Trọn Kiếp Một Người

Chương 8

Cố Đông Hoa bước lên phòng, thu xếp hành lí chuẩn bị lên đường. Hắn không khỏi bận tâm đến đóa hoa trong lòng bàn tay mình, nếu để sư phụ hắn trông thấy, chắc chắn sẽ lại nghĩ hắn đã gây ra chuyện gì. Nghĩ thế, Cố Đông Hoa tìm một miếng vải mà băng bàn tay trái mình lại. Thế nhưng nếu chú ý kĩ vẫn thấy được sắc đỏ ẩn bên trong.

- Sư tôn, đệ tử đã chuẩn bị xong, chúng ta xuất phát thôi.

Hàn Minh trông thấy bàn tay quấn vải của hắn liền chất vấn:

- Bàn tay của ngươi có làm sao không? Hình như lúc nãy ta không thấy ngươi băng bó.

Cố Đông Hoa không được tự nhiên giấu bàn tay vào trong áo.

- Chỉ là đệ tử có chút bất cẩn nên không tránh khỏi thương tích. Vả lại cũng không có gì nghiêm trọng.

Từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ nói dối sư phụ. Quả thật có chút bất đắc dĩ.

Hàn Minh cũng không truy vấn nữa, lão tiến ra bên ngoài, còn nhắc nhở một câu:

- Ngươi phải nhớ cẩn thận hơn.

- Đệ tử sẽ nhớ kĩ.

Cố Đông Hoa trả tiền thuê phòng, cùng Hàn Minh lên ngựa khởi hành đến Hà Châu. Một già một trẻ đi mải miết, phút chốc trời đã tối. Cố Đông Hoa nhìn xung quanh, nói với Hàn Minh:

- Sư tôn, xung quanh đây chỉ toàn cỏ cây, địa hình bằng phẳng thế này thì tìm đâu ra sơn động để nghỉ chân?

Hàn Minh cũng xem xét xung quanh một chút mà bảo hắn:

- Đã hành sự giang hồ thì phải quen với việc ăn gió nằm sương. Xem ra ngươi vẫn còn sống an nhàn lắm.

Cố Đông Hoa không khỏi than trong lòng: ngay cả tìm sơn động để nghỉ ngơi mà sư phụ hắn còn cho là an nhàn thì ngủ ở trong phòng sẽ là phú quý hay sao? Xem ra lúc trẻ lão nhân gia đã chịu không ít khổ nên bây giờ mới có suy nghĩ như thế. Hắn cũng không than thở gì, tìm một gốc cây, buộc ngựa vào rồi gối tay nải lên nghỉ ngơi. Phía bên kia Hàn Minh cũng đã ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

- Sư tôn không định nghỉ ngơi sao?

- Ngươi cứ ngủ đi, ta sẽ canh chừng cho.

Cố Đông Hoa cũng không thể để cho Hàn Minh canh mình ngủ được. Sư phụ hắn là thế, từ lúc hắn còn nhỏ vẫn luôn bảo bọc, lo lắng cho hắn từng li từng tí. Mười ba năm đã trôi qua, hắn đối với Hàn Minh không chỉ là sự ngưỡng mộ và kính trọng mà còn có cả tình cảm của một nhi tử dành cho phụ thân.

- Sư tôn không cần lo lắng. Người cứ nghỉ ngơi đi. Đồ đệ bây giờ có thể bảo vệ được cho người.

- Võ công không bằng người khác lại muốn bảo vệ cho ta? Nếu như ngươi đủ cao cường thì lần trước đã không để cho tên hung thủ đó chạy thoát.

Cố Đông Hoa chỉ cười cười, một bộ dáng thẹn thùng. Sư phụ nói đúng, nếu so với kẻ kia thì hắn cũng chẳng đáng là bao.

Hàn Minh tuy nói như thế nhưng cũng nằm xuống tay nải, nhắm mắt lại. Cố Đông Hoa biết sư phụ tin tưởng hắn, với lại từ Thanh Phong phái đến Tam Xuyên chắc lão nhân gia đã đi không ngừng nghỉ.

Hắn ngồi bên cạnh sư phụ, ngơ ngẩn mà nhìn ánh trăng hình lưỡi liềm. Gió thổi lạnh dần, tiếng lá cây xào xạc. Cố Đông Hoa lấy một chiếc áo choàng đắp cho Hàn Minh.

Hắn quay sang một bên, mở vải băng bàn tay trái ra. Đóa hoa kia lúc trước vẫn còn là nụ, không ngờ bây giờ đã hé mở, ánh lên huyết quang đẹp đẽ, lại có phần tà mị. Cố Đông Hoa nhìn chăm chú vào đóa hoa đó đến mức nhập thần, bỗng chốc trước mắt hắn cảnh vật lu mờ hẳn đi. Hắn dường như thấy được một quan cảnh khác, một người đang đứng quay lưng về phía hắn, vạt áo đỏ tung bay. Người đó cầm một cây sáo ngọc đỏ thẫm, đưa lên môi thổi. Tiếng sáo nhẹ nhàng nhưng u buồn tràn ngập không gian.

- Khúc nhạc này là...

Cố Đông Hoa vừa mở miệng, người đó đã quay phắt lại. Nhưng Cố Đông Hoa còn chưa nhìn thấy mặt y thì hắn nghe thấy tiếng gọi của Hàn Minh:

- Đông Hoa! Mau tỉnh dậy!

Hắn mở mắt ra, thấy được sư phụ râu tóc bạc trắng đang cố gắng lay gọi hắn tỉnh dậy.

- Sư tôn...

- Ngươi còn nói bảo vệ cho ta, lại lăn ra ngủ? Nếu có kẻ nào có ý đồ thì sao?

- Đồ đệ biết lỗi rồi.

Hàn Minh đứng dậy, thu xếp mọi thứ.

- May mà không có chuyện gì. Lúc nãy ta thấy ngươi không được ổn cho lắm. Có phải lại là giấc mơ hồi nhỏ?

- Đệ tử vẫn ổn. Sư tôn không cần phải lo lắng. Chúng ta mau lên đường thôi.

Cố Đông Hoa quay lại ngựa của mình, lúc này hắn mới phát giác bàn tay có đóa hoa vẫn chưa được băng lại. Không biết sư phụ hắn đã trông thấy chưa. Hắn liếc nhìn Hàn Minh, thấy thần sắc lão vẫn bình thường nên mới yên tâm. Hắn nhanh tay băng lại như cũ rồi lên ngựa tiếp tục đi đến Hà Châu.

Dọc đường đi, họ không hề nghỉ ngơi, có đói thì ăn trên lưng ngựa vì Hàn Minh không muốn đến sau hung thủ. Hiện giờ vẫn chưa hề có động tĩnh gì từ Hà Châu, trước đó lão đã thông tri cho sư đệ ở Hà Châu một mực quan sát tình hình, nếu có biến cố gì phát sinh phải dùng hoàng điểu đưa tin ngay.

Ngựa chạy suốt một ngày một đêm, khi vừa đến được Hà Châu thì sắc trời cũng vừa lờ mờ sáng.

Cổng thành đã mở, Hàn Minh và Cố Đông Hoa vừa bước vào đã trông thấy một lão giả tóc hoa râm đang tiến lại gần họ. Đó chính là Trình Thiên, sư đệ của Hàn Minh, cũng là sư thúc của Cố Đông Hoa.

- Sư huynh! Ta biết thế nào huynh cũng mau chóng đến.

Cố Đông Hoa thi lễ với Trình Thiên.

- Trình sư thúc!

Trình Thiên quay sang hắn, một bộ dáng niềm nở.

- Lần này ngươi cũng vất vả rồi.

Ba người vừa đi vừa trò chuyện, Hàn Minh hỏi Trình Thiên:

- Mạnh gia có động tĩnh gì hay không?

- Hiện giờ vẫn chưa. Từ lúc đến đây đệ đã quan sát kĩ nhưng mọi thứ vẫn bình thường. Xem ra kẻ đó vẫn chưa hành động.

- Như vậy vẫn còn kịp.

Trình Thiên đưa Hàn Minh và Cố Đông Hoa đến khách điếm để sắp xếp chỗ ở.

- Tạm thời chúng ta sẽ ở đây.

Trình Thiên quay sang Hàn Minh hỏi:

- Sư huynh, ngươi đã gặp kẻ đó chưa?

- Ta vẫn chưa giáp mặt tên đó. Nhưng Đông Hoa đã từng gặp qua y.

- Đông Hoa, con hãy kể cho sư thúc nghe chuyện gì đã xảy ra.

Cố Đông Hoa thuật lại chuyện lần trước cho Trình Thiên nghe, nhưng hắn cũng không có nhắc về việc một số người bị trúng độc chết. Hắn chỉ kể về việc bị dẫn dụ đến Mạnh gia và thân pháp của kẻ đó. Trình Thiên nghe xong, sắc mặt hơi trầm xuống.

- Nếu như thế thì kẻ này quả là khó đối phó. Sư huynh, huynh có chủ ý gì không?

- Hành tung của kẻ này vô cùng thần bí, chúng ta lại không rõ về y. Nhưng nếu chúng ta liên thủ lại thì có khả năng sẽ bắt được y.

Hàn Minh từ trước đến giờ luôn nêu cao tinh thần thượng võ, không lấy đông áp chế ít. Nhưng lần này sự việc nghiêm trọng, liên quan đến tính mạng của nhiều người, lão không thể không làm thế.

Trình Thiên vẫn đang nghe Hàn Minh nói, chợt y tái mặt, hét lớn:

- Mọi người cẩn thận!

Hàn Minh và Cố Đông Hoa thân thủ nhanh nhẹn, hai người nhanh chóng nhảy ra hai hướng. Tiếng kim loại xé gió bay vυ't qua, chỉ nghe một tiếng phập, một thanh tiểu đao ghim một tờ giấy cắm thẳng vào mặt bàn. Mũi đao chỉ cách Trình Thiên vài tấc, cám đao vẫn còn hơi rung động. Hàn Minh trông thấy lưỡi dao đó, vội nhảy ra ngoài.

- Là kẻ nào?

Lão nhìn khắp nơi nhưng không thấy một kẻ đáng ngờ nào. Hàn Minh trong lòng dâng lên một tia cố kị: ngay cả lão cũng không thể phát giác được có kẻ đang nghe lén ở bên ngoài, chứng tỏ thực lực của kẻ này quả thực cao cường. Lão quay vào bên trong, lấy vẻ mặt bình tĩnh.

- Trong tờ giấy đó viết gì?

Trình Thiên giở tờ giấy ra, giật mình kinh sợ. Bên trong là một lá thư, từng nét chữ đỏ thắm, lại nồng nặc mùi tanh.

- Đây là một bức huyết thư!

Trình Thiên nhanh chóng trấn tĩnh lại. Giang hồ đổ máu không phải y chưa từng thấy, huống chi là một bức thư viết bằng máu. Chỉ có điều, lực ném kia thật đáng sợ, hắn cũng phải dùng một phần sức mới có thể rút được thanh tiểu đao đó ra. Nếu như kẻ đó dùng thêm một chút sức, y không nghĩ mọi người sẽ không bị thương tích.

Cố Đông Hoa giở bức thư ra, một mùi tanh nồng xộc vào mũi làm hắn khẽ nhăn mày.

- Kẻ đó nói nếu như chúng ta tiếp tục nhúng tay vào sẽ không hạ thủ lưu tình.

Trình Thiên tức giận đập bàn:

- Thật quá quắt! Vùng này có Thanh Phong phái trấn thủ, há lại để kẻ đó làm càn?

- Sư đệ đừng nóng vội. Kẻ này thần bí, chúng ta không nên manh động.

- Ta quyết định rồi. Tối hôm nay chúng ta sẽ mai phục ở Mạnh gia!

Trình Thiên cùng Hàn Minh bước ra khỏi phòng. Vẻ mặt của Trình Thiên vẫn còn đang rất tức giận. Hàn Minh đang nói vài câu để trấn tĩnh y.

Cố Đông Hoa vẫn ngồi ở đó. Hắn liếc nhìn bức huyết thư, rồi lại nhớ đến giấc mơ hai hôm trước. Người mà hắn đã thấy có dáng dấp giống hệt như kẻ mà hắn đã đuổi theo đến Mạnh gia. Một thân huyết y cùng với một cây sáo ngọc đỏ thẫm, đó chính là những thứ mà hắn không thể quên được.

- Khúc nhạc người đó thổi... chính là Họa Thủy.

Cố Đông Hoa càng suy nghĩ càng không tài nào hiểu được. Khúc nhạc đó Ân Ngọc Tú đã từng gảy, nếu có kẻ nào học được thì cũng không thể nào giống hệt được. Đằng này hai khúc nhạc hệt như cùng một người biểu diễn, vừa nhẹ nhàng thanh thoát lại vừa thê lương, u buồn. Cố Đông Hoa thật không dám nghĩ đến kẻ thần bí lại là Ân Ngọc Tú. Một nữ tử yếu đuối như thế sao lại có thể tàn nhẫn đến vậy, hơn nữa lại còn mang một thân võ công cao cường. Như vậy chỉ có khả năng kẻ này là người quen thân của Ân Ngọc Tú nên mới biết được Họa Thủy khúc, hoặc cũng có thể khúc nhạc đó ngay từ đầu chính là của kẻ đó.

- Có thể là như thế. Chỉ tiếc là lúc ta sắp nhìn thấy mặt của kẻ đó lại bị sư tôn gọi tỉnh dậy. Bằng không vụ này sẽ dễ dàng hơn nhiều rồi.

Cố Đông Hoa không biết để bức thư ở đâu nên nhét vào trong tay nải. Hắn lôi kiếm của mình ra kiểm tra một lần, chuẩn bị cho cuộc mai phục vào tối nay.

- Xem ra sẽ phải có một trận chiến rồi!