Cố Đông Hoa cùng Tống Hiểu Thành rời khỏi Túy Nguyệt Lâu. Trời lúc này cũng đã chạng vạng tối. Tống Hiểu Thành định vỗ vai Cố Đông Hoa nhưng rụt tay lại ngay. Y niềm nở nói:
- Cố huynh đệ, không bằng tối nay ngươi đến Tống gia ta làm khách đi.
- Ta tìm một khách điếm ngủ là được rồi. Không cần phiền đến ngươi.
Tống Hiểu Thành lộ ra vẻ đáng tiếc, y thở dài, chép miệng bảo:
- Thôi vậy, ta không ép ngươi. Lần sau nếu có đến Tam Xuyên cứ ghé Tống gia ta. Ta sẽ tiếp đón ngươi chu đáo. Nếu ngươi có chuyện gì cần giúp cứ nói ta, ta sẽ cố gắng hết sức để giúp. Dù sao ta vẫn thiếu ngươi hai cái nhân tình.
Cố Đông Hoa nhớ lại mấy lần Tống Hiểu Thành tự chuốc họa vào thân, tên này bản thân còn chưa lo được lại còn muốn giúp ta? Dù sao y cũng có lòng tốt, ta không nên từ chối. Nghĩ thế, hắn đáp lại:
- Được.
Sau khi chia Tống Hiểu Thành rời đi, Cố Đông Hoa tìm một khách điếm gần đó, thuê một phòng để nghỉ ngơi.
- Ngày mai là ta có thể ra khỏi vùng Tam Xuyên này rồi. Không biết ta đã rời khỏi bao lâu nhỉ?
Giữa lúc hắn đang chuẩn bị đi ngủ thì thấy một con hoàng điểu bé nhỏ đậu ngay cửa sổ. Hắn lập tức nhận ra con vật này là của sư phụ. Trên người các đệ tử của Thanh Phong phái đều có Truy Tung Hương, dùng loại chim này là có thể tìm ra tung tích bọn hắn.
- Sư tôn dùng đến hoàng điểu tìm ta để làm gì? Nếu không phải có việc gì quan trọng thì lão nhân gia sẽ không dùng tới nó.
Cố Đông Hoa trông thấy dưới chân hoàng điểu có buộc một cuộn giấy nhỏ.
- Xem ra đúng là có chuyện gì rồi.
Cố Đông Hoa gỡ lấy cuộn giấy nhỏ dưới chân hoàng điểu rồi giở ra xem. Sư phụ hắn nói ở Tam Xuyên xuất hiện một kì án, muốn hắn ở lại đó điều tra. Sư phụ hắn sẽ đến sau vài hôm nữa.
- Có chuyện gì mà ngay cả sư tôn cũng phải đích thân xuất đầu lộ diện? Xem ra kì án này có phần hệ trọng.
Cùng lúc đó, ở phía ngoài khách điếm, một bóng người vυ't qua. Cố Đông Hoa phát hiện được, lập tức truy đuổi theo kẻ đó.
- Ngươi là ai?
Hắn một mực cố gắng đuổi theo, nhưng không tài nào đuổi kịp, miễn cưỡng chỉ có thể duy trì khoảng cách nhất định. Kẻ này khinh công thật sự rất cao cường, so với khinh công của Thanh Phong phái quả thực là cao hơn hẳn một bậc, mà dường như hắn còn chưa dùng hết sức. Đuổi theo được một lúc, kẻ đó bộ pháp càng nhanh, thoáng cái đã biến mất. Cố Đông Hoa dừng lại trước cửa đại môn, phía trên có treo tấm biển đề chữ Mạnh gia. Cánh cửa không đóng, có thể thấy rõ được khung cảnh bên trong. Cố Đông Hoa vừa liếc mắt nhìn vào đã kinh hãi. Bên trong thi thể nằm la liệt, mùi máu tanh nồng nặc, có vài kẻ chết không toàn thây!
- Có lẽ đây chính là kì án mà sư tôn nói tới. Kẻ thần bí đó dẫn dụ ta đến đây với mục đích gì? Hay hắn chính là hung thủ trong vụ này? Diệt cả một gia tộc, cái này cũng quá tàn nhẫn.
Cố Đông Hoa quay trở về khách điếm, nằm trằn trọc một lúc lâu.
"Đợi trời sáng ta sẽ quay lại đó xem thử. Có lẽ sẽ điều tra được manh mối gì đó."
Suy nghĩ một lát, hắn từ từ thϊếp đi. Ngoài khách điếm, trên nóc nhà, một bóng huyết y đang ngồi. Tên đó từ từ giơ bàn tay phải ra trước ánh trăng, biểu cảm cực kì phức tạp.
Sáng hôm sau, Cố Đông Hoa tỉnh dậy, trong người cảm thấy vô cùng thoải mái. Hình như đây là lần đầu tiên hắn không mơ thấy giấc mơ kì lạ kia kể từ lúc rời khỏi tông môn.
Cố Đông Hoa lấy khăn lau mặt, lúc giở bàn tay lên, hắn mơ hồ thấy được một bông hoa đỏ thắm mờ nhạt ở lòng bàn tay trái.
- Thứ này là gì? Hôm qua ta không hề thấy nó!
Hắn cố sức lau đi nhưng không được.
- Tạm thời cứ để đó. Nếu nó không có hại gì thì ta cũng không cần phải quan tâm.
Sau bữa sáng, hắn trở lại Mạnh gia để xem xét. Nơi này vẫn một màn đáng sợ như lúc trước, nhiều người đứng ở bên ngoài bàn tán, vài kẻ hiếu kì bước vào xem. Cố Đông Hoa cũng bước vào trong xem xét, đa phần những người này là bị một phát chém chết, chứng tỏ kẻ này võ công rất cao cường. Bây giờ thì hắn có thể khẳng định rằng kẻ thần bí lúc tối chính là hung thủ. Xem thêm một vài cái xác khác, hắn phát hiện những kẻ khuôn mặt xanh tím, mắt trợn trắng, miệng còn trào bọt, giống hệt cách chết của đại hán trong Túy Nguyệt Lâu. Cố Đông Hoa chợt cảm thấy rùng mình, như vậy hôm đó kẻ này cũng có mặt trong Túy Nguyệt Lâu. Nhưng hôm đó căn bản tình hình quá lộn xộn, hắn cũng không xác định được ai là người đã ra tay. Tấn công từ xa như thế, chỉ có thể là sử dụng ám khí.
Cố Đông Hoa quay trở ra, nghe loáng thoáng có vài người bàn tán.
- Lần trước là Mạnh gia ở vùng Sở Khâu, rồi đến Mạnh gia ở vùng Trường Thanh, bây giờ lại đến Mạnh gia ở vùng Tam Xuyên. Xem ra Mạnh gia đã đắc tội không nhỏ với kẻ giang hồ nào rồi.
Chỉ diệt môn nhà Mạnh gia? Xem ra kẻ đó gϊếŧ người là có chủ đích.
Cố Đông Hoa tiến lại gần đám người, hắn hỏi:
- Các vị huynh đệ, xin cho ta hỏi một vài điều.
- Vị huynh đệ này muốn hỏi điều gì?
- Ta muốn biết trong khu vực lân cận có gia tộc hậu đại nào của Mạnh gia hay không?
Bọn người ngẫm nghĩ một lúc, có kẻ nói:
- Vẫn còn một gia tộc hậu đại của Mạnh gia ở Hà Châu.
- Xin đa tạ!
Nếu như mục tiêu của kẻ thần bí đó là Mạnh gia thì lần tới hắn chắc chắn sẽ đến Hà Châu. Như vậy chỉ cần mai phục ở đó là có thể tìm ra tung tích của tên hung thủ. Nhưng mục tiêu rõ ràng như thế, không lẽ những người khác lại không nghĩ được như Cố Đông Hoa? Chắc chắn là bọn họ biết được mục tiêu tiếp theo nhưng không thể làm gì được, chỉ có thể nói hành tung của tên này quá quỷ dị, võ công lại cao cường nên không ai có thể cản trở mục đích của y.
- Ta cũng đã từng thấy qua khinh công của tên này, với khả năng của ta chẳng thể đuổi kịp chứ đừng nói là giáp mặt y. Như vậy có lẽ chỉ đành phải nhờ đến sư tôn xuất thủ thôi.
Nghĩ đến đó, hắn chợt thấy bản thân vẫn còn quá nhỏ yếu. Nếu như ở trong Thanh Phong phái, hắn là đồ đệ xuất sắc nhất của sư phụ thì so với kẻ thần bí này không thể nào bì kịp. Quả là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
- Có lẽ ta phải cố gắng nhiều hơn nữa mới có thể đi đứng trong giang hồ.
Nghĩ đến kẻ thần bí, hắn lại thở dài.
- Kẻ này võ công cao cường như thế lại đi tàn sát người khác, quả thật là đáng tiếc!
Cố Đông Hoa muốn thông báo cho Hàn Minh đến vùng Hà Châu, nhưng hoàng điểu không có ở đây. Lần trước lúc hắn còn chưa kịp hồi âm lại thì kẻ thần bí đó xuất hiện. Lần đó hắn chỉ một mạch chú ý đến việc truy đuổi kẻ đó, bây giờ nhớ lại vẫn còn đáng sợ. Kẻ đó có thể gϊếŧ hắn dễ dàng nhưng lại không ra tay, còn cố ý đưa hắn đến Mạnh gia là có ý gì? Nếu như tên đó có sát cơ, chắc chắn hắn sẽ không toàn mạng trở về.
Cố Đông Hoa quyết định ở lại đợi Hàn Minh đến. Cho dù bây giờ hắn có đi Hà Châu thì cũng không thể ngăn chặn được kẻ đó. Hơn nữa hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng Mạnh gia không làm chuyện gì trái khoáy. Người trong giang hồ có thù tất báo, không phải vô duyên vô cớ mà tàn sát cả một gia tộc.
Khoảng hai ngày sau thì Hàn Minh đến được khách điếm mà Cố Đông Hoa đang ở. Đáng lẽ từ Thanh Phong phái đến Tam Xuyên phải đi ba ngày đường, nhưng lão đi vội, chỉ nghỉ lại đôi chút nên chỉ hai ngày là đến nơi.
Cố Đông Hoa đang ở bên trong, trông thấy Hàn Minh, vội vàng đỡ lấy đồ đạc, dắt ngựa vào chuồng.
- Sư tôn, người đường xa vất vả, nên nghỉ ngơi đôi chút.
Cố Đông Hoa rót một chén trà đưa cho Hàn Minh. Lão thổi vài cái rồi uống một ngụm.
- Đông Hoa, ngươi đã điều tra được manh mối gì chưa? Theo ta thấy, tên hung thủ này chỉ nhắm vào Mạnh gia.
- Đồ đệ cũng nghĩ như thế. Theo đồ đệ suy đoán, mục tiêu tiếp theo của y chắc chắn là Mạnh gia ở Hà Châu.
Hàn Minh gật đầu, uống thêm một ngụm trà nữa, nói:
- Mạnh gia ở ba vùng Sở Khâu, Trường Thanh và Tam Xuyên đã bị diệt. Bây giờ chỉ còn Mạnh gia ở Hà Châu, không lẽ tên này muốn Mạnh gia tuyệt hậu hay sao?
Cố Đông Hoa không tự chủ được nghĩ đến cảnh tượng trong giấc mơ, quả thực rất giống. Có lẽ nào... Hắn im lặng một lúc lâu, Hàn Minh không thấy hắn nói gì liền hỏi:
- Ngươi còn chuyện gì muốn nói sao?
Hắn hơi giật mình, lúng túng nói:
- Thưa sư tôn, ta nghĩ có lẽ Mạnh gia đã gây ra thâm thù đại hận gì đó với người này cho nên y muốn trả thù chưa không phải là gϊếŧ người vô cớ.
Hàn Minh trừng mắt nhìn Cố Đông Hoa, một bộ dáng đáng sợ khiến hắn không dám nói gì nữa. Từ nhỏ hắn luôn sợ thái độ này của sư phụ hắn nên không bao giờ dám trái lời. Lão thở dài, nhẹ nhàng nói:
- Gϊếŧ người thì vẫn là gϊếŧ người, cho dù là bằng lí do gì chăng nữa. Lời sư tôn dạy không phải ngươi đã quên rồi chứ?
- Đệ tử không dám quên!
Lão đứng dậy, nói với Cố Đông Hoa:
- Ngươi tranh thủ chuẩn bị, chúng ta sẽ lên đường sớm. Từ đây đến Hà Châu mất khoảng hai ngày đường, ta không tin không thể đuổi kịp kẻ đó!
Đợi Hàn Minh đi khỏi, Cố Đông Hoa mới thở phào một hơi, bàn tay hơi hé ra để lộ một bông hoa đỏ thắm. Hắn liếc nhìn bông hoa đó, trong lòng thầm than: "Ta nhớ lúc sáng nó vẫn còn rất mờ, sao bây giờ lại trở nên rõ ràng như thế. Đóa hoa này cũng thật quỷ dị đi. Đợi xong việc này ta sẽ tìm nguồn gốc của nó. Không hiểu sao nó cho ta một cảm giác rất bất an."
- Đông Hoa, ngươi còn đứng đó làm gì?
Hàn Minh đứng trên lầu nhìn xuống, Cố Đông Hoa lập tức che bàn tay lại, vội vàng lên trên phòng thu xếp. Hắn không hề phát hiện rằng ngoài cửa có một bóng áo xanh đang rời đi. Nhìn qua có vẻ là một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi.