tột cùng là có bối cảnh gì mà cư nhiên có thể gõ cửa lớn trường học lại Kinh Anh, trở thành ""số 51""trong truyền thuyết?
Sự tò mò trong tâm trí của mọi người đã được huy động, và giáo viên chủ nhiệm cũng không có thừa nước đυ.c thả câu, tay hướng về ngoài cửa giơ lên —— "Vào đi, bạn học Mâu Tư Tư."
Mâu Tư Tư, tên này vừa nghe liền liên tưởng tới "Nữ thần Muse" trong thần thoại Hy Lạp, đó là hiện thân của cái đẹp và nghệ thuật.
Đến cùng là cái dạng người nào mới có thể gánh nổi cái tên này chứ?
Tâm trí của mọi người xuất hiện một cách mơ hồ về thân ảnh nữ thần Muse và họ vươn cổ để nhìn vào cánh cửa. Nếu những người bạn cùng lớp mới bước vào không đạt được tiêu chuẩn như tưởng tượng trong lòng họ, sẽ là một tiếng la ó khi gặp cô ấy.
Cũng may, Mâu Tư Tư không lãng phí sự chờ mong của mọi người.
Phải nói, Mâu Tư Tư cao hơn sự mong đợi của mọi người —— khi một đôi chân dài nghịch thiên bước vào cửa lớp, trong lớp im lặng đến độ ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy.
Cô ấy cao ít nhất 1m8.Một mái tóc xoăn gợn sóng được rải rác trên vai, nhuộm đến màu xám thời thượng cực độ. Chiếc áo sơ mi kẻ sọc đã được biến thành mẫu áo lệch vai và quần jean trơn mang đến sự quyến rũ mới cho cô ấy.
Lông mày cô ấy mảnh khảnh lại không có vẻ ngũ quan nhạt nhẽo, lông mi khi chớp mắt có một tia như có như không lực hấp dẫn câu lấy tâm mọi người.
Mâu Tư Tư rất đẹp, là cái loại xinh đẹp mà chỉ có thể nhìn thấy trên Tv màn ảnh.
Cô ấy ngẩng đầu đứng ở bục giảng cao hơn mấy centimet so với giáo viên chủ nhiệm đứng trên bục giảng. Cô nói: "Chào mọi người, tớ là Mâu Tư Tư."
Không ai trả lời, không ai dám trả lời.
Dương Tâm Dược là người đầu tiên phản ứng, cố gắng nâng đôi tay nặng nề lên vỗ tay lộp bộp như chưa kịp hoàn hồn.Tiếng vỗ tay mơ màng vang lên bao trùm trong góc nhỏ.
Lúc đó thầy chủ nhiệm lớp mới nói: "Tốt lắm, mọi người thì không bao giờ để bụng đâu.Dù sao sau này đều học cùng lớp, trong lớp có điều gì chưa hiểu thì cứ hỏi bạn ấy nha!"
Khi nghe được những lời này, cả lớp như được gõ cho bừng tỉnh, nháy mắt đã sôi nổi trở lại liền đem vấn đề nóng hổi này thảo luận, những câu hỏi được ném tới tấp cho cô gái trên bục giảng kia.
Các câu hỏi như "A vậy bạn tốt nghiệp trường nào vậy?" "Bạn bao nhiêu tuổi rồi?" "Bạn cũng là học sinh trường nghệ thuật hả?" "Bạn muốn thi vào đại học nào đó?" "Bạn từ đâu chuyển đến đây vậy?" ào ào bay tới.
Tất nhiên đáp án không ngoài dự liệu: Năm nay 18 tuổi, Mâu Tư Tư tốt nghiệp chuyên ngành song ngữ của cao trung quốc tế, cha mẹ cô ấy vốn dĩ muốn mang cô ấy xuất ngoại học chuyên ngành khác, nhưng cô ấy cương quyết tự bản thân nỗ lực đậu vào ngành biểu diễn chuyên nghiệp, mục tiêu được đặt ra là phải đậu cao nhất.....
Cho nên mới gây ra vấn đề khi chuyển trường...
"Không phải đâu, mình không phải là học sinh chuyển trường." Mâu Tư Tư nhìn về phía người đeo kính ngồi bàn đầu vừa đặt câu hỏi, trả lời "Mình vốn dĩ cùng nhập học với mọi người, nhưng vì có việc gấp nên phải nhập học trễ một tuần"
Mắt kính nhỏ được nữ thần trả lời câu hỏi cho nên đầu óc đã sớm tê liệt. Hắn si mê nhìn cô ấy, khuôn mặt phía sau lớp kính dày đỏ một cách bất thường "Vậy tại sao bạn lại...."
Nữ thần từ tốn trả lời: "Cũng không phải là việc gì quá nghiêm trọng đâu------mình đi Italy chụp ảnh quảng cáo thôi"
Italy
Chụp quảng cáo
"Quào-----"
Mọi người cùng đồng thanh
***
"Còn nữa Mâu Tư Tư..." "Còn nữa Mâu Tư Tư..."
Đến giờ nghỉ trưa, nhà ăn ồn ào bỗng chốc vang lên hai giọng nói kinh ngạc
Âm thanh ấy đến từ phía một nam một nữ.Nữ tóc ngắn ngủn thắt tóc hai bên, áo thun có một con Husky đang ngồi le lưỡi; mà nam lại mặc chỉ mặc một cái áo sơ mi đơn giản, tóc cắt ngắn làm cho bản thân vô cùng sạch sẽ gọn gang.
Hai người không nghĩ đến bản thân lại từ cùng một chỗ đi ra cho nên vô cùng sửng sốt, cách một dãy bàn ăn nhìn nhau kinh ngạc
"Hóa ra cậu cũng..."
"Chẳng lẽ cậu cũng..."
Ăn ý nhau vô cùng
Tâm Dược bật cười thành tiếng, chiếc đũa đang kẹp miếng thịt bỗng chốc buông lỏng liền rơi thẳng xuống đất.
"Tớ đang suy nghĩ không biết Mâu Tư Tư học ở đâu!" Cô ấy như đảng viên khao khát gặp được đồng chí cùng chung chí hướng, vừa vui mừng nhưng lại không nói nên lời, "Không nghĩ tới cậu cũng vậy"
"Đúng á!" Chung Khả không nhịn được gật đầu lia lịa, mặt vô cùng nghiêm túc, "Tôi không nghĩ bất kỳ bạn học nào cũng có tân trí để học ngày hôm nay"
Cậu ấy thực sự cho rằng cậu ấy nói đúng.
Nếu nói việc nhập học sau so sánh như ngày đông giá rét có khi còn lạnh lẽo hơn lớp băng dày, nó kìm hãm sự nhiệt tình của tuổi trẻ thì sự xuất hiện của Mâu Tư Tư giống như hướng mặt băng bắn một viên đạn, phá tan lớp băng dày lộ ra mặt nước ẩn sâu chứa đầy tôm cá (lạy bà tác giả:v)
Dương Tâm Dược buông đôi đũa xuống, kéo khay cơm về phía Chung Khả rồi nhìn thẳng vào mắt cậu nhỏ giọng hỏi: "Cậu nghĩ về Mâu Tư Tư là nghĩ cái gì đấy?"
Chung Khả cũng buông đôi đũa đang cầm trên tay, học cô việc dùng khuỷu tay chống lên bàn ăn, trịnh trọng trả lời: "Tớ suy nghĩ về tên của cậu ấy"
"....Hả?" Đáp án ngoài dự đoán
"Cậu nói cậu ấy dùng tên thật làm nghệ danh sao? Nếu đúng như vậy, cậu ấy chắc sẽ khá thảm khi còn nhỏ nhỉ"
"....Hả?"
Chung Khả: "Cậu nói xem, tên cậu ấy nhiều nét như vậy, khi học viết tên đã phải lao lực lắm rồi. Hơn nữa thầy giáo khi ấy không phải sẽ phạt những học trò viết sai tên hay sao, lần đầu viết lại 50 lần, lần sau tăng lên gấp đôi, những 100 lần, nếu thật sự cậu ấy bị phạt chắc phải viết lại tên từ đầu buổi học đến cuối buổi học mất"
"..." Dương Tâm Dược bái phục sát đất "Bạn học Chung Khả Ngải", cô nghiêm túc gọi đầy đủ họ tên cậu, "Buổi sáng cậu đã không chú ý nghe giảng, bây giờ lại còn suy nghĩ không logic như vậy nữa là sao?"
Chung Khả bị lớp trưởng phê bình, không hiểu đầu đuôi nhưng vẫn hỏi lại: "...Nếu không thì cậu nghĩ như thế nào?"
Dương Tâm Dược đắc ý hừ một tiếng, chỉ vào mũi mình nói: "Mình sao có thể so sánh với cậu được, mình tất nhiên thông minh hơn cậu nhiều rồi"
"Vậy cậu nghĩ như thế nào?"
"Tớ nghĩ....." cô cố tình kéo dài thanh âm, "Tớ nghĩ, nếu cậu ấy luyện đấu kiếm, khẳng định sẽ là một hạt giống tốt!"
Lần này, lại là Chung Khả: "Hả?"
Đấu kiếm là một bộ môn vận động phát triển đến tận bây giờ.Khi các huấn luyện viên chọn người, ngoài việc xem xét sức mạnh thể chất và tinh thần của tuổi trẻ, có một điểm rất quan trọng đó là "phân biệt xương".
Đấu kiếm có hai điều cơ bản, điều thứ nhất là bước chân, cái còn lại là cách duỗi cánh tay khi đâm thẳng, cả hai điều này đều phải chú ý đến thân trên cùng hơi thở. Nghĩ kĩ lại, khi cầm một thanh kiếm kim loại dài, nếu là một người có vóc dáng cao ráo so sánh với một người có vóc dáng thấp bé, người đầu tiên tiến lên hai bước thì người thứ hai phải lùi ba bước; người đầu tiên duỗi cánh tay tấn công chắc chắn người thứ hai sẽ không tránh né được...
Điểm cốt lõi ở đây chính là chiều dài cánh tay cùng cơ thể cao ráo.Nếu hội tụ đủ đã có thể có ba điểm, tuyệt đối sẽ trở thành nhân vật được các huấn luyện viên tranh đoạt đào tạo thành hạt giống tốt.
Vì vậy khi xem một trận đấu kiếm thì đa số các vận động viên đều sở hữu vóc dáng cao, nam sinh không dưới 1m8, nữ sinh có thể cao đến 1m73.
Chẳng qua Dương Tâm Dược là nhân vật lạc loài, cô chỉ cao có 1m68.Lúc tham gia vào câu lạc bộ, cực kì dễ thấy là một "tiểu chú lùn". Nhưng cô "tiểu chú lùn" này dựa vào thân thể vô cùng linh hoạt, đường kiếm tốc độ cùng với khí thế anh dũng cường thế, trở thành đội trưởng Hoa Kiếm, dẫn theo đội viên đoạt từng chiếc cúp về cho câu lạc bộ.
Vừa mới nhìn thấy vóc dáng cao cao của Mâu Tư Tư, Dương Tâm Dược không thể không nghĩ đến các đồng đội cô đã xa cách khá lâu, bùng lên khao khát muốn sống lại thời khắc thi đấu.
Dương Tâm Dược chống cằm, xuất thần suy nghĩ: Chờ đến khi được nghỉ Quốc Khánh, nhất định phải ghé qua kiếm quán mới được.
***
Đến bữa tối, nhà ăn chỉ còn lại hơn phân nửa học sinh so với buổi trưa.
Trường học mặc dù cung cấp cho học sinh một ngày ba bữa cơm, nhưng bữa sáng và bữa tối không bắt buộc học sinh phải ăn, có học sinh học ngoại trú sẽ về nhà ăn cơm, cũng sẽ không có mặt ở tiết tự học buổi tối.
Sau khi tan học, Chung Khả chào tạm biệt Dương Tâm Dược cho nên bàn ăn chỉ còn lại một mình cô.
Cũng may là giây phút cô đơn này không kéo dài quá ba phút, cô đã bị hai người một trái một phải vây quanh.
Bên trái là Viên Tiêu tròn vo. Bên phải là Bạch Thiên gầy gầy
Dương Tâm Dược cảm thấy có chút kì quái, cũng có chút vui vẻ: "Viên Tiêu, không phải bình thường cậu đều ăn cơm cùng các thí sinh thi Nghệ thuật sao?"
Trên mặt Viên Tiêu nổi lên một tầng xấu hổ, ngượng ngùng trả lời: "Cậu có thể đừng nói về vấn đề này không?"
Bạch Thiên không chút lưu tình mà đâm ngay vào điểm yếu: "Viên Tiêu ở khoa nghệ thuật được bầu là một trong những người "được hoan nghênh nhất", nhưng mà không giữ được danh hiệu này nên đành quay lại đây trà trộn vào đám chúng ta đó!"
"Cái gì?" Dương Tâm Dược lần này là kinh ngạc thật sự: Viên Tiêu lớn lên cũng vui vẻ, tính cách lại tốt, miệng nhỏ liến thoắng nói không ngừng nghỉ.Đi đến đâu là được hoan nghênh đến đấy, được mọi người gọi vui là hạt dẻ cười.
Bạch Thiên vụng trộn dựng thẳng ngón tay, lướt qua bả vai mình, chỉ về phía sau lưng: "Nha, nữ thần Muse của cả lớp, vừa mới tới được một ngày đã đem hồn của nam sinh cả lớp hớp đi mất rồi."
Dương Tâm Dược lén quay đầu nhìn, á, đây không phải là, cả bàn được vây quanh toàn thí sinh thi Nghệ thuật ư, vốn dĩ hay vây xung quanh Viên Tiêu hiện tại ở chính giữa lại là Mâu Tư Tư. Những người vốn dĩ mắt cao hơn đầu, bây giờ chỉ hận mình không thể trở thành bạn thân của Mâu Tư Tư.
Bất luận là học đàn, tập múa hay là ca hát, không nữ sinh nào không thích Mâu Tư Tư. Bên kia bàn ăn, cô ấy được oanh oanh yến yến vây quanh như làn gió xuân phả vào mặt, giống như cô ấy chính là một bóng đèn cao áp, mọi người chỉ hận không thể san bớt chút ánh sáng ấy về cho bản thân vậy.
Tóm lại chỉ có hai chữ: Cao cấp
Dương Tâm Dược giơ cái muỗng bằng kim loại lên, nương theo ánh phản quang của cái muỗng quan sát những học sinh xum xoe ở bên đó
Một hai ba bốn năm sáu bảy, không nhiều không ít, vừa vặn chỉ có bảy người.
Lịch sử gọi là----
Viên Tiêu cất giọng nói thấm đẫm ghen tị: "Mâu Tư Tư và bảy chú lùn hay gì?"
"Cậu nói cái gì!" Bạch Thiên phẫn nộ đập bàn, "Cái đó phải gọi là----Mâu Tư Tư và bảy nàng tiên!"