Cô Giáo Của Tôi Thật Mê Người

Chương 4

An Huyên đã tự vẽ trong đầu mình vô vàn lý do để biện bạch cho việc vắng mặt đột ngột suốt mấy ngày trời, nhưng mặc kệ cô có nghĩ ra bao nhiêu cái cớ hay ho thì cũng chẳng ai hỏi đến việc cô không đi làm suốt thời gian qua.Mãi đến khi gặp Tiểu Hồng, cô bé lớp trưởng nhanh nhẹn hay chuyện trò thì An Huyên mới hiểu vì sao.

Tiểu Hồng học lớp 11, xinh xắn và hoạt bát. Vừa thấy An Huyên đi tới đã nhanh chóng chào hỏi:

– Cô An, cô mới ở quê ra có mệt lắm không?

– Hả? – An Huyên lập tức hiểu ra mọi chuyện “lo liệu” mà Tịch Phụng nói lúc trước là gì.

Không để ý đến đôi mắt tròn xoe của An Huyên, cô bé tiếp tục liến thoắng:

– Lưng cô đã đỡ hẳn chưa ạ? Chắc thầy lang ở quê lợi hại lắm nên cô mới phải về đó châm cứu đúng không? Nhà em có lọ cao bôi rất công hiệu, nếu biết hôm nay cô đi làm thì em đã mang tặng cô.

– À, cảm ơn em, Tiểu Hồng. Cô khỏi hẳn rồi, không cần bôi cao hay uống thuốc gì nữa.

Đau lưng à, lý do hay lắm! An Huyên nghiến răng thương tiếc cho cái lưng của mình suốt mấy đêm vừa rồi. Đau thế này đúng là hợp lý quá còn gì!

Mới nghĩ tới hai kẻ vô sỉ kia, bọn họ lập tức xuất hiện từ phía xa. Tiểu Hồng không nhịn được mà đưa mắt dõi theo, miệng xuýt xoa:

– A, hai anh em Tịch gia! Hôm nay cũng đẹp trai quá đi!

An Huyên nhíu mày nhìn theo, thấy Tịch Minh đang mặc đồ thể thao màu đen, trên tay cầm trái bóng rổ, dáng vẻ giống như đang khởi động. Tịch Phụng thì bận đeo headband, nhìn cậu bỗng khôi ngô, sáng sủa lạ thường. Xung quanh, các nam sinh khác cũng đang chuẩn bị cho trận đấu.

– Cô An, em phải ra kia xem bọn họ thi đấu đây! Cô có đi cùng không?

An Huyên chưa kịp trả lời thì đã thấy ánh mắt bén nhọn của Tịch Minh chiếu qua. Bọn họ đang đứng cách nhau cả một khoảng sân rộng cùng vô vàn người, thế nào mà cậu ta vừa ngẩng lên đã nhìn trúng cô. Cơ bản An Huyên không hiểu cái gọi là lực hấp dẫn. Khi người ta đã đặc biệt chú ý tới một ai đó thì chỉ cần đối phương xuất hiện trong phạm vi lãnh thổ của mình thì người ta sẽ lập tức cảm nhận được.

– Không cần đâu – Cô vội bỏ đi như chạy – Cô còn nhiều việc lắm, gặp lại em sau.

Nói rồi cô lập tức chui vào phòng, tránh xa hai con người kia mà vẫn có cảm giác lưng mình nóng ran như có ai châm lửa đốt.

Đến giờ nghỉ trưa, đợi mọi người ăn trưa xong, cô mới dám mò xuống nhà ăn. Cả ba khối trong trường đều sử dụng chung một nhà ăn. Không canh giờ cẩn thận là dễ đυ.ng phải bọn họ lắm!

Khi An Huyên xuống thì trong nhà ăn chỉ còn lác đác vài học sinh cùng giáo viên đi ăn muộn. Cô lấy khay ăn, chọn qua loa vài món rồi kiếm một góc khuất sau cây cột lớn ngồi xuống.

Chưa kịp ăn thì bỗng thấy có người bê khay đến ngồi đối diện. Cô ngẩng lên, thì ra là Dũng Hà, một nam sinh trong lớp của cô.

– Cô An, dạo gần đây em đang kiếm một cuốn sách mà thư viện hay nhà sách đều không có. Cô giúp em được không?

– Em tìm sách gì? – An Huyên rất sốt sắng.

– “Tuổi trẻ đáng giá vứt đi”.

– À, cuốn đó thì khó kiếm thật vì đã mười năm nay không tái bản lại. Cô có một quyển do bạn cũ tặng, mai sẽ mang đi cho em mượn.

Dũng Hà nghe thế thì sung sướиɠ cười:

– Cô An, cảm ơn cô. Cô là tuyệt nhất!

Hai người vừa ăn vừa nói, Dũng Hà rất thích tìm hiểu về văn học cổ điển, cậu coi cô An như người bạn, hào hứng hỏi han đủ điều. Thỉnh thoảng, cậu ta nói ra vài ý hay, cô lại vỗ vai cậu ta, tỏ ý tán thưởng.

Mãi khi gần đến giờ học buổi chiều, cả hai mới rời khỏi phòng ăn.

Chiều nay An Huyên có tiết Tự học. Cô đi bộ vòng qua khu vườn nhỏ đằng sau dãy nhà thể chất để về phòng làm việc cho nhanh.

Nào ngờ, vừa đi tới góc khuất liền bị một người bịt miệng, kéo vào trong nhà kho nhỏ bỏ không gần đó.

An Huyên kinh hãi giãy giụa nhưng vô ích, cánh tay người kia cứng như thép, bóp chặt lấy cô. Cô chột dạ khi nghĩ có kẻ đột nhập trường làm điều xấu. Không thể nào! Học viện Tông Tứ có an ninh rất chặt chẽ.

– Sao vậy? – Giọng nói quen thuộc vang lên sát bên tai cô – Bọn tôi chạm vào thì cự tuyệt, trong khi để cho thằng khác sờ mó thì được?

Cô lắc đầu quầy quậy. Cậu ta nói cái gì vô lý thế? Ai cho ai sờ mó?

Khuôn mặt Tịch Minh âm u đột nhiên xuất hiện. Người đang ôm An Huyên là Tịch Phụng, thái độ cũng chẳng có chút vui vẻ gì. Bọn họ vẫn đang mặc đồ thể thao, headband trên trán Tịch Phụng còn chưa tháo xuống. Trên làn da khỏe khoắn của cả hai dính nhớp mồ hôi, nhìn thôi cũng thấy bọn họ vừa trải qua một cuộc vận động kịch liệt.

Tịch Minh thô bạo xốc váy An Huyên lên, không kiêng kị gì mà cắm thẳng ngón tay dài nhất vào sâu trong người cô. An Huyên bị bất ngờ, đau đến nhăn mặt.

– Ướt? – Tịch Phụng khó chịu nhìn cái gật đầu xác nhận của anh trai – Mới chạm qua hai cái đã chảy nước. Thật dâʍ đãиɠ!

– Hẳn là cô ta muốn thằng khốn kia chọc quả ớt của nó vào lỗ l*и lắm! – Tịch Minh không kiềm được, sẵng giọng đay nghiến.

Ánh mắt lạnh lùng của cậu khóa chặt lấy khuôn mặt sợ hãi của An Huyên, làm cô không thở được. Đây tuy là nhà kho nhỏ ít người qua lại nhưng không phải không có, bọn họ không ý thức được nguy cơ sao?

– Không phải như vậy, có gì nói sau được không? – Cô yếu ớt thương lượng – Ở đây là trường học…

– Thì sao? – Tịch Phụng đáp lại bằng cách bế thốc cô lên, đặt ngồi trên cây cầu thăng bằng. An Huyên hốt hoảng ôm chầm lấy cổ cậu để khỏi ngã ngửa ra sau.

Hành động của cô lọt vào mắt Tịch Minh lại mang một ý khác:

– Thèm đến thế rồi? Nếu bây giờ không phải chúng tôi mà là thằng khốn kia thì cô cũng sẵn sàng dạng chân ra cho nó rúc vào liếʍ mυ'ŧ phải không?

An Huyên lại lắc đầu kịch liệt, cô bị người ta nói oan uổng nên tức nghẹn cả họng, không thốt được ra lời nào.

Tịch Phụng lúc này đã xé rách chiếc qυầи ɭóŧ ren nhỏ xíu của An Huyên, vứt xuống chân. Cậu gỡ tay cô ra, liếc nhìn anh trai ra hiệu. Tịch Minh lập tức vòng ra sau lưng An Huyên, cởi hết áo của cô rồi để cô tựa lưng vào l*иg ngực mình. Lúc này, Tịch Phụng đã quỳ xuống phía trước, dùng sức dang rộng hai bắp đùi trắng nõn.

– Cô giáo của chúng ta quả nhiên thích bị cưỡиɠ ɧϊếp. – Cậu cười cười – Nhìn cái lỗ nhỏ xinh đẹp này đi, nó muốn tôi hôn nó.

Quả thực những lời dâʍ ɭσạи bọn họ nói ra tác động đến An Huyên rất lớn. Mỗi từ ngữ được nói ra bằng chất giọng trầm trầm kia lọt vào tai cô đều trở nên nhộn nhạo, kí©ɧ ŧɧí©ɧ bụng dưới cô quặn thắt.

– Bọn tôi thi đấu vất vả, cô không thèm liếc một cái, lại chạy đi cười nói tình tứ với thằng khác. Ngay cả bữa trưa chúng tôi cũng chưa ăn, cô giáo xem có nên quan tâm đến sức khỏe của học sinh một chút không?

An Huyên lắp bắp:

– Vậy… hai người… mau đi ăn đi…

Lời vừa nói ra, cô lập tức hối hận. Cái này… là bọn họ cố ý bẫy cô!

– Dĩ nhiên chúng tôi sẽ ăn no. – Tịch Phụng vừa dứt lời liền há to miệng ngậm lấy vùng tam giác nhạy cảm của phái nữ. An Huyên rùng mình, giật ngửa ra sau, liền được Tịch Minh đỡ lấy. Cậu cúi xuống bú vùng đồi trắng sữa, lưỡi nhanh chóng đảo quanh hạt anh đào đỏ tươi, cứng ngắc. Toàn thân An Huyên dậy lên cảm giác ngứa ngáy, rộn ràng khó tả.

Bên dưới, Tịch Phụng mυ'ŧ rất mạnh, cố ý tạo ra những tiếng lép chép, lại thỉnh thoảng chen vào một vài lời da^ʍ ô, thô lỗ đến cùng cực:

– Nước từ cái lỗ này chảy ra thật sự rất ngon. Phải chăng cô giáo muốn cho tất cả nam sinh trường Tông Tứ này đều được uống?

– Không… – Nghĩ đến viễn cảnh cô dạng chân mời gọi, giữa hai bắp đùi là mái tóc của các nam sinh, lần lượt từng người một thưởng thức ái dịch của mình, An Huyên bắt đầu run rẩy, không kiềm chế được giọng mình nữa.

– Rõ ràng là cô giáo rất thích được người khác liếʍ l*и mà! Nhìn đi, cô đang ưỡn lên dâng tận miệng cho tôi đấy!

Theo tay Tịch Phụng chỉ, An Huyên nhìn sang thì thấy một tấm gương lớn. Trong gương phản chiếu rõ hình ảnh một cô gái tóc dài buông xõa, toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi vắt vẻo trên cây cầu thăng bằng, hai chân banh rộng. Hai nam sinh cao lớn một trước một sau vẫn quần áo chỉnh tề đang say sưa bú ʍúŧ những bộ phận nhạy cảm trên người cô. Tấm lưng trần của cô ngả ra sau, bầu vυ' tròn căng đang được một nam sinh đẹp trai say sưa một bên gặm cắn, một bên xoa bóp. Phía trước, nam sinh cao gầy cúi thấp mái đầu đeo headband, mải mê liếʍ láp giữa háng. Cô nhìn thấy rõ phần thân dưới của mình đang ưỡn cong lên như khuyến khích cậu ta ăn thêm.

– Thật là một giáo viên dâʍ ɖu͙©. – Tịch Minh khàn khàn bình phẩm – Trong nhà kho của trường mà tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cho hai nam sinh mυ'ŧ mát l*и và vυ' của mình.

– Đừng… nói vậy… – An Huyên thấy bộ dạng mình bây giờ thật xấu hổ, nhục nhã biết bao.

– Cô muốn chối? – Tịch Phụng ác ý đâm thẳng lưỡi vào tiểu huyệt sũng nước của cô. Lưỡi cậu mềm và linh hoạt, duỗi sâu vào tận trong cùng rồi lại rút ra, liếʍ vòng tròn quanh miệng lỗ. Liếʍ xong lại bất ngờ chọc sâu vào. Âʍ đa͙σ của An Huyên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ dữ dội, liên tục co thắt như muốn nghiền nát cái lưỡi giảo hoạt kia. Đôi môi mỏng của Tịch Phụng liên tục mυ'ŧ lấy phần thịt mềm, răng khẽ nhay nhay làm cho An Huyên không chịu nổi. Cô càng đẩy hông lên cao hơn, hai đùi mở ra một góc rất lớn, vừa cho cả hai người cùng chui vào liếʍ mυ'ŧ. Giờ đây, từ lỗ nhỏ, nước nhờn chảy ra thành dòng, tí tách rơi trên thảm tập.

Cậu càng thích thú khi thấy cô lấy tay che mắt, liền nói những câu thô tục hơn:

– Đừng che mắt. Nhìn kỹ xem ai đang uống dâʍ ŧᏂủy̠ từ l*и cô đây? Muốn cho thằng khốn kia bú ư? Nghĩ cũng đừng nghĩ tới. Cô là của chúng tôi. Cái l*и này chỉ để cho chúng tôi ăn, ăn chán sẽ ȶᏂασ! TᏂασ cho cô nát l*и, để cô không thể dâng lên mồm thằng khác!

An Huyên kinh hãi vì những lời tục tĩu cậu ta vừa nói. Tịch Phụng thường ngày rất dịu dàng, bây giờ lại phát ngôn ra thứ dâʍ ɭσạи như vậy. Rõ ràng là cậu ta đang cực kỳ tức giận.

– Không phải vậy đâu… – Cô yếu ớt thanh minh mà nào có ai nghe. Bọn họ đang bị tức giận cùng tìиɧ ɖu͙© làm mờ mắt, chỉ chuyên chú vào việc của mình.

Đúng lúc Tịch Minh bế xốc An Huyên, định đưa phân thân vào người cô thì bên ngoài có tiếng người đi đến.

An Huyên cứng đờ vì sợ. Giờ này sao vẫn có người đi qua đây? Nhà kho này tuy có cửa nhưng hình như không khóa, bên trong đồ đạc không có nhiều, nếu bước vào thì hình ảnh ba người bọn họ dây dưa sẽ đập thẳng vào mắt.

Nguy to rồi!

Tịch Minh thấy rõ nỗi kinh hoàng của cô, bao nhiêu hung hăng giận dữ bỗng bay đâu mất hơn một nửa. An Huyên nhìn cậu, lắc lắc đầu, ánh mắt vô cùng tuyệt vọng. Cậu bất giác đưa tay lêи đỉиɦ đầu cô vuốt nhẹ, muốn làm cô yên lòng. Nhưng tiếng chân ngày một gần hơn, tiếng xôn xao chuyện trò cũng lớn hơn. Có lẽ là là ba, bốn học sinh trốn tiết. Nhưng tệ nhất là có vẻ như hai anh em Tịch gia không có ý chỉnh đốn lại tác phong.

– Bọn họ sẽ thấy mất… – Cô run rẩy cảnh báo.

– Thì sao? – Tịch Phụng có vẻ cũng nguôi giận, giọng cậu lại nảy nở chút ngọt ngào đùa cợt.

– Đừng… – An Huyên tuyệt vọng cầu xin – Đừng để họ thấy…

– Ồ, bảo bối à – Tịch Minh bỗng nảy ra một ác ý trêu chọc người trong lòng đang run rẩy – Phải để bọn nó thấy thì chúng nó mới chấm dứt cái tư tưởng thèm muốn bất chính với giáo viên. Đúng là thứ lσạи ɭυâи bệnh hoạn!

Bệnh hoạn? An Huyên bị dọa đến xanh mặt. Cái tư tưởng lσạи ɭυâи bệnh hoạn đó không ai dám có, nó chỉ tồn tại trong cái đầu của hai kẻ đứng đây thôi mà?! Bọn họ không ý thức được mình mới là kẻ bất thường nhất trong trường này sao?

Vừa nghĩ tới đó, phân thân của Tịch Minh đã thình lình lao vào khiến An Huyên kinh hô một tiếng. Tiếng bước chân bên ngoài lập tức dừng lại, nghe ngóng.

An Huyên sợ tái người, vội lấy tay bịt chặt miệng. Nhưng dường như Tịch Minh không để ý tới những cố gắng của cô, cứ ra sức thúc nhanh và mạnh, làm cho An Huyên nhanh đạt tới cao trào.

– Đừng mà… tôi không chịu… được…

Cô ôm chặt lấy cậu, trong đầu sợ hãi đến mức không nghĩ thêm được gì nữa, phía dưới thì cuộn trào những cơn sóng liên tiếp, tất cả như xoáy vào vực sâu trong lòng cô. Tịch Minh rất vui vẻ ngắm nhìn bộ dạng khổ sở của An Huyên lúc này, cậu liên tục ra sức thúc sâu và xoáy tròn, làm cho bảo bối trong lòng ngất lên ngất xuống mới thôi. An Huyên đã sắp đến giới hạn, không thể tiếp nhận bất cứ kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào nên Tịch Minh thúc dữ dội, đẩy cô lên cao trào, khiến cô vuột mấy ngón tay ra khỏi miệng mà bật thốt lên một tiếng rên nức nở. An Huyên đã đến đỉnh, cô vô lực tựa vào người đang ôm mình, rêи ɾỉ mãn nguyện.

Cửa nhà kho bỗng mở toang. Mấy nam sinh sinh ồn ào, xôn xao định lao vào.

An Huyên kinh hãi túm chặt lấy áo Tịch Minh, vùi mặt vào ngực cậu trong lúc bên dưới của cô đang co bóp dữ dội như muốn nhai nuốt cự long to lớn bên trong.

Cơn hốt hoảng khiến tim cô đập nhanh hơn, cơ vòng cũng co thắt dữ dội hơn làm cho Tịch Minh một phen vừa đau vừa thống khoái. Cậu một tay ôm chặt lấy cô, cử động thân dưới nhẹ nhàng, từ từ xoay tròn, nghiền ép để khơi dậy du͙© vọиɠ của cô lần nữa. An Huyên không kiềm chế được, bật ra mấy tiếng nức nở. Tịch Minh liền phủ đôi môi lên khóe miệng nhỏ xinh của người trong lòng, tỉ mỉ hôn liếʍ đầy sủng nịch.

Mấy vị khách không mời kia mãi không thấy bước vào. An Huyên cố dỏng tai nghe ngóng nhưng chỉ nghe thấy bọn họ chỉ nói gì đó rất nhỏ. Sau khi nói vài câu thì cười hô hố rồi bỏ đi.

– Bọn họ sao vậy? – An Huyên vừa mừng vừa lo – Bị thấy rồi chứ?

Tịch Minh không trả lời, chỉ cười trầm trầm, tăng thêm lực đâm khiến cô nảy cả người. Lúc này, Tịch Phụng lại từ đâu xuất hiện, cúi xuống bú bầu ngực no đủ nõn nà, không quên nói vài lời chọc ghẹo:

– Nếu bảo bối muốn bọn họ nhìn thấy, anh đây cũng không ngại!

Dĩ nhiên cô lại rối rít lắc đầu. Hai anh em Tịch gia hài lòng nhìn bộ dạng luống cuống của cô, càng tăng thêm du͙© vọиɠ muốn chà đạp.

Bọn họ khi thì hôn liếʍ, khi thì nhét cự long to lớn của mình vào tiểu huyệt sớm sưng đỏ của cô, triền miên hết lần này đến lần khác mãi không chịu kết thúc. Lần đầu được cùng An Huyên ân ái ngay trong trường học khiến anh em Tịch gia hưng phấn vô cùng, cho nên dù có bị tiểu huyệt mê người kia ép đến mức sắp chảy nước cũng nhất định không chịu xuất.

Mãi đến lúc chuông báo tan học vang lên, bọn họ mới hài lòng buông tha cô, cẩn thận giúp cô mặc lại quần áo. Riêng chiếc qυầи ɭóŧ ren đáng thương bị Tịch Phụng xé rách thì đã mất tích nên An Huyên cắn răng túm chặt váy, chỉ sợ bất cẩn thì nguy to.

– Bọn tôi đợi cô giáo trong xe. Cho cô 20 phút dọn dẹp sách vở.

Tịch Minh vỗ vỗ mông cô, ra hiệu đi đi. An Huyên khó khăn đứng dậy, ném lại cái nhìn trách cứ đầy bất mãn rồi thận trọng rời đi. Cô biết nếu mình bước không vững, bọn họ sẽ không ngại mà bế thốc cô lên, đi nghênh ngang qua sân trường mà xuống thẳng hầm gửi xe.

Khi bóng An Huyên khuất hẳn, Tịch Phụng mới quay sang anh trai, nói:

– Chỗ này mới lạ đấy, nhưng không an toàn lắm. May là cửa nhỏ nên em chắn được tầm nhìn.

Ánh mắt Tịch Minh lóe lên, hàm ý: “Chúng nó thử nhìn một cọng lông tơ của bảo bối xem, anh đây sẽ móc đủ hai mắt chó của nó!”

Nhưng cuối cùng cậu chỉ cười cười, móc trong túi ra mảnh ren nhỏ xinh xắn, thứ vừa ít giờ trước còn được gọi là qυầи ɭóŧ, đưa lên mũi hít một hơi thật sâu:

– Muốn được thưởng thức bữa tối vào buổi trưa thì phải chấp nhận mất công một chút!

– À, ra thế! – Tịch Phụng bật cười, đập tay tán thưởng anh trai – Đây mới là lý do anh để bảo bối đi làm đúng không?

Cả hai cùng rời khỏi nhà kho, đi vào khu tắm rửa với vẻ mặt hài lòng.