Bạch y nhân kia lại là kẻ nào chứ? Hoàng huynh... Hoàng huynh sớm muộn gì cũng sẽ chơi đủ rồi ném hắn ta vào l*иg thú.
Lý Trừ Lan là một sĩ tử của nước láng giềng, cùng đồng môn đến biên cảnh hai nước ngắm phong cảnh, ngoài ý muốn thất lạc với đồng môn, lại ngoài ý muốn gặp được Hoàng thượng tuần tra biên cương - Hứa Tẫn.
Mấy ngày nay tâm tình Hứa Liễm cực kỳ không tốt, sau khi nghe thái giám báo cáo càng thêm tức giận, một cước đạp thái giám kia ra ngoài. Cũng mặc kệ người nọ sống chết, khoác quần áo liền xông vào trong cung.
Hoàng thượng và Lý Trừ Lan vẽ tranh, vẽ một cây quỳnh hoa trong cung.
Hứa Liễm tức giận đến đỏ mắt: "Hoàng huynh! ”
Hoàng Thượng bảo Lý Trừ Lan đi ra ngoài, thần sắc không quá cao hứng: "Liễm nhi, chuyện gì vậy. ”
Hứa Liễm ôm cổ hắn hôn lên, trong giọng nói sắp có nức nở: "Hoàng huynh, có phải ngươi không thích ta hay không. ”
Hoàng Thượng nhẹ nhàng nhíu mày. Hắn luôn luôn không thích Hứa Liễm ngoan độc, sau khi trong lòng hắn có Lý Trừ Lan thì càng cảm thấy Hứa Liễm luôn đến quấy rối chọc phiền lòng người.
Nhưng truyền thừa huyết mạch hoàng tộc không phải là Hứa Liễm thì không được, quả thực là... Không thể làm gì được.
Ngoài cửa sổ bóng trắng đung đưa, Lý Trừ Lan có lẽ đang đứng đó.
Hoàng Thượng đẩy Hứa Liễm ra: "Liễm nhi, thể chất ngươi đặc thù rất dễ thụ thai. Bây giờ ngươi còn trẻ, không thể làm bậy. ”
Hứa Liễm lại từ trong những lời này nghe ra ngàn vạn ý mập mờ, mừng rỡ như điên: "Hoàng huynh ta…..Ta..." Rốt cuộc tuổi y còn trẻ chưa trải sự đời, vừa nói ra đã xấu hổ đến không dám ngẩng đầu.
Hoàng Thượng một lòng nhớ bóng trắng ngoài cửa sổ, đỡ bả vai Hứa Liễm muốn đẩy ra. Hứa Liễm dưới tình thế cấp bách lại bất chấp thẹn thùng: "Hoàng huynh hiện tại ta muốn. ”
Bóng người ngoài cửa sổ lắc lư một chút, trong lòng Hoàng Thượng bỗng nhiên dâng lên một chút ác ý khó có thể hình dung, hắn nắm lấy cái cằm mềm mại của đệ đệ, trong mắt âm trầm: "Ngươi muốn cái gì? ”
Hứa Liễm bị hắn vừa nhìn thì thân thể đã mềm nhũn hơn phân nửa, tựa vào trong ngực hắn mới có thể đứng lại: "Ta….hiện tại ta có thể vì Hoàng huynh... Vì Hoàng huynh..." Y xấu hổ nói không được, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhắm mắt lại.
Hoàng Thượng ôm đệ đệ lên giường, bàn tay rộng lớn nhẹ nhàng vuốt ve bụng bằng phẳng của Hứa Liễm, chính là cái chỗ này, sẽ sinh hạ hoàng tử và công chúa cho hắn. Có lẽ là vóc người thiếu niên còn chưa trưởng thành, eo Hứa Liễm rất nhỏ, có thể bị hắn nắm ở trong lòng bàn tay giống như nữ tử.
Hứa Liễm nhắm mắt lại, khẩn trương nắm lấy ống tay áo Hoàng huynh, lúc này y và người có dáng vẻ tàn bạo ác độc trước kia như hai người hoàn toàn khác nhau, dịu dàng lại mềm mại, giống như đóa hoa có thể bóp nát một cách dễ dàng.
"Liễm nhi" Trong giọng nói Hoàng Thượng mang theo một chút ý cười âm trầm, "Ngươi không ngoan. ”
“Ta rất ngoan!” Hứa Liễm vội vàng giải thích, mở mắt nhìn thấy ý cười trong mắt Hoàng huynh càng thêm hoảng hốt, hồi tưởng lại những trò chơi nhìn thấy trong sách, vội vàng kéo quần áo của mình ra.
Thiếu niên vương gia sống an nhàn sung sướиɠ nên mỗi một tấc da thịt đều tinh tế hơn ngọc dương chi tốt nhất thế gian, quần áo ửng đỏ tầng tầng lớp lớp nhất thời không kéo ra được, cực kỳ lộn xộn treo trên người.
Hoàng Thượng không kiên nhẫn tán tỉnh nữa, cúi người đặt thiếu niên ở dưới thân, nắm cánh mông mềm mại hung hăng xoa vài cái, ngón tay xông vào trong tiểu huyệt mềm mại giữa mông.
Hoàng Thượng thích tự mình mang binh đi biên quan, ngón tay thô ráp như võ phu, lỗ mãng xông vào làm đau Hứa Liễm, y khó chịu hừ nhẹ một tiếng.
Hoàng Thượng không chút lưu tình nhét vào ba ngón tay đùa bỡn huyệt nhục mềm mại, nơi đó rất nhanh ướt một vũng. Đây là một thân thể đã được Đại tế tư cải tạo qua, vì để cho hắn tùy ý đùa bỡn, sinh một đứa con cho hắn.
Cho dù không tính là tình nguyện, nhưng đệ đệ của mình quả thực sinh ra có một túi da đẹp.
"Hoàng huynh..." Từ thắt lưng đến chân Hứa Liễm mềm nhũn thành một mảnh, đầu ngón tay tê dại nhẹ nhàng lướt qua đường thêu ở cổ tay áo Hoàng thượng, "Hoàng huynh… Đau… ”
"Nhịn xuống." Ngón tay Hoàng Thượng hung hăng đặt lên thành ruột y xoa một cái, Hứa Liễm nức nở một tiếng trong mắt ướŧ áŧ. Hoàng Thượng nói ở bên tai y , "Ngày ngươi đi lên tế đàn, không phải đã hiến tế mình cho trẫm sao? ”
Trong hậu huyệt vừa đau vừa ngứa, Hứa Liễm vặn vẹo thắt lưng muốn nới ra một chút, bị một tay Hoàng huynh hung hăng ấn bụng y đặt ở trên giường, chỉ có thể uất ức mở chân ra, ánh mắt tố cáo Hoàng huynh thô bạo.
Hoàng Thượng rút tay ra âm trầm cười: "Liễm nhi, nếu ngươi không muốn, liền mặc quần áo trở về vương phủ của ngươi. ”
Làm sao Hứa Liễm chịu, liên tục lắc đầu: "Ta không trở về!" Đuôi mắt đẹp trời sinh của y treo hai giọt nước mắt, mị sắc tàn nhẫn trở nên mềm mại, làm cho người ta không nhịn được muốn khi dễ y.